Cuộc đời của bạn màu gì
Chương 1 : Khởi đầu cuộc đời
Có bao giờ bạn nghĩ cuộc đời của bạn màu gì chưa nào? Có lẽ chưa hay là rồi. Đối với tôi, cuộc đời của tôi đã thay đổi từ khi tôi bước vào căn nhà của cái họ Lê Hoàng ấy.
Trước kia, tôi chỉ là một cô bé ngây thơ, trong sáng và chẳng bao giờ quan tâm đến cuộc đời sẽ ra sao nếu một ngày tôi ra đi khỏi thế giới này, cứ vậy mà sống thôi. Sống hạnh phúc bên sơ Hạnh và những cô bé, cậu nhóc mồ côi khác trong trại trẻ mồ côi và cũng là nhà thờ Y Đức. Dù cho phải chịu đựng những lời cay nghiệt của bạn bè tôi rằng: Mày là đò con hoang, nhìn thật là kinh tởm. Ai có thể tưởng tượng nổi không. Thật sự là may mắn khi bà ấy đã đến và đưa tôi đi. Và cuộc đời của một Hoàng trang cũng thay đổi từ đó.
Trên đường đi học về, về đến nơi đã thấy cái Vy hớt hải chạy ra bảo tôi vào gặp sơ hạnh có việc. Nó nói:
- Chị Hoàng Trang ơi! Sơ nói có việc muốn nói với chị.
- Chị vào ngay đây. Em nói Sơ chờ một lát.
Con bé lon ton chạy vào nói nhỏ với sơ. Một lúc sau, tôi cũng thay đồ xong thì bước vào, vô ý đánh rơi đồ mà cúi xuống nhặt bất giác tôi lại cảm giác như có ai đó đang nhìn mình với một ánh mắt da diết. Ngẩng mặt lên thì thấy Sơ Hạnh đang ngồi với một người phụ nữ rất sang trọng. Chỉ cần nhìn cách ăn mặc, thưởng thức trà của bà ta thôi cũng đủ biết bà là phụ nữ quý tộc rồi.
Sơ vẫy vẫy tôi, chỉ xuống ghế như muốn nói "con hãy ngồi đi." Ngồi xuống xong, sơ bắt đầu nói sau khi nhấp một ngụm trà:
- Hoàng Trang, con hãy nghe rõ những lời ta sắp nói ra đây.
Tôi giật mình. Trái tim tôi như muốn bắn ra theo lời nói của sơ. Tại sao sơ lại nói như vậy. Không lẽ...
Sơ lại nhìn tồi rồi nói tiếp, luồng suy nghĩ của tôi bị cắt ngang:
- Từ nay người phụ nữ này sẽ là mẹ của con, Yuri! -sơ nói, nhìn khuôn mặt tôi đôi mắt xa xăm.
- Tại sao lại làm thế với con! Không phải chúng ta đang sống một cuộc sống hạnh phúc bên nhau hay sao? Tại sao lại bắt con phải rời xa mọi người, xa Sơ cơ chứ?- Tôi nói,hai hàng nước mắt cũng bắt đầu trào ra. Tôi biết chứ hằng ngày phải nghe những lời mắng nhiếc của bạn bè, tôi cũng buồn lắm chứ. Nhưng dù sao đi nữ cô cũng không muốn rời xa cái gia đình nhỏ bé này.
- Ta sẽ chăm lo cuộc sống cho con thật tốt, Yuri à! - Người phụ nữ kia lên tiếng.
- Đúng đấy, Yuri con hãy đi theo bà ấy, cuộc sống của con sẽ được chăm lo tốt hơn ở đây, những ước mơ của con cũng sẽ được thực hiện. Sơ không thể làm gì cho con được nữa...- Sơ Hạnh trào nước mắt.
- Nếu con muốn suy nghĩ, ta sẽ cho con thời gian! Sau hai ngày hãy trả lời điều kiện của ta.- Người phụ nữ đó nói.
- Được.... Cháu sẽ ....suy ....nghĩ. Nhất định...... sau .....hai ngày .....cháu ...sẽ cho bác..... câu trả lời xác đáng nhất.- Yuri nói trong tiếng nấc.
Người phụ nữ đó gật đầu rồi bước ra ngoài sau khi cúi chào sơ và tôi. Chiếc xe porsche đen đi mất để lại làn khói mù mịt phía sau.
Trên xe bà ta - Trương Mỹ Lệ cười và nói với cô thư kí bên cạnh.
- Cô bé đó rất thú vị và thực sự là người tốt. Ta hi vọng nó sẽ chấp nhận ta.
- Tất nhiên rồi phu nhân.- Hoài Thu nói không cần suy nghĩ.
Ngay lúc đó, ở trại trẻ mồ côi và cũng là nhà thờ Y Đức. Một cô gái đang ngồi trong phòng mà ngắm ra ngoài cửa sổ với nét mặt ưu phiền. Cô suy nghĩ mông lung mà chả để ý những giọt nước mắt đã rơi từ lúc nào trên gương mặt trắng nõn nà của cô.
Cánh cửa bật mở. Yuri giât mình, cô lau những hàng lệ kia. Sơ Hạnh bước gần tới phía cô. Vuốt mái tóc đen của cô mà nói:
- Hoàng Trang, con gái yêu của ta. Ta xin lỗi, ta xoi như đã bán con đi rồi.
- Sơ nói gì thế? Ai bán con cơ chứ? Sơ khồng có lỗi gì hết. Người chỉ muốn tốt cho con thôi mà.- Cô cố gượng cười mà nói.
-Con cứ suy nghĩ đi. Ta nghĩ con nên sống một cuộc sống tốt hơn khi đi theo người đàn bà ấy. Ta tin chắc là như vậy.
- Con biết nhưng thực sự con muôn sống cùng mọi người.
- Con biết không từ khi thấy con bị bỏ rơi trước cổng nhà thờ này ta đã nghĩ con sẽ trở thành một cô gái tốt khi nhìn khuôn mặt con khi ấy. Con nên có một cuộc sống tốt hơn, sung sướng hơn thế này nhiêu. Sẽ không phải nghe lời khó nghe của bạn bè nữa. Con đáng được như vây, Yuri à.
Tôi im lặng. Giờ đây tôi cũng chả biết nói gì cả. Cứ thế hai dòng nước mắt lại tuôn ra. Tôi cứ thế ôm sơ mà khóc nức nở như một đứa trẻ con dù đã là một thiếu nữ 18 tuổi.
Hôm nay là ngày tôi phải nói ra sự lựa chọn của mình. Ở lớp học tôi cũng chả buồn nghe lời cô giáo giảng nữa mà chỉ toàn nghĩ đến chuyện đó mà thôi. Một tiếng trống cắt ngang luồng suy nghĩ của tôi. Ra chơi, có lẽ tôi ghét cái thì giờ này nhất, đó là lúc mà tôi phải nghe những lời nói cay độc của lũ bạn.
- Ê! Đứa con hoang kia!Mày đứng lại cho tụi tao. - Tố Uyên mỉa mai mà nói.
Tôi cứ thế mà bước tiếp không buồn quay lại, liền bị tụi nó lia cho một dép ngay cái đầu nhỏ bé của tôi. Tụi nó cười, tiếp tục cười rồi một đứa đi đến tôi rồi dùng cái kéo định cắt tóc tôi.
- Mày dám cướp Chấn Huy của tao. Thật là không muốn sống nữa rồi.- Tố Uyên hếch mặt lên mà nói.
- Tôi đâu có làm gì bạn trai của mấy người, đừng vu khống cho người vô tội. -Yuri nói.
- À, mày cũng đáo để nhỉ. Còn dám nói là không dụ dỗ bạn trai của tao.
Cô ta cứ thế lao vào người Yuri mà tát, mà đánh, riêng Tố Uyên cô ta dùng kéo định cắt tóc tôi.May sao anh chàng Chấn Huy kia bước đên cùng mấy người bạn.
Nhìn thấy đám lộn xộn anh ta không vui mà cất tiếng: " Đây là nơi cho mấy người ẩu đả sao?"
Tố Uyên quay lại nhìn hắn vô tội:" Em đâu có làm gì. tại nó cứ bám lấy anh chứ bộ." Cô ta nũng nịu, lay lay cánh tay Fake mà nói.
- Cô còn nói nữa sao? - Quay sang đỡ Yuri dậy rồi xin lỗi cô.
- Cô dám chạm vào nguời bạn trai tôi! Đúng là con hoang mà, vô liêm sĩ.- Cô ta cay độc nói.
- Cô im cho tôi đi. Ai nói tôi là bạn trai cô hả?- Fake nói một cách lạnh lùng.
- Fake, anh hôm nay sao vậy? Tại sao lại mắng em? Em có tội tình gì, chỉ tại con nhỏ đó- chỉ ngón tay về Yuri sắc lẹm mà cất tiếng.
- Làm ơn để tôi yên. Các người ghen tuông hay yêu đương kệ các người.làm ơn đừng lôi tôi vào . Mệt mỏi quá rồi. - Cô hét lớn lên.
Cô bước đi ra khỏi đám đông với hai hàng nước mắt nhòe mi cô. Nó khiến cô bị vấ ngã nhưng ngờ đâu tữa một cánh tay đẫ kéo cô vào lòng. Cô định thần trở lại sau mấu phút lơ đễnh. Cô đẩy hắn ta ra.
- Xin lỗi và cũng cảm ơn vì đã cứu tôi.
- Không có gì- Fake lạnh lùng không nhìn mặt cô mà đáp.
Sau chuyện ẩu đả ở trường. Yuri bước về nhà. Sơ nhìn thấy cô liền chạy ra hỏi cô:" Con sao vậy, Yuri?"
Cô im lặng không hề trả lời. Ngay lúc ấy, chiếc Porsche màu đen lại xuất hiện. Bước xuống xe lại là người phụ nữ quý phái hôm nọ bên cạnh là một cô thư kí xinh đẹp.
- Chào hai người! Lâu lám không gặp-Bà Trương nói.
Chưa kịp trả lời. Nhìn thấy bộ dạng của Yuri bà không khỏi kiềm lòng mà hỏi han:" Đứa bé tội nghiệp, con không sao chứ?"
- Con không sao đâu ạ. Cảm ơn bà đã quan tâm.-Cô đáp lại với vẻ mặt không vui.
Mọi người vào nhà trong. Chính lúc này cuộc sống của cô sẽ trở nên thay đổi nếu như cô quyết định điều gì đó. Không khí thật là yên tĩnh cho đến khi bà Trương lên tiếng trước:
- Yuri, con đã suy nghĩ kĩ về lời ta nói rồi chứ! Bây giờ hãy trả lời cho ta biết con quyết định ra sao?
Chần chừ một lúc, cuối cùng tôi cũng lên được những tiếng nói lí nhí, rồi dần dần to hơn.
- Con chấp nhận lời đề nghị của phu nhân. Nhưng con có điều kện.- Tôi nói
- Được. Con cư nói
- Xin phu nhân hãy giup con chi kinh phí để xây lại nơi này cho khang trang hơn, được không ạ?
- Ta chấp nhận. Được rồi con gái từ nay con sẽ là Lê Hoàng Trang con gái của ta.
- Dạ.
Mọi chuyện cũng tốt. Dù sao tôi cũng không muốn chịu đựng những lời miệt thị của bạn bè. Thật là tốt.
Như lời hứa. Bà ấy đã chi kinh phí để xây lại nhà thờ, trại trẻ mồ côi Y Đức này. Vì thế tôi cũng phải giữ lời hứa đến sống cùng bà và gia đình của bà.
Lúc chia tay , tôi thực sự không muốn rời. Tôi lần lượt ôm sơ Hạnh rồi những đứa nhóc. Chào tạm biệt họ và bước lên xe cùng người mẹ mới của tôi.
Chiếc xe phóng đi và cũng từ đây cuộc sống của tôi lại bắt đầu theo một cách khác.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
43 chương
60 chương
9 chương
8 chương