Muốn Đi Hả? Dắt Em Theo Đã
Chương 124 : Q 2 – Chương 11
Nhi rất đáng yêu, rất xinh xắn. Được ôm Em giữa trời đông lạnh giá như thế này rất ấm áp, rất hạnh phúc. Thế nhưng thằng nào nói ở trong tình trạng này mà ngủ ngon thì xin lỗi… Nhầm cmnr!. Suốt cả đêm tôi không tài nào bình tĩnh được, tim cứ đập bình bịch muốn phá luôn cả ngực nhảy ra ngoài. Sống mũi cứ nóng ran lên vì hồi hộp. Và đau đớn, khó chịu nhất là vì nằm ôm gái nên “Thằng em” nó hành cả đêm chịu không nổi. Tôi chỉ thao thức như vậy suốt đêm và không dám nhúc nhích trằn trọc lấy một ly vì sợ làm Nhi thức giấc. Lúc nào cũng phải đấu tranh với chính mình: “Hay là tới luôn… Àh đm… nghĩ gì vậy… Chớt… chớt!… nhưng mà…!” những suy nghĩ như vậy cứ lặp đi lặp lại suốt khiến tôi như phát điên.
Nhi thì chẳng hiểu đang quá ngây thơ hay đang âm mưu gì mà thấy Em dễ dàng ngủ ngon lành. Chỉ mới nằm có mười mấy phút tôi đã nghe thấy tiếng cô nàng thở nhẹ đều đều, hồn nhiên không chịu nổi!… “Đm thằng nào nói ngủ với gái là sướng? …chỉ sướng khi thức thôi…!” – tôi rủa thầm. Các cụ đã dạy rằng: “Bò không ăn cỏ bò ngu, trai không ăn gái trai ngu hơn bò!”. Quả thật, lúc đó tôi còn tệ hơn con bò nữa… Bị Nhi dắt mũi rồi cột chặt vào cái cọc mang tên “Trách nhiệm” làm tôi ngu luôn mà không hề hay biết.
“Dù sao cả 2 đứa cũng đã trên 18 tuổi rồi… hay là tới luôn nhỉ?” – Con quỷ dâm dục trong lòng tôi sôi sục lên tìm mọi lý do để xui tôi làm bậy. “Á mà không được! tỉnh lại tỉnh lại” – lương tâm “chó chết” của tôi tự dưng lại bừng tỉnh ngăn cản lại… Đây là một trường hợp cực kì mâu thuẫn đối với đàn ông. Giở thói dê ra thì bị chửi là đê tiện bỉ ổi, biến thái háo sắc..v..v… Rồi được người đời đúc kết lại một câu: “Éo phải đàn ông chân chính”. Mà nằm im để làm một người thực sự tốt, chấp nhận hi sinh để bảo vệ sự trong trắng cho người con gái người ta thì bị chửi là: “gay cmnr! Éo phải đàn ông!” thế đấy… Vì thế nên tôi có lời khuyên cực kì chân thành cho những anh em sẽ và sắp gặp chuyện oái oăn như thế này một lời khuyên chân thành nhất… Cứ “ăn” đi… Miễn sao đủ đuổi pháp luật quy định, cứ ăn hết mình đi!… (rồi tự chịu trách nhiệm lấy!)… Chứ đừng như tôi tối hôm nay… Ngu hơn bò đấy!
Khi trời gần trưa thì Nhi từ từ thức dậy, em khẽ dụi dụi đầu vào ngực tôi rồi từ từ mở cặp mắt buồn ngủ ra nhìn tôi ngơ ngác:
- Ý! Anh dậy hồi nào vậy? sớm ghê! Hì hì
- Ưhhhhhhhhgggg!… – Tôi phờ phạc nhăn nhó.
- Hở? rên cái gì vậy? vẫn còn buồn ngủ àh?
- Tay anh mất cảm giác rồi!
- Là s… Ý!!!
Nhi giật mình khi nhận ra Em đã sử dụng tay của tôi thay gối suốt cả đêm. Bây giờ quả thực là tay tôi đã hoàn toàn mất điều khieernm tê buốt kinh khủng. Nằm nhăn nhó đau đớn, mặt mũi tôi đã phờ phạc rồi lại trông còn thêm thảm hại hơn nữa. Nhi thấy vậy liền rối rít:
- x… xin lỗi! em xin lỗi! Em ngủ say quá không biết gì hết!
- …
- Để em mát-xa cho anh nhé! Hết ngay á mà! – Nhi cười chữa thẹn
- Biết z “Xực” luôn cho rồi… – Tôi lẩm bẩm trong miệng.
- Anh nói sao? Ăn sáng hả? để em đi nấu cho nhé!
- Àh àh… được rồi!… đợi tí nữa cũng được…
- Ukm…
Trông vẻ mặt ngây thơ đáng yêu của Em như vậy lúc bình thường thì tôi đã ngất ngây rồi, thế nhưng hôm nay vì vẫn còn bực Em chuyện dám ngủ ngon đến như vậy trong khi tôi đã phải đấu tranh tư tưởng một mình đến mức gần như phát điên. Bây giờ nhìn thấy bộ mặt ấy chỉ muốn… đè ra hấp mới bõ ghét được thôi, nhưng như thế thì thành ra công cốc mất cả đêm vật vã nên tạm tha cho em lần này vậy…
Lờ đờ thất thần đi vệ sinh cá nhân xong xuôi bước ra ngoài thì thấy Nhi đang lăng xăng chạy qua chạy lại trong bếp để chuẩn bị bữa sáng (Thực ra là bữa gần trưa =)). Tôi lên tiếng:
- Nhi đang nấu gì vậy? có cần anh giúp không?
- Àh! có một ít rau củ cô hoa cho nên em làm canh thập cẩm á mà… Anh giúp em nêm nếm với! em vào rửa mặt cái…
- Ừ… để đó anh…
Nhi giao lại bếp cho tôi rồi chạy vào nhà tắm. Nhi khi vừa mới ngủ dậy trông không kém sắc đi là mấy, ngược lại trông em lại cực kì hoang dại và khêu gợi với mái tóc hơi rối chỉa, ánh mắt đờ đẫn buồn ngủ cộng với chiếc áo sát nách lệch cả một bên vai. “Ôi! Nhìn em mà anh muốn… ấy!” – Tôi lắc đầu thở dài một mình.
Tôi dọn bữa cơm ra bàn rồi ngồi đợi dài cổ gần nửa tiếng Nhi mới bước ra ngoài. Em lại xuất hiện với hình ảnh lung linh như bình thường, rất đáng yêu nhưng thú thực tôi thích hình ảnh hoang dã vừa rồi của em hơn. Trong suốt bữa ăn, tôi cảm thấy Nhi cứ tỏ vẻ bối rối thế nào ấy. Thỉnh thoảng ngước lên nhìn tôi, bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn lại thì Em lại cúi gằm xuống húp canh đến phát sặc. Tôi bật cười:
- Haha! Sáng nay Nhi bị sao vậy? Bữa nay còn biết xấu hổ nữa hả?
- Kệ người ta! con gái xấu hổ tí cũng không cho hả? – Nhi cãi lại.
- Được chớ! tại anh thấy dễ thương nên cười thôi!
- … – Nhi đỏ bừng mặt phụng phịu, mày hơi nhíu.
Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài kèm theo tiếng gọi: “Ryu! Dậy chưa vậy? ra mở cửa cho tui zdới!!!”. Là Thím Cơ Bắp, tôi lật đật đứng dậy chạy ra mở cửa cho Thím. Vừa thấy tôi là Thím liền lên tiếng:
- Khỏe lại chưa, Ryu kun?
- Àh… Bình thường rồi bác!
- Vậy sao mặt mày nhìn xanh xao phờ phạc zdậy?
- Ơ… àh thì… Đ… đó là một vấn đề khác… – tôi ấp úng
- Haiz… khỏi nói nữa! tôi biết… – Thím thở dài ngán ngẩm (Cá chắc 100% bả hiểu tầm bậy)
- … àh mà bác đến tìm cháu có chuyện gì không?
- Có chút chuyện cần bàn ấy mà!
- Bác vô nhà rồi nói chuyện…
- Ok!
Tôi dẫn Thím vào trong võ đường, Nhi thấy Thím thì đứng dậy cúi chào lễ phép rồi dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn xuống bếp để chỗ tiếp Thím. Tôi gọi Nhi:
- Nhi ơi! em tới ngồi đây luôn đi! Để đó xíu nữa anh rửa cho…
- Dạ thôi để em… Rửa xong em lên liền á, anh với bác nói chuyện trước đi…
Nói rồi Nhi ôm mâm xuống bếp luôn. “Thật là! cứ hoàn hảo quá như vậy sao anh không thương nổi…” – Tôi nhủ thầm. Quay qua thím, tôi rót trà mời thím rôi cũng lên tiếng:
- Sao có chuyện gì vậy Th… àh nhầm… bác?
- Àh! Về chuyện của Otoya! – Thím nhấp môi ngụm nước rồi trả lời.
- Sao? Có tin tức của cha cháu rồi á?
- Àh! cái đó thì chưa! Nhưng có chuyện này tôi muốn bàn với cậu?
- … – Tôi chăm chú lắng nghe…
- Thực ra bé Nhi đã nói với tôi là cậu rất yếu khoản thể lực đúng không?
- D..dạ… đúng rồi… bẩm sinh cháu đã bị vậy rồi…
- Với trình độ và sức mạnh vượt trội của cậu thì đã thuộc vào hàng bậc thầy rồi… tuy nhiên đối thủ sắp tới của chúng ta không hề đơn giản một chút nào, điển hình như đám đã đến phá quán của tôi lúc trước… chúng cũng không còn là hạng trò nữa đâu… thế nhưng đám đó chỉ mới là tép riu nhất trong hội thôi…
- Hix! Ghê thiệt!… Đánh với cháu ngang ngửa, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn nữa… cháu phải dùng tới kế mới thắng được…
- Đúng vậy! nhưng không phải chỉ có một, hai tên đâu… mà hầu hết cả tổ chức của chúng đều có được khả năng như vậy…
- Sặc! cả tổ chức á? chúng có bao nhiêu người vậy?
- Đây là tổ chức mới thành lập trong thế giới ngầm nhưng lại tập hợp rất nhiều cao thủ từ các băng đảng khác… Hiện tại vẫn chưa điều tra ra được tên hội và thủ lĩnh của chúng là ai chỉ biết chúng xuất hiện trên khắp thế giới đặc biệt là các quốc gia đang có nội chiến…
- Mục đích của chúng là gì vậy?
- Có thể đoán qua hoạt động của chúng là kiếm lời dựa vào buôn lậu vũ khí, khai thác mỏ trái phép, đánh cắp và buôn bán những cổ vật quý giá và còn có cả hoạt động gái mại dâm, hàng trắng… tùy vào từng khu vực… nghe nói có nơi chúng còn khủng bố, cướp ngân hàng rất táo bạo…
- Chúng nguy hiểm và quy mô như vậy thật àh? – Tôi siết chặt nắm đấm đầy tức giận.
- Ừ… chính vì vậy nên bên mình phải nhờ sự hỗ trợ từ rất nhiều phía, thêm nữa là cậu cũng phải khắc phục nhược điểm lớn nhất của mình từ bây giờ đi…
- Nhưng… bằng cách nào giờ? Bẩm sinh cháu đã vậy rồi… bố cháu dai sức như vậy nhưng khoản thể lực cháu lại giống mẹ kìa…
- Không đúng! Tôi nghĩ cậu bị yếu khoản thể lực như vậy có thể là do cách huấn luyện của otoya ép buộc mọi hoạt động của cậu phải dùng toàn bộ sức lực…
- Cụ thể hơn là sao ạ?
- Thí dụ khi giết một con kiến chỉ cần một cái ấn tay nhẹ nhưng cậu lại dùng cả nắm đấm, sức mạnh tuy lớn nhưng lại rất thừa thãi, chưa kể đến việc phí phạm sức lực khi đánh hụt… Còn nữa, cách điều hòa hơi thở của cậu cũng có vấn đề rất lớn…
- …
- Cách hít thở không đồng đều với lượng calo được đốt cháy, sinh ra cơ thể nhanh chóng bị mất sức dẫn đến hoa mắt chóng mặt, chân tay rã rời…
- V…vậy phải làm sao đây?
- Phải luyện tập! nếu cậu có hứng thú thì tôi sẽ đào tạo cho cậu một khóa huấn luyện thể lực cấp tốc để khắc chế được nhược điểm này…
- Thật á! vậy thì tốt quá…
- Tốt… khi nào thì bắt đầu được?
- Dạ vậy lát nữa luôn thì càng tốt… Cháu cũng cay cái thể lực như con gái của mình lắm rồi…
- Haha… vậy tốt! Nghỉ ngơi một lát rồi tôi sẽ dẫn cậu đến một nơi…
- Dạ…
Đọc tiếp Muốn đi hả? dắt em theo đã 2 – Chương 12
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
15 chương
9 chương
42 chương
131 chương
17 chương