Mười Ba Lời Nguyền
Chương 90 : Hàng Xóm Mới Đến
Bách Phú và Thợ săn vất vả để đợi cho đến khi cục cảnh sát trả lại thi thể của Tần lão gia, nhưng nhất định sẽ phải hoả táng. Lại qua một phen bị gây sức ép nữa, hai người họ nghĩ rốt cuộc đã có thể đem thi thể Tần lão gia tử và Từ lão bà mai táng cùng một chỗ.
Nhưng lại xuất hiện một chuyện kỳ lạ—— thi thể của Tần lão gia tử không thấy đâu nữa!
Vì thế, thợ săn quyết định lên núi một lần nữa, nhìn xem thi thể Từ lão bà có gì … … biến hóa hay không.
Lại một lần nữa nhìn thấy thôn sơn nhỏ bên dốc núi kia, trong lòng Bách Phú vẫn là cảm thấy bi thương vô hạn.
Vật còn đây mà người nay còn đâu! Khi trước, nơi này còn là một dân tộc hữu ái đoàn kết, thần bí, những người dân năm đó xây dựng nên thôn sơn này, liệu có ngờ được, mấy trăm năm sau tới ngày hôm nay, thôn trang này lại xuống dốc đến mức này không?
Thợ săn lại không đa sầu đa cảm như Bách Phú, anh ta đi thẳng đến phần mộ của Từ lão bà, dùng cái xẻng đã chuẩn bị từ trước ra để đào, quả nhiên, thi thể của Từ lão bà cũng đã không thấy nữa!
Sắc mặt Bách Phú lập tức trầm xuống, trực giác nói cho cô biết, thôn này trang cùng với Từ lão bà và Tần lão gia tử bị hại chết, thậm chí ngay cả hồn phách Thúy nhi bị cuốn đi, đều không tránh được có quan hệ với cổ mộ cổ quái âm trầm kia!
Sau một lúc lâu do dự, Bách Phú vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng mình với Thợ săn .
Thợ săn vừa nghe, sợ hãi thất sắc hỏi: “Mọi người đã đi qua cổ mộ đó sao? ! Còn mang về cả hạt giống linh hoa? Là thật sao ?”
“Phải.. …Đúng vậy.” Bách Phú sợ hãi đáp.
Cô không rõ Thợ săn vì sao lại kinh ngạc đến thế, thậm chí có chút hối hận sao lại thẳng thắn mà đem tất cả sự tình đều nói với anh ta nữa … … Tóm lại, biểu hiện lúc này của Thợ săn thực sự làm cho Bách Phú có chút sợ hãi.
“Chúng ta mau đi thôi, cho tôi được mở mang tầm mắt, xem xem quỷ diện linh hoa kia rốt cuộc là có hình dáng như thế nào.” Thợ săn nói xong, lại quay sang cười cười với Bách Phú.
*
Dưới sự thúc giục của Thợ săn, hai người họ dùng tốc độ nhanh nhất quay trở về thành phố G. Sau đó, Thợ săn lại vội vàng đi về nhà của Bách Phú.
Dịch Đạo đối với chuyện Thợ săn đến đây là vô cùng ngoài ý muốn, cũng cực kỳ không chào đón, chẳng buồn che dấu sự bất mãn của mình, anh ta nhíu mày tức giận hỏi: “Anh sao lại tới đây!”
Bách Phú trừng mắt nhìn Dịch Đạo một cái, chẳng để ý nhiều đến anh ta, tự nhiên kéo Thợ săn mang vào phòng mình.
“Uy uy uy, hai người định làm gì?” Dịch Đạo khẩn trương theo vào, cường ngạnh chỉ vào Bách Phú rồi nói với Thợ săn: “Nói cho anh biết ! Cô ấy là bạn gái người anh em của tôi, không cho phép anh có ý đồ với cô ấy !”
“Anh đang nói cái gì đấy !” Bách Phú vừa tức vừa thẹn hung dữ hét lớn với Dịch Đạo, sau đó lại đá thẳng anh ta ra khỏi cửa.
Dịch Đạo cũng không rời đi, mà vẫn ghé vào ngoài cửa để nghe lén. Đáng tiếc là cách âm của cánh cửa hiệu quả không tồi, mặc cho anh ta có dí sát tai vào bao nhiêu đều không thể nghe được bất kỳ động tĩnh gì. Nhưng anh ta vẫn bò sát vào đó không chịu rời đi, mãi cho đến khi Bách Phú và Thợ săn từ trong phòng đi ra.
Hai người họ tựa hồ với hành vi nghe trộm của Dịch Đạo không hề có chút bất ngờ nào cả.
Bách Phú thản nhiên nói với Dịch Đạo một câu: “Từ hôm nay trở đi Thợ săn sẽ ở nơi này.”
Dịch Đạo vừa nghe lập tức đã cuống lên : “Không được!”
“Vì sao lại không được!” Bách Phú ngang ngạnh trừng cặp mắt lên.
“Bởi vì, ” Dịch Đạo ngừng một chút, con ngươi chuyển động, nói tiếp: “Bởi vì Anh Đào muốn chuyển về đây ở! Cô sẽ không vì người kia mà đến cả chính em họ của mình cũng không cần nữa đấy chứ?”
“Anh Đào sẽ quay trở về đây sao?” Bách Phú vui vẻ hỏi.
“Đúng vậy.” Dịch Đạo vẫn oán hận nhìn chằm chằm vào Thợ săn.
“Như thế thì … …”
Bách Phú quả nhiên khó xử đúng như trong dự liệu, Dịch Đạo đắc ý vô cùng nhìn Thợ săn, cực kỳ tự hào vì âm mưu của mình đã thành.
“Còn lại chỉ có một gian tầng hầm thôi… …” Bách Phú thì thào tự nói.
“Vậy tôi sẽ ở dưới tầng hầm!”
Xem ra Thợ săn đã quyết tâm không muốn đi, điều này làm cho Dịch Đạo choáng váng hết cả mắt.
Bách Phú khó xử liếc mắt nhìn Thợ săn một cái, do dự không biết có nên để cho anh ta ở dưới tầng hầm hay không, dù sao bên trong đã từng có không ít oan hồn! Nhớ tới chuyện kinh khủng xảy ra lần trước, Bách Phú không khỏi rùng mình một cái. Cho đến hiện giờ, cô vẫn không dám xuống dưới hầm ngầm.
“Không sao cả. ” Thợ săn lập tức nhìn ra được Bách Phú đang băn khoăn chuyện gì, “Cô quên là tôi làm gì sao ?”
“Đúng oh.” Bách Phú cười cười.
Nhớ tới đôi mắt thường xuyên phát ra ánh sáng vàng của thợ săn, còn có tiểu nhân nhi bằng giấy biết tự chạy tự nhảy chỉ đường, oa, thật sự là xuất thần vô cùng!
Vừa nhắc tới tầng hầm, Dịch Đạo lại bừng lên tức giận. Nhớ lúc đó anh ta đem hết thảy trận pháp đều đã bày xong, căn bản là rất dễ dàng đã có thể giải quyết mấy tên tiểu quỷ kia. Đều là do Thợ săn động tay động chân, mới làm cho mọi người gặp nguy hiểm như vậy, cuối cùng lại vẫn là Bách Phú cứu mọi người…… Ai ~~ Bực mình !
“Được rồi, tôi đi thu dọn giúp anh một chút.”
Bách Phú lập tức chạy đi lấy khăn lau và thùng nước cùng vật dụng khác, chuẩn bị đi quét tước phòng.
“Này, Dịch Đạo, mau chuyển đống rác này của anh đi đi !”
Tính toán của Dịch Đạo hoàn toàn đổ bể, đành chán nản đem đồ đạc gì đó của mình ôm trở về phòng.”Tên chết tiệt!” Anh ta không phục âm thầm nguyền rủa Thợ săn.
Nhưng bất luận Dịch Đạo có không muốn cỡ nào, chuyện Thợ săn trở thành hàng xóm của anh ta đã chắc chắn trở thành sự thật.
Bách Phú đã quen với công việc nhà cửa hiệu suấtcực tốt, rất nhanh cô đã lau dọn tầng hầm đơn sơ kia thành một nơi tương đối ra hình dáng rồi. Cô lấy từ trong phòng mình ra một bộ chăn ga gối đệm mới tinh, đưa cho Thợ săn thay. Tuy rằng những bông hoa nhỏ trên bề mặt xem ra có chút nữ tính, nhưng, vẫn rất thoải mái.
Thợ săn tựa hồ cũng vô cùng vừa lòng với thành quả này của Bách Phú, anh ta không ngừng nhìn chỗ này một cái, sờ chỗ kia một chút.
“Nơi này liệu có tối quá hay không?” Bách Phú có chút lo lắng hỏi han.
Thợ săn nở nụ cười, “Không đâu. Nơi này tốt lắm, rất giống … …một gia đình. “
Bách Phú sửng sốt, cô lần đầu tiên nhìn Thợ săn tươi cười thoải mái như vậy . Sự vui vẻ toát ra từ nội tâm đó cũng lây truyền sang cho Bách Phú, cô thân thiết nói với Thợ săn: “Anh nghỉ ngơi trước một chút, tôi đi mua đồ ăn, buổi tối làm cho anh món gì đó ngon ngon.”
Bách Phú chăm chỉ không hề nuốt lời, cô biết sức ăn của Thợ săn rất lớn,đặc biệt là gà này, cá này, thịt này đều mua một đống về, làm ra thơm lừng. Đương nhiên, cũng không thể thiếu được món cánh gà mật ong mà Dịch Đạo thích nhất.
Bữa cơm này, Thợ săn ăn đến vô cùng ngọt ngào, cơ hồ toàn bộ bàn cơm đều bị một mình anh ta ăn hết vậy.
“Xem ra phải mua một cái nồi cơm điện to nhất mới được! ” Bách Phú vừa kinh ngạc sức ăn kinh người của Thợ săn, vừa âm thầm tính toán, “Nếu không thì mua thêm một cái, dùng hai nồi cơm… … đúng, như vậy đi, ngày mai sẽ đi mua ngay .”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương