Mười Ba Lời Nguyền

Chương 44 : Chiếc Bóng ( Năm )

Mặc dù tinh thần cha tốt một cách kỳ lạ, nhưng Ninh Tiêu vẫn như thấy cha mình càng lúc lại càng cổ quái hơn. Cuối cùng cũng đến được công ty, Ninh Chấn Hoa chủ trì hội nghị ngày hôm nay, giới thiệu Ninh Tiêu cho mọi người trong công ty làm quen, hơn nữa còn đích thân sắp xếp một hạng mục cho Ninh Tiêu tiến hành. Đối với sự coi trọng này của Ninh Chấn Hoa, trong lòng Ninh Tiêu được trấn an chút ít, anh ta âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải làm hạng mục này cho tốt, không để cho cha phải thất vọng. Phòng làm việc của Ninh Tiêu rất lớn mà cũng rất đẹp, một chút cũng không hề kém phòng làm việc của anh họ Lăng Hạo. Ngồi trên chiếc ghế rộng rãi thoải mái, Ninh Tiêu bắt đầu lật mở tập tài liệu sớm đã được để trên bàn kia. Xem mãi xem mãi, chớp mắt đã đến mười hai giờ. Dù sao cũng là lính mới, Ninh Tiêu quyết định mời đồng sự trong nhóm cùng đi ăn bữa cơm. Nghe thấy được lão đại mời cơm, mọi người ở dưới ai ai cũng hoan hô ầm lên, vì vậy, mọi người cùng đến một quán cơm Triều Châu để ăn gì đó. Trong thời gian chờ đợi, mọi người bắt đầu bàn tán trò chuyện loạn hết cả lên. “Tiểu Song hôm nay sao lại không đến thế ? Tiểu Lâm cô có biết không ?” Người nói là cấp phó của Ninh Tiêu, tên gọi là Lý Minh Cơ. Ông đã đến đầu bốn mươi, trước giờ luôn làm việc ở doanh nghiệp Ninh thị. Hơn nữa lại có kinh nghiệm về rất nhiều hạng mục, cũng là đối tượng tốt để Ninh Tiêu học tập. Tiểu Lâm lại là một cô gái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi trẻ trung, là trợ lý trong văn phòng, nói thẳng ra, chính là làm việc vặt. Trên thì chỉnh lý văn kiện, dưới thì mua trà chiều cùng đồ ăn vặt, toàn bộ đều do cô ta hoàn thành. Cô lúc này đang chau chau đôi lông mày thanh tú, không giải thích được mà nói : “Không có a, tiểu Song chẳng nói gì với cháu cả. Hôm qua lúc tan sở cô ấy còn nói, hôm nay có Ninh thiếu tới tiếp nhận hạng mục, vì thế muốn đem tư liệu chỉnh lý lại cho tốt. Như vậy đến sáng sớm cũng không bị luống cuống chân tay nữa. Thật chẳng hiểu tại làm sao mà cô ấy lại không đến, hơn nữa cũng không xin phép nghỉ, điện thoại cũng không thấy có ai nghe.” “Tiểu Song ?” Ninh Tiêu cố gắng nghĩ lại dường như đã nghe qua cái tên này, “Oh, có phải là cô thư ký của tôi đúng không? Hôm nay cô ấy không đến sao ?” “Không có. Có thể trong nhà có chuyện gấp gì đó, đến tối tôi sẽ bảo tiểu Lâm qua nhà cô ấy xem một chút.” Lý Minh Cơ nhanh chóng đáp lại thay tiểu Lâm, xem ra ông ta đúng là một cấp trên rất biết bảo vệ cấp dưới của mình. Ninh Tiêu đối với người phó này lại tăng thêm phần hảo cảm. Anh ta mỉm cười nói tiếp : “Chắc hẳn là do có chuyện gì làm trì hoãn, tôi tin giám đốc Lý khi tuyển thư ký sẽ không tìm người không có trách nhiệm.” Xem ra vị thái tử gia tương lai này đối với mình vô cùng bao dung và thấu hiểu, Lý Minh Cơ cảm kích cười cười. Vốn được nghe vị thái tử gia mới nhậm chức này là người vô cùng ham chơi, bản thân ông ta còn không ngừng lo lắng sẽ không thể hợp được với cậu thái tử gia đã quen được nuông chiều này. Nhưng hôm nay vừa gặp được người thật là Ninh Tiêu, dựa vào kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của chính mình, Lý Minh Cơ cảm thấy Ninh Tiêu thực đúng là một người có thể đào tạo thành tài. “Vậy … …tập tài liệu trên bàn tôi sáng nay là ai đặt ở đó ? Là tiểu Lâm sao ?” Ninh Tiêu mỉm cười nhìn vào tiểu Lâm. Thấy thái tử gia đẹp trai dịu dàng nhìn mình như vậy, tiểu Lâm không đừng được đỏ mặt lên : “Không phải ạ, tập văn kiện đó là của tiểu Song tự mình chỉnh lý và bảo quản. Chìa khóa của tủ hồ sơ chỉ có tiểu Song và giám đốc Lý mới có. Có thể là giám đốc Lý nhỉ ?” Ai biết được Lý Minh Cơ vừa nghe thấy đã lập tức ngây ra : “Không phải, tôi hôm nay còn chưa mở đến tủ hồ sơ.” “A ? ” Ninh Tiêu cũng ngây ra hoàn toàn, “Vậy … …là tiểu Song tối hôm qua đặt lên bàn làm việc của tôi sao ?” Lý Minh Cơ cũng một bộ dạng mơ hồ không hiểu được nói : “Không thể nào. Tôi đã bàn giao với tiểu Song , bảo cô ấy tự tay đưa cho Ninh thiếu. Bởi vì có mấy tư liệu cần phải giảng giải một chút, Ninh thiếu mới có thể hiểu được tình hình cụ thể. Hơn nữa, tối qua khi hết giờ làm tôi cũng đã khóa cửa phòng làm việc của Ninh thiếu lại, tiểu Song không thể nào có chìa khóa được. ” Nhất thời, mọi người không ai nói gì nữa, chuyện này đúng là kỳ lạ quá. Chìa khóa chỉ có hai người mới có, hai người họ lại không thể nào đi lấy, vậy thì là ai đã đem tài liệu để vào trong phòng làm việc của Ninh Tiêu ? Lẽ nào là ma sao ? Cứ như vậy, bữa cơm này Ninh Tiêu ăn mà phiền muộn vô cùng. Vì trực giác nói với anh ta rằng, chuyện này có quan hệ với sự biến đổi khác lạ nơi cha mình. Đột nhiên, trước mắt Ninh Tiêu lại hiện lên cảnh Ninh Chấn Hoa miệng đầy máu tươi, trong lòng không khỏi dâng lên từng đợt từng đợt tội lỗi. Kết quả, chỉ có thể ăn được mấy miếng rau chống đói, còn những thứ khác thì không dám động đến chút nào. Trở về phòng làm việc, Ninh Tiêu lại bắt đầu căng thẳng làm việc, Lý Minh Cơ là người nắm rõ nhất về hạng mục cũng đi qua giảng giải và phân tích giúp cho anh ta, làm cho Ninh Tiêu được lợi không ít. Vào lúc bận rộn, thời gian trôi qua quả thực là nhanh. Lúc này đã đến giờ tan sở. Nhìn Lý Minh Cơ nói đến mức miệng lưỡi khô hết cả, Ninh Tiêu cảm kích nói : “Cảm ơn giám đốc Lý đã hỗ trợ, nếu như không có chú, chỉ e là cháu xem hết một đêm mà vẫn sẽ có những thứ không hiểu hết được. Bây giờ đã muộn lắm rồi, chú có thể về nhà chơi với con được rồi đấy. Cháu ở lại văn phòng tiêu hóa nốt đống tài liệu này đã.” Lý Minh Cơ thấy Ninh Tiêu khiêm tốn nói như vậy, cảm thấy vui vô cùng. Lý Minh Cơ vốn dĩ là người luôn trung thành, ông đã coi doanh nghiệp Ninh thị này như gia đình thứ hai của mình. Người kế nghiệp tương lai có cố gắng như thế này, tận trong đáy tâm ông thực vô cùng hài lòng, cũng đối với tương lai của công ty tràn ngập niềm tin. “Ninh thiếu, vậy thì chú về trước nhé. Có cái gì không hiểu, thì cứ gọi điện thoại cho chú.” “Vâng nhất định ạ.” Xem xong chỗ tài liệu, cũng đã đến bảy giờ rưỡi, nhưng Ninh Tiêu vẫn chưa muốn về nhà. Bỗng Ninh Tiêu nhớ tới lúc ở Thần Nông gia có chụp mấy bức ảnh, anh ta vội vàng đem máy ảnh ra cắm vào máy vi tính, xem lại từng bức từng bức. Ở trong tấm thẻ này, vẫn còn lưu trữ những bức hình trước đây đã chụp cùng cha. Lúc đó, đơn giản mà vui vẻ biết bao ! Đáng tiếc, trong đáy tim anh ta lại có một dự cảm, rằng những thời khắc mất đi này đã một đi không trở lại, không thể nào quay trở về với cuộc sống hạnh phúc trước đây được nữa rồi. Đang thương tâm suy nghĩ, trên ảnh bỗng xuất hiện bóng dáng của Bách Phú. Nhìn nụ cười ngây ngốc của Bách Phú, Ninh Tiêu lại không nhịn được mà vui mừng chút ít. Dần dần, ảnh chụp xuất hiện tiếp những cảnh tượng trong cổ mộ. Đây là thứ anh đã nhìn thấy trong động bên trong thác nước, cụm thủy tinh óng ánh trong suốt nơi băng sơn. Lúc đó, anh ta còn hận không thể đem bức tường thủy tinh cao gần bằng người kia đem về cho cha mình. Nhưng lúc này khi nhìn lại cụm thủy tinh này, Ninh Tiêu lại nhất thời mà lạnh hết từ đầu đến chân. Bởi vì, tại cụm thủy tinh đó, thình lình lại xuất hiện nửa thân mình của tên mắt chuột kia ! Tên mắt chuột đó vẫn chỉ có một nửa thân mình. Thân người không có chân đó của hắn như rắn mà bò trên tường, hai bàn tay bám chắc lấy cụm thủy tinh, đến mặt cũng dính lên trên đó, dường như sợ hãi sẽ có người muốn cướp đi mất của hắn vậy. Sao lại có thể như thế chứ ! Lúc đó nhớ rõ ràng làm gì có bất cứ ai ở đó ? Vậy đây lẽ nào là … …quỷ sao ? Đôi mắt Ninh Tiêu ngây ra chăm chú nhìn vào bức ảnh đó, tay trái bị thương lại không đừng được mà run rẩy lên. “Dinh ~ ~ ” Tiếng điện thoại không hợp lúc chút nào mà vang lên. Ninh Tiêu bị dọa đến nỗi nhảy dựng lên, sau đó có chút hoảng loạn cầm ống nghe, hỏi bằng giọng thô lỗ : “Alo, ai đấy ?” “Là anh, Lăng Hạo.” Lăng Hạo cũng cảm thấy giọng nói của Ninh Tiêu có chút không bình thường, nên hỏi lại : “Có phải lại xảy ra chuyện gì hay không ?” Nghe được giọng nói của Lăng Hạo, Ninh Tiêu trong lòng bình tĩnh được hơn chút, “Em … …không có gì.” Nói xong, lại len lén mà nhìn bức ảnh kia một cái. Hả, không thấy nữa ? Ninh Tiêu gần như là dán cả khuôn mặt vào máy vi tính, rồi sau đó liên tiếp ấn F5 làm mới, vẫn là không thấy thân ảnh của tên mắt chuột. Liệu có phải là gần đây ngủ không được tốt , nên bị suy nhược thần kinh chăng ? “Này ~ này ~ Ninh Tiêu, em không sao đấy chứ ? ” Lăng Hạo thấy Ninh Tiêu không lên tiếng nữa, lo lắng gọi to lên. “Ác, xin lỗi, em vừa rồi đang xem tài liệu.” Ninh Tiêu nói dối, “Anh họ, có chuyện gì không ?” “À, anh đã tìm được tung tích của vú Từ rồi, bà đang ở ngay thành phố G này, anh lát nữa sẽ gửi địa chỉ đến di động của em . Anh đi cùng em nhé ? ” Gần đây Lăng Hạo cảm thấy không chỉ có chú mình, mà đến cả em họ Ninh Tiêu cũng dường như có chút bất thường, do đó mà vô cùng lo lắng. “Cái này … …được ạ.” Ninh Tiêu do dự đáp lời, “Bách Phú có đấy không ? Cô ấy cũng nói muốn đi cùng em đấy.” “Vậy sao ? May mà cô ấy chưa về, đang chỉnh lý lại tài liệu. Hai mươi phút nữa chúng ta gặp nhau ở cửa khách sạn nhé.” “Được.” Ninh Tiêu vội vàng tóm lấy chìa khóa trên bàn làm việc, cửa vừa đóng lại đã chạy ra ngoài. Đến cả máy tính và đèn trong văn phòng cũng không kịp tắt. Đương nhiên, Ninh Tiêu cùng không hề nhìn thấy, trên bức hình chụp cụm đá thủy tinh kia lại xuất hiện tên mắt chuột. Mà lần xuất hiện này, hắn đã quay mặt lại, đang đối diện với chiếc ghế ngồi của Ninh Tiêu. Đôi mắt bé tí kia đã không còn có lòng trắng nữa, phóng ra toàn là hắc quang âm lãnh. Miệng của hắn đang mở ra rất to, để lộ ra những chiếc răng nanh trắng ởn, cười một cách quỷ mị … … Đúng lúc này, máy vi tính bị tắt đi, đến đèn cũng bị tắt mất. Đây, lại là ai chứ ?