Mười Ba Lời Nguyền

Chương 198 : Lốc Xoáy (13)

Thợ săn cùng Dịch Đạo hai người buồn chán nhìn chằm chằm ở trong quán rượu uống sắp say không còn biết gì, Tần Chính hơi có chút không kiên nhẫn. "Người này tại sao còn chưa đi ?" Thợ săn có chút nôn nóng nhìn đồng hồ tay một chút, "Đã 3 giờ! Hắn còn chưa đi sao?" Dịch Đạo xấu xa cười, "Ngươi không thấy được a, hắn còn đang trái ôm phải ấp, làm sao đi được ?" Liếc nhìn Tần Chính một cái, thợ săn khinh miệt hừ một tiếng. Nhìn thấy bộ dáng thợ săn,Dịch Đạo nhịn không được vừa cười, cố ý đưa ánh mắt xem kỹ nhìn thợ săn từ trên xuống dưới : "Aija, không phải chứ? Có phải là đàn ông hay không vậy? Ngươi ngay cả một người con gái cũng chưa thích qua... Đương nhiên, ngươi tiếp xúc với các cô gái rất ít . Hắc hắc, ta thấy Anh Đào cũng được đấy, hiện tại đã ngoan hơn. Hơn nữa cũng rất xinh đẹp, tay nghề cũng không tệ, hắc hắc hắc hắc..." Thợ săn tức giận cắn chặt răng trừng mắt nhìn Dịch Đạo, thực sự Thợ săn chỉ muốn đánh vào cái mặt béo tròn kia của Dịch Đạo. Dịch Đạo thấy sự dữ tợn trên gương mặt Thợ săn, thế nhưng vẫn cố trêu đùa , thật sự rất buồn cười. Nhìn Dịch Đạo dương dương đắc ý , Thợ săn đột nhiên không tức giận nữa, trái lại ôn nhu cười với hắn. Thợ săn cười không ngừng khiến cho toàn thân Dịch Đạo nổi hết da gà. Thợ săn bỗng lên tiếngcàng làm cho Dịch Đạo nghẹn họng nhìn trân trối: "Anh Đào không được tốt lắm, kỳ thực ta vẫn cảm thấy Kỷ Nhan không tồi." Nhắc đến Kỷ Nhan, Dịch Đạo mặt chợt trở nên đỏ bừng, ngơ ngác nửa ngày nói không nên lời . May là quán bar đèn mờ ảo, thợ săn không nhìn thấy biểu cảm này. Dịch Đạo chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui. Chỉ một câu nói của mình mà khiến Dịch Đạo như vậy, Thợ săn đắc ý cười lớn. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt thiểu não có chút u buồn, Thợ săn lại có chút thương hại. Đột nhiên, thợ săn nhìn sang Tần Chính đã lảo đảo đi về phía cửa, Thợ săn lập tức vỗ vai Dịch Đạo vẫn còn đang xấu hổ, nói : "Mau, hắn đi." Sau đó bước nhanh đi theo. Hai người giả vờ cũng đi lấy xe, cùng Tần Chính cùng đi xuống bãi đỗ xe. Ngay khi Tần Chính chuẩn bị lên xe thì phía sau bỗng xuất hiện vòng xoáy đen . "Tới." Dịch Đạo thấp giọng nói, Dịch Đạo không còn ngại ngùng, lấy lại sự bình tĩnh. Thợ săn cười nhẹ gật đầu một cái. Cũng giống lần trước tấn công Bách Phúc , vòng xoáy nhanh chóng vây lấy Tần Chính. Tần chính cả kinh, vừa phát hiện ra nhưng đã không còn kịp rồi. Lún sâu vào vòng xoáy, hắn cả sức lực giãy giụa cũng không có. Dịch Đạo cùng thợ săn vội vã chạy tới, dùng phương pháp của Mậu Ly dạy bày một tiểu trận. Chú hồn thước thạch đắc ý vênh váo chắc hẳn vẫn nhớ lúc tấn công Bách Phú, Thợ Săn và Dịch Đạo cũng phải bó tay bất lực vì thế căn bản không xem họ ra gì. Chỉ là sự việc dây dưa đến tần chính, muốn kết thúc họ sớm hơn, sau đó trở lại chỗ Chung Chí . Đáng tiếc, lần này Dịch Đạo cùng thợ săn đến có chuẩn bị , thước khối đá muốn đơn giản kết thúc trận chiến này hoàn toàn không dễ dàng . Vây quanh vòng xoáy Dịch Đạo cùng thợ săn lẩm bẩm câu thần chú, rất nhanh, thước khối đá đã cảm thấy không ổn. Một cỗ luồng hơi nóng không ngừng hướng tới gần hắn, từ một nghìn năm thước khối đá lần đầu tiên lại cảm giác được sự đau đớn. Co quắp một chút, thước khối đá nhận ra mình đã bị hãm sâu ở dưới đáy giếng. Nếu như lúc này bên cạnh có người nói, cũng có thể thấy được vấn đề. Một dải ánh sáng kim quang vây quanh trên đỉnh vòng xoáy, những tận gió xoáy mạnh đến thế nào cũng không tránh được kim quang buộc chặt, chỉ có thể thống khổ giãy dụa. Vì không thể chống cự được, vòng xoáy đành phải "Phun" Tần Chính ra khỏi , toàn lực đối phó với ánh sáng kim quang kia. Chú hồn thật không ngờ kim quang lợi hại đến vậy, mặc cho nó giãy giụa, kim quang chỉ biết càng bó càng chặt. Ở phần dưới của vòng xoáy, chú hồn cũng theo một màu đen vòng xoáy mà dần dần hiện ra nguyên hình, chính là thước khối đá. Thước khối đá bị hai người bất ngờ chọc tức, gầm thét sử dụng toàn bộ sức lực của mình. Rất nhanh, thợ săn cùng Dịch Đạo cũng cảm giác được luồng khí kia ,thế nhưng không đỡ kịp. Từng giọt mồ hôi nặng trĩu trên gương mặt hai ngườu, môi tái nhợt , máu từ khóe miệng chảy ra... Hai người chịu nỗi đau thống khổ mất dần năng lượng. Năng lượng tích tụ ngàn năm rốt cuộc không phải bình thường có thể đối phó được, thước khối đá rất nhanh phá được vòng vây chặt chẽ của Dịch Đạo và Thợ săn. Vài phút sau, hai người không chịu được nữa cũng phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống mặt đất, hô hấp cũng rất khó khăn. Thước khối đá hiện thành một thân ảnh mặc áo choàng trắng, diện mạo tuấn tú không một chút tà ác. Nhưng Dịch Đạo cùng thợ săn đã sớm biết hắn không phải là kẻ tốt đẹp gì, không còn sức lực, hai người chỉ biết bất lực nhìn khối thước đá Thấy bộ dạng thảm hại của họ, lại liếc liếc mắt thấy Tần Chính đang bất động trên mặt đất, thước khối đá cười lạnh một chút nói: "Hôm nay các ngươi may mắn, chờ ta giải quyết xong việc cần làm, sẽ giải quyết các ngươi." Nói xong, thước khối đá quay người lại liền không thấy bóng dáng. Dịch Đạo cùng thợ săn liếc mắt nhìn nhau, lập tức gọi điện thoại cho Mâu Ly kể lại mọi việc vừa xảy ra, sau đó, ngã xuống đất không dậy nổi, tần chính lại phải kéo bọn họ lên xe ,vội vàng về nhà. "Xin lỗi, chúng ta cố gắng hết sức. Hắn thực sự rất mạnh, chúng ta thực sự không thể đánh lại hắn." Thợ săn có chút áy náy nên mở lời trước, Dịch Đạo cũng ở một bên cúi thấp đầu, như thể đang làm bộ dạng có lỗi. "Không sao." Mâu Ly không hề thay đổi sắc mặt nói, "Thế là được rồi, quan trọng nhất là Chung Chí rốt cuộc có chịu giúp chúng ta hay không." "Nếu như hắn không giúp chúng ta làm sao bây giờ?" Dịch Đạo cẩn thận hỏi. Mâu Ly cười một chút, mang theo sự ma mị đầy tà khí, "Vậy chỉ còn cách hợp lại để cá sa vào lưới thôi." Khẩu khí vẫn lạnh lùng , dường như đối với mình sinh tử hoàn toàn không là gì. Lời nói đầy hàn ý của Mậu Ly, làm cho thợ săn cùng Dịch Đạo thấy lạnh run người. Thợ săn cùng Dịch Đạo trong lòng cũng đầy thán phục: "Mâu Ly thực sự là một người rất lợi hại, may là hắn không phải kẻ thù của ta."