Mười Ba Lời Nguyền

Chương 19 : Chân tình

Do tối hôm trước thức quá khuya, mà đến sáng ngày thứ hai Bách Phú dưới sự quấy nhiễu không ngừng của đồng hồ báo thức, khó khăn lắm mới thức dậy được. Có lẽ là quá mệt, nên buổi tối này lại hoàn toàn không gặp ác mộng, được ngủ một giấc ngon lành, làm tinh thần đúng thật là tốt hơn rất nhiều. Sang gõ cửa phòng Trương Dương, rồi hai người cùng đi tìm Dịch Đạo để tập hợp lại. Tiểu Dạng cũng theo hẹn mà đến điểm hẹn, hơn nữa lại còn mang đến cả địa chỉ của cha mẹ tiểu Man và tiểu Kỳ nữa. Hôm nay nhìn sắc mặt tiểu Dạng đúng là tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, thái độ cũng nhiệt tình hẳn. Xem ra tình cảm mà tiểu Dạng dành cho tiểu Man đúng là rất sâu sắc a. Nhưng rất tệ ở chỗ, hóa ra tiểu Kỳ đã xuất ngoại du học, hiện giờ đang ở Pháp. Tiểu Kỳ lại là người mà trong tim tiểu Man chờ mong nhất, chỉ để được gặp tiểu Kỳ một lần, mà tiểu Man hiện đang dùng chút sức lực đã bị tổn hại nghiêm trọng của cô ấy mà khốn khổ giãy giụa. Nếu như tiểu Kỳ không đến được, vậy thì tiểu Man nhất định sẽ không chịu đầu thai nữa. Phải làm sao đây ? Thông qua thương lượng, đã quyết định để Dịch Đạo dùng cách của anh ta để tìm ra cách liên lạc với tiểu Kỳ, nhưng lại không cách nào liên lạc được. Trước mắt chỉ có thể bắt đầu từ cha mẹ tiểu Man rồi. Cha của tiểu Man hiện giờ đã chuyển đến ngoại ô, lái xe cũng mất đến ba giờ đồng hồ. Nhưng giờ phải tìm ai để thuyết phục tiểu Kỳ, làm cho anh ta quay lại thăm tiểu Man đây ? Nhìn khắp mấy người, cuối cùng công việc lại rơi xuống đầu Bách Phú. Nói thực, có thể thuyết phục được tiểu Kỳ hay không, trong tim Bách Phú cũng không hề chắc chắn, dù sao thì tiểu Man cũng đã từng vô tình như thế để tiểu Kỳ phải chịu tổn thương. Anh ta một lòng một dạ bỏ ra, nhưng lại không được đáp lại, còn hại anh ta không những phải rời khỏi nơi đã sống từ nhỏ, lại bị mọi người gọi là tiểu sắc lang phải chịu ủy khuất đó nữa. Haiz, làm sao đây chứ ? Bách Phú không ngừng thở ngắn than dài trong tâm bắt đầu thầm lên kế hoạch. “Cô đừng lo lắng. Cậu ấy … …nhất định sẽ về. ” Nghe thấy Bách Phú thở dài, tiểu Dạng đột nhiên lên tiếng. Ba người còn lại nghe thấy tiểu Dạng đột nhiên nói như thế, cùng len lén liếc qua nhìn anh ta một cái. Anh ta vẫn giữ nét mặt không chút biểu tình như thế, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, tiếp tục nói : “Chỉ cần là việc của tiểu Man, cậu ấy tuyệt đối sẽ không thể không để ý đến.” Woa, đây là nói hộ tình địch a ! “Anh dám chắc như thế sao ? Hai người đâu có thân thiết ?” Dịch Đạo nghi ngờ hỏi. Trương Dương ở cạnh bên lại không nói gì hết, chỉ dùng ánh mắt vô cùng thấu hiểu để nhìn tiểu Dạng. “Anh … …chưa từng yêu đúng không ? Nếu như anh thật sự đã từng yêu một người, anh sẽ hiểu được.” Bách Phú ở bên cạnh lại ” phụt ” một cái, cười ra thành tiếng. Ôi trời, cái anh đến trồng xương rồng cũng không quá được bảy ngày này! Nếu như để anh ta yêu đương, vậy thì sẽ hại chết biết bao thiếu nữ a! Dịch Đạo có chút phẫn nộ mà trừng mắt với Bách Phú. Bách Phú cũng trong giây phút đó chợt hiểu ra được sự đau khổ của Dịch Đạo — là sự cô đơn chỉ mình mình phải chịu đựng, nỗi đau khổ chỉ một mình cô độc cho đến lúc già ! Cái cảm giác muốn yêu mà không thể yêu được thực đau khổ lắm đúng không ? Hơn nữa cho dù đối phương có yêu mình đi chăng nữa, Dịch Đạo cũng không thể tiếp nhận được. Mùi vị này, thực sự … …rất đau khổ. Dùng ánh mắt hối lỗi nhìn Dịch Đạo, trong tim lại nghĩ, kiếp trước a , chúng tôi rốt cuộc đã làm sai chuyện gì thế ? +++ +++ +++ +++ +++ Vừa đến nơi, lại có người ra đón chúng tôi ngay. Xem ra, anh tiểu Dạng này đã an bài rất toàn vẹn a. Càng lúc lại càng có cái nhìn tốt về anh ta ! Si tình, tận tâm, lại không hề khoa trương. Thực đúng là một nam nhân không tệ! Nếu như tiểu Man chịu cho anh ta một cơ hội để phát triển, hai người liệu có thể sẽ trở thành một cặp rất được không ? Cuối cùng cũng đã gặp được cha của tiểu Man. Ông đã già đi rất nhiều, vốn dĩ là người chỉ hơn bốn mươi tuổi, giờ bộ dạng xem ra đã đến hơn năm mươi tuổi rồi. Nhắc đến tiểu Man, ông không nhịn được mà rớt nước mắt. Hóa ra, cái chết của tiểu Man, đã làm ông hối hận vô cùng. Nếu như lúc đó ông nhẫn nhịn và bao dung hơn một chút, dùng cách thức chống đỡ mềm mỏng và dịu dàng hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ không như thế này. Thực ra, ông cũng đã đến bệnh viện để thăm tiểu Man, nhưng lần nào cũng bị mẹ tiểu Man chửi mắng đuổi về. Đến giờ ông vẫn rất hối hận vì vào lúc mà tiểu Man cần ông giúp đỡ nhất, lại không có cách nào để ở bên cạnh an ủi cô, thậm chí còn không thể gặp mặt cô lần cuối cùng. Cho nên, sau cái chết của tiểu Man ông cũng đã chia tay với người tình, do không có cách nào đối mặt với sự thất bại trong trách nhiệm của một người cha. Vừa nghe thấy lý do mà chúng tôi tìm đến, cha của tiểu Man rất ngờ vực. Không sai, để một người luôn trải qua những chuyện bình thường trong phút chốc chấp nhận hiện thực là có quỷ, cũng phải mất không ít sức lực. Bách Phú trước tiên lấy ra bức ảnh toàn gia đình cùng cây bút mà tiểu Man đã chôn giấu, thấy cha của tiểu Man vẫn còn hoài nghi, không còn cách nào, bèn nhờ Dịch Đạo để lộ ra pháp thuật. May mà, Dịch Đạo đã không làm mọi người thất vọng. Khi anh ta thả ra một tiểu quỷ nghịch ngợm vẫn chưa kịp đưa đi siêu độ cho cha tiểu Man thấy, thì ông trợn tròn hai mắt, gật đầu liên tục, cuối cùng cũng chấp nhận trên đời này thực sự có quỷ. Ông kích động vạn phần nói với Dịch Đạo, chỉ cần có thể giúp được con gái tiểu Man đáng thương của ông, để ông tổn thọ mười năm cũng chấp nhận. Sau khi ra khỏi cửa, mọi người mới nhẹ nhõm phần nào, đến tiểu Dạng cũng để lộ ra một nụ cười. Hiện giờ, chỉ còn lại mẹ của tiểu Man. Đây mới là bài toán khó ! Trên xe, tiểu Dạng đem tình hình gần đây của mẹ tiểu Man nói cho mọi người ; Bách Phú cũng đem những điều trong mộng mà tiểu Man đã trải qua nói lại một lần. Mọi người cũng hiểu biết rõ thêm về cách đối nhân xử thế của mẹ tiểu Man. Sau khi mọi người đã thân thiết hơn, không khí cũng phần nào được biến đổi tốt lên. Qua nói chuyện, mọi người mới biết được tiểu Dạng tên thật là Dương Tuấn Dạng, từ sau khi tiểu Man qua đời, anh ta cũng không đi học nữa, hiện giờ đang tự mình điều hành một công ty. Anh ta lớn hơn tiểu Man năm tuổi, hiện giờ còn chưa quá hai mươi tư tuổi, có điều mới nhìn lại thấy rất già dặn. Không biết tại sao, nhưng tiểu Dạng và Trương Dương rất hợp nhau, nói chuyện sôi nổi vô cùng. Nhờ đó, tiểu Dạng cũng dần dần gỡ xuống sự phòng vệ lạnh lùng, biểu hiện ra sự tươi vui của một người thanh niên trẻ tuổi. Bách Phú nghe họ nói chuyện mà cũng thấy vui lây, nhưng Dịch Đạo lái xe bên cạnh lại một lời cũng không nói thêm vào, dứt khoát không nói một tiếng, bộ dạng lại như một oán phụ đang ghen tức vậy. Quả không ngoài dự đoán, mẹ của tiểu Man không dễ gì tiếp nhận chuyện linh hồn con gái bà vẫn đang ở lại trần gian này, đương nhiên trải qua giây phút kích động mạnh. Nhưng khi nghe đến chuyện của tiểu Kỳ cũng như chuyện trước đây về cha của tiểu Man, bà không suy nghĩ gì hết mà thẳng thừng từ chối. Thái độ vô cùng quyết liệt, làm mấy người Bách Phú rõ ràng muốn nói câu khuyên giải mà cũng không cách nào nói ra được. Bế tắc mất một lúc, suy đi tính lại vẫn thấy nên liên hệ với tiểu Kỳ ở Pháp trước. Bách Phú mấy người cuối cùng tạm thời không liên hệ với mẹ tiểu Man nữa, muốn để cho bà có chút thời gian để tự suy nghĩ. Sau khi ra cửa, mọi người đều trầm ngâm không nói gì. Đột nhiên, di động của tiểu Dạng kêu lên, nhận điện thoại xong, tiểu Dạng lãnh đạm nói với Bách Phú : “Tìm ra cách liên lạc với tiểu Kỳ rồi.” . Nói xong, đưa số điện thoại liên lạc cũng như địa chỉ email của tiểu Kỳ ở Pháp đưa cho Bách Phú. “Tốt quá rồi !” Bách Phú vừa bị đả kích không ít nay nhờ tin tức này đã được an ủi ít nhiều, nhưng lại hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ảm đạm của tiểu Dạng. Lúc này cũng đã đến lúc mặt trời sắp xuống núi, Bách Phú bốn dĩ muốn trực tiếp về nhà luôn, nhưng không biết có chuyện gì mà Lăng Hạo lại gọi điện thoại đến, kiên quyết muốn cô quay lại khách sạn báo cáo tình hình. Thấy mọi người đều đã vừa đói vừa mệt, Bách Phú cũng chỉ muốn một mình về khách sạn, để cho mọi người đi ăn cơm trước. Nhưng Trương Dương và Dịch Đạo đều nói đã là đồng đội thì phải cùng tiến cùng lùi, không chịu quay về. Nhìn ba người họ tranh luận không dứt, tiểu Dạng chợt nói : “Hôm nay … …có thể nào, cho tôi gặp tiểu Man một chút không ?” Ba người họ nghe thấy câu nói này, lại không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía tiểu Dạng. Thấy ai cũng không đáp lại anh ta, tiểu Dạng có chút thất vọng nói : “Nếu như không tiện, thì thôi vậy.” “Không sao, dù sao hôm sau cũng có nhiều người gặp tiểu Man, đến lúc đó tiểu Man e là khó có thời gian để ý đến anh nữa. Vậy thì hôm nay an bài để anh gặp trước đi.” Nói lời này là Trương Dương, “Được chứ ?” Nói xong anh mới hướng về Bách Phú cùng Dịch Đạo hỏi dò, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn là sự kiên định. “Vậy … …được thôi.” Bách Phú bất đắc dĩ đáp ứng. Cũng do Bách Phú trước giờ chưa từng thấy Trương Dương nghiêm túc như thế bao giờ, mặc dù không hiểu được suy nghĩ thực sự của anh lúc này, hơn nữa lại cũng không dám chắc tiểu Man liệu có còn oán hận với tiểu Dạng không nữa. Sau khi về đến khách sạn, Bách Phú trước tiên đi gặp Lăng Hạo, còn Trương Dương và Dịch Đạo mang theo vẻ trấn tĩnh vô cùng, nhưng bàn tay lại có chút kích động đến run lên mà đưa tiểu Dạng đến phòng 1423. Lăng Hạo vẫn đang thoải mái ngồi trên chiếc ghế trong văn phòng anh ta, vừa nghe Bách Phú báo cáo lại, vừa dùng gương mặt không có chút biểu tình gì gật gật đầu. Bộ dáng cực kỳ mang vẻ quan khí đó, làm Bách Phú rất là không thoải mái. Vừa nghe đến đã có cách để liên lạc với tiểu Kỳ, Lăng Hạo lập tức yêu cầu Bách Phú gọi điện thoại cho tiểu Kỳ. Đáng tiếc là gọi rất lâu mà cũng không có ai nghe cả. Không còn cách nào khác, Bách Phú bèn dùng máy tính của Lăng Hạo để gửi cho tiểu Kỳ một bức thư, để tránh tiểu Kỳ có nghi ngờ, Bách Phú còn đặc biệt nhấn mạnh trong thư về bánh trung thu của tiểu Kỳ, bánh bí ngô nóng đến bỏng tay kia, còn có bí mật anh cùng tiểu Man đã chôn giấu dưới gốc cây xoài nữa. Lăng Hạo vẫn luôn đứng bên cạnh lén nhìn Bách Phú đang viết thư kia, cũng có nhận xét khá cao về bức thư này. Anh ta còn hỏi thăm chuyện về tiểu Man thông qua Bách Phú, hơn nữa còn muốn được cùng Bách Phú đến phòng 1423 nữa. Đang lúc Bách Phú cùng Lăng Hạo chuẩn bị ra khỏi cửa thang máy tầng mười bốn, thì Trương Dương – Dịch Đạo cùng tiểu Dạng ba người khó nhọc xuất hiện trước mặt họ. Hơn nữa tiểu Dạng còn bị thương, trên gương mặt vốn dĩ anh tuấn kia giờ đã bị mấy vết cào để lại vệt máu sâu trên mặt. Không cần nghĩ cũng biết được, là tiểu Man nổi giận rồi. Hơn nữa còn rất giận dữ nữa ! Bách Phú dùng ánh mắt trách móc nhìn Dịch Đạo, làm Dịch Đạo có chút khó xử mà phân bua : “Cái này … …là vì … …không phải tôi không bảo vệ anh ta, đây … …là … …anh ta … … ” “Là tôi không để cậu ấy bảo vệ mình.” Tiểu Dạng cố ý để vẻ mặt lãnh đạm, song lại đem đến sự ưu thương vô cùng , ” Tiểu Man cô ấy … ..đã rất đáng thương rồi, tôi không muốn cô ấy phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa. Hơn nữa, cô ấy hận tôi cũng đúng, nếu như không phải là tôi … …cô ấy sẽ không chết thảm như vậy.” “Anh chàng đáng thương .” Bách Phú trong tâm thầm tự nói , “Tiểu Man có lẽ không biết được tiểu Dạng yêu cô ấy đến thế nào. Nếu như cô biết được những việc tiểu Dạng đã làm vì cô, cô ấy liệu có cảm động không ?” Đã có chủ ý rồi, Bách Phú nhẹ vỗ vai tiểu Dạng một cái : “Anh đợi một chút nhé, tôi đi nói chuyện với cô ấy.” Sau đó, kiên định bước vào phòng 1423. Qua một lúc lâu, bên trong cũng không có động tĩnh gì . Mấy người đợi ở bên ngoài cửa rõ ràng đã có chút khẩn trương, đến Lăng Hạo vốn luôn điềm tĩnh cũng đã có chút không nhịn được nữa. Nếu như không phải là Dịch Đạo vỗ ngực đảm bảo : “Chỉ có Bách Phú làm cho tiểu Man bị thương được thôi, chứ quỷ hồn của tiểu Man không thể nào làm Bách Phú bị thương nửa phần được.”, thì anh sớm đã đạp cửa mà vào rồi. Đợi rất lâu, cuối cùng Bách Phú cũng đã đem theo gương mặt kiệt sức đi ra. “Sao rồi ?” “Không sao chứ ?” … … … Không để ý đến những lời hỏi han nhiệt tình của mọi người, Bách Phú chỉ xoay đầu ra nhìn tiểu Dạng, thất ánh mắt anh ta đang chăm chú hướng về phía mình, Bách Phú đột nhiên mở to mắt, hưng phấn mà dùng tay làm hiệu chữ V Thành công rồi !!! Mọi người đều cùng lúc mà vui vẻ hẳn lên. Tiểu Dạng chạy nhanh đến trước mặt Bách Phú, nhìn thẳng vào cặp mắt cô, không nói được lời nào. “Đi vào đi.” Bách Phú mỉm cười nói với tiểu Dạng , “Cô ấy đã không giận nữa rồi. Thực ra cô ấy cũng tự biết, những gì cô ấy gặp phải không phải do anh tạo nên. Cô ấy hiện giờ đang muốn nói chuyện với anh đấy.” Trên gương mặt vui mừng của tiểu Dạng lúc này còn mang theo chút vẻ không thể tin được, sự lạnh lùng hàng ngày cũng đã bị ngon lửa trong tim hoàn toàn đánh bật đi, trên miệng liên tục nói với Bách Phú lời ” cảm ơn ” , sau đó quay đầu bước vào trong phòng, hoàn toàn quên mất nguy hiểm mà mình vừa gặp phải. “Em rốt cuộc đã nói gì với tiểu Man ?” Trương Dương vui vẻ hỏi thăm Bách Phú. “Không nói cho anh biết !” Bách Phú đắc ý như đang nắm được phần quan trọng nhất vậy. Hê hê, nghĩ tới tiếng hét của tiểu Man đã giảm bớt, nghĩ tới gương mặt máu trên bức tường đã giảm bớt mấy phần, lại nghĩ tới tiểu Man đã không còn biểu tình xấu xa như trước nữa, Bách Phú trong tim thật sự có loại cảm giác mãn nguyện không nói nên lời được. Xem ra giúp đỡ người khác đúng là một việc rất vui vẻ a ! Không phải luôn nói quỷ hồn rất là cố chấp sao ? Nhưng tiểu Man thực sự rất hiểu chuyện ! Thực ra bản thân cô cũng đâu có làm gì nhiều, chỉ đem những chuyện hiện tại nói lại với tiểu Man giống như những lời đã báo cáo với Lăng Hạo mà thôi. Sau đó đem công lao của tiểu Dạng cũng với sự si tình của anh ta thêm mắm thêm muối tí chút mà khen ngợi ( thực sự là chỉ thêm một chút, ha ha ) , cuối cùng, giống như một bà chị, nhẫn nại khuyên nhủ lần nữa … …như thế , là đã xong rồi ! Rất đơn giản mà. Xem ra mình thật sự là có thiên phận làm bác sĩ tâm lý đây ! Woa kha kha kha kha … … Có điều, lúc nhắc đến chuyện mẹ của tiểu Man không đồng ý đến cùng cha cô, tiểu Man rõ ràng rất không vui. Được gặp cha mẹ lần cuối cùng, đó là tâm nguyện lớn nhất của cô ! Tiểu Man đã hi vọng như vậy, cho dù cha mẹ cô không thể nắm tay nói chuyện, thì ít nhất cũng sẽ không còn oán hận nữa ! Không được, bất kể là như thế nào, dùng cách gì, cũng phải thuyết phục được mẹ tiểu Man đến đây. Nhưng, phải nói thế nào bây giờ ? Người phụ nữ đó không chỉ ngoan cố một cách bình thường a ! Thực đau đầu ! Thấy Bách Phú tự cười một mình, rồi lại lộ ra dáng vẻ ngây ngốc như thất thần, những người đứng bên cạnh đều ngậm miệng mà len lén cười thầm. Ánh mắt của Lăng Hạo cũng bắt đầu nhấp nháy ánh sáng kỳ lạ. Có điều khi Trương Dương nhìn thấy ánh mắt Lăng Hạo luôn đăt trên người Bách Phú, trong tim, cũng bắt đầu bất giác mà trầm hẳn xuống.o