Mười Ba Lời Nguyền

Chương 188 : Lốc Xoáy ( 03 )

Chuyển ngữ: Bibon Phim đã bắt đầu chiếu, hiệu quả âm thanh ầm ầm trong loa phát ra kéo sự chú ý của Chung Chí quay lại bộ phim. Do vừa nước mắt vừa rơi, mũi còn bị sụt sịt. Chung Chí dùng lực hít một hơi sâu trong mũi, nỗ lực muốn tập trung vào tình tiết câu chuyện. Cho mãi đến khi hết phim, Chung Chí vẫn có chút mơ màng. Dựa theo trí nhớ của Chung Chí, thì dường như chỉ có lúc lên đại học anh ta mới có một lần được đi xem phim điện ảnh. Lúc đó nhà anh ta còn rất nghèo, vì thế việc đi xem phim như vậy đúng là một sự lãng phí, anh ta hoàn toàn không có hứng thú. Sau này dù gia đình đã lập công ty rồi có tiền, nhưng anh ta cũng chằng bao giờ có thời gian làm những việc vô vị này, công việc buôn bán và kiếm tiền đã hoàn toàn chiếm hết khoảng thời gian của anh ta. Nghĩ lại nhẽ ra anh ta nên cùng đi xem phim với anh mình, hoặc cùng đánh bóng rổ là môn thể dục mà hai anh em cùng thích, để được thoải mái nghỉ ngơi mới đúng. Chung Chí có chút phiền não suy nghĩ, nếu như lúc trước không chỉ nghĩ cách làm sao để kiếm tiền, thì liệu bây giờ có phải sẽ có nhiều kỷ niệm để nhớ hơn hay không? Tình tiết của bộ phim vừa rồi vẫn còn đang ảnh hưởng tới tinh thần của Chung Chí, anh ta cảm thán sao tình cảm anh em lại có thể dễ dàng bị cách trở như thế. Nếu so ra thì anh trai của mình so với người anh trai trong “Thống lĩnh” còn mạnh mẽ hơn nhiều, ít nhất anh trai cũng sẽ không vì lợi ích của chính mình mà bỏ rơi em trai. Về điểm này, Chung Chí vô cùng tự tin. Anh ta không nhịn được nở một nụ cười kiêu ngạo. “Hừm? Anh thực sự tự tin đến vậy sao?” Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai Chung Chí. Chung Chí căng thẳng nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy có mấy người khách sớm đã bước ra đến cửa phòng chiếu, làm gì có ai đứng bên cạnh anh ta. Đầu lại đột nhiên đau đớn, Chung Chí vô lực nhay nhay thái dương, thầm nghĩ: “Lẽ nào đây chính là hiện tượng hoang tưởng mà bác sĩ Lâm đã nói tới?” Nghĩ tới đây, Chung Chí không những không hề u buồn, ngược lại còn như có cảm giác được giải thoát. Nếu như mình thực sự chết đi, có thể nhanh chóng được gặp lại anh trai không? Nếu như anh trai đã được đầu thai, liệu mình còn có cơ hội làm huynh đệ với anh ấy ở kiếp sau chăng? “Yên tâm, ngươi sẽ không chết. Ta cũng sẽ không để ngươi chết đâu.” Giọng nói kia lại xuất hiện. Chung Chí nhìn nhìn căn phòng chiếu đã trống rỗng, bất lực sải bước ra khỏi đó. Có lẽ nên để cho bác sĩ Lâm viết cho mình mấy loại thuốc khống chế bệnh hoang tưởng, nếu không, cứ liên tục xuất hiện sự việc thế này, khéo mình cũng sẽ biến thành kẻ mang bệnh thần kinh mất… Vừa ra khỏi phòng chiếu, điện thoại của Chung Chí vang lên, hóa ra là Dao Dao. Cô ấy là bạn học đại học của Chung Chí, cũng là bạn gái của anh trai Chung Nghĩa. Có lẽ cô ấy vẫn còn chưa thoát khỏi ám ảnh, Chung Chí buồn bã thở một hơi dài, ngoài mình ra, cô ấy có lẽ cũng vô cùng đau khổ. Dao Dao và Chung Chí, đều là học sinh giỏi cùng khoa kinh tế của một trường đại học danh tiếng, cũng là một hoa khôi có tiếng của trường. Đã từng Chung Chí cảm thấy vô cùng kỳ lạ vì người có điều kiện tốt như thế, người theo đuổi không biết bao nhiêu vậy mà sao Dao Dao lại lựa chọn người anh trai đến cấp 3 cũng chưa tốt nghiệp của mình. Hiện giờ anh ta đã hoàn toàn hiểu, Dao Dao là một bông hoa đẹp, kiêu ngạo mà yếu ớt. Sự kiên cường mạnh mẽ và cảm giác an toàn khi ở bên anh trai là thứ mà cô ấy thiếu nhất, có sự ủng hộ vững như núi của anh trai, cô ấy mới có thể thỏa sức tỏa sáng, tỏa hương thơm tươi đẹp của mình. Kỳ thực không phải chính anh ta cũng thế hay sao? Chung Chí chán nản thừa nhận sự thực anh ta không thể chối bỏ. Kỳ thực anh ta vẫn luôn dựa dẫm vào anh trai, sự kiên cường và quyết đoán của anh ta cũng là bởi vì có anh trai luôn thầm đứng sau lưng ủng hộ. Không có anh trai, Chung Chí anh thực sự sẽ chẳng là gì. Quả nhiên, vừa đến nhà Dao Dao, Chung Chí đã nhìn thấy bộ dạng đầu tóc bù xù cùng đôi mắt hoảng loạn không nơi dựa dẫm của cô, điều này không khỏi khiến anh ta đau lòng. “Dao Dao, cậu sao thế?” “Ngày mai tớ phải đi làm rồi, nhưng chẳng biết nên mặc cái gì cả.” Đôi mắt của Dao Dao nhìn chăm chú vào Chung Chí, giống như đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy. Chung Chí bước tới bên tủ quần áo của Dao Dao, lựa chọn một bộ đồ công sở trắng và chiếc áo sơ mi màu xanh sẫm, cẩn thận để sang bên trái tủ: “Ngày mai mặc bộ này đi.” “Tớ … …không muốn đi làm. Tớ giờ cái gì cũng không làm được… …” Đôi mắt Dao Dao lại đỏ lên. Cúi đầu thở dài một hơi, Chung Chí nhìn thẳng vào đôi mắt của Dao Dao, dịu dàng nói: “Dao Dao, cậu không được thế này. Cậu phải học cách tự dựa vào chính mình chứ đừng chờ người khác. Công việc hiện giờ ít nhiều có thể khiến cậu quên đi đau khổ, cho nên cậu nhất định phải đi.” Dao Dao như chú chó nhỏ mắc lỗi vô lực cúi đầu xuống, đôi mắt to tròn đong đầy sự bất an và khủng hoảng, nước mắt bắt đầu chảy dài trên gương mặt cô. Chung Chí không kìm được hơi hơi nhíu mày, có phải cuộc sống quá mức thoải mái đã khiến cho bông hoa này yếu ớt đi chăng? Dao Dao chính là cô gái như vậy, ở nhà quen dựa dẫm vào cha mẹ, ở ngoài thì dựa dẫm vào bạn trai, hoàn toàn không nhớ được sống trên đời này phải dựa vào chính bản thân cô. “Tớ sợ lắm.” Dao Dao chầm chậm mở miệng. Chung Chí cẩn thận hỏi han: “Sợ cái gì?” Dao Dao hoảng sợ đáp lại: “Tớ cứ luôn cảm thấy hình như trong nhà có tiếng nói, có phải … …có phải, có ma quỷ chăng?” “Ma quỷ?” Chung Chí ngạc nhiên, trong lòng ngấm ngầm có chút không thoải mái. Anh ta hiểu rõ thứ Dao Dao nhắc tới là cái gì, song anh ta thực sự không rõ có gì phải sợ hãi. Kỳ thực liệu còn có thể là cái gì? Chỉ có thể là anh trai vừa mới qua đời. Chung Chí có chút chán nản nghĩ, anh trai không phải chính là người đàn ông mà Dao Dao yêu nhất hay sao? Vậy mà anh vừa mới qua đời, Dao Dao đã sợ anh ấy đến nhường này? Dù cho anh trai có thực sự biến thành ma quỷ, cũng vẫn là con quỷ mà cô ấy yêu nhất cơ mà, lẽ nào còn có thể làm ra chuyện gì hại đến cô ấy hay sao? Chung Chí nhìn Dao Dao mà không mang theo sự đồng tình và thương cảm như lúc trước nữa, ngược lại còn có chút lạnh lùng. Thảm nào mà người đời có câu nói: Người đi trà lạnh. “Được rồi Dao Dao, đừng suy nghĩ lung tung nữa, trên thế giới này hoàn toàn không có ma quỷ. Cậu mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.” Tiếp đó, Chung Chí dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị giúp cho Dao Dao tất cả mọi việc, làm một bát mỳ, giúp cô chuẩn bị nước tắm, châm chút hương khiến người ta thoải mái tinh thần, thậm chí đến đồng hồ cũng đặt trước cho cô. Dao Dao gương mặt trắng bệch khiến Chung Chí vừa nãy còn có ý trách móc cô có chút áy náy, anh ta cố gắng hết sức dịu dàng nói: “Mau đi nghỉ đi, nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai mới có tinh thần làm việc.” “Cậu phải đi rồi sao?” Dao Dao nhỏ giọng hỏi. “Đúng vậy.” Chung Chí nhẹ nhàng mỉm cười với cô. “Giờ đã mười một giờ, tớ cũng nên về rồi.” Sau đó, đương lúc Chung Chí cầm những thứ anh đã chuẩn bị, trước khi bước ra khỏi cửa còn dặn dò câu cuối cùng: “Nhớ phải ngoan ngoãn ăn đúng giờ, có việc gì thì điện thoại cho tớ.”