Mười Ba Lời Nguyền
Chương 160 : Động hẹp ( bốn)
Cô bé nhìn nhìn Bách Phú, không có chút buồn bã nào: “Tỷ tỷ, tỷ có nhìn thấy ca ca của ta không? Ta đã đợi huynh ấy lâu lắm rồi.”
*
Bách Phú ngây ra, tiếp đó mỉm cười nói: “Ca ca của em cũng đang tìm em đấy, sao em lại ngồi ở nơi này?”
Cái xác khô kia đáng yêu lắc lắc cái đầu đáp: “Có một thúc thúc nói, ca ca muốn ta ở nơi này đợi hắn. Nhưng ta đã đợi lâu lắm rồi, mà hắn vẫn không thấy đến.”
Bách Phú hiểu rồi, hóa ra cô bé không hề biết mình đã chết! Đứa bé đáng thương, còn tên tàn nhẫn đáng chết kia nữa!
“Tỷ tỷ đưa em đi tìm ca ca nhé?”
“Thực không?” Cái xác khô nhỏ vui mừng nhảy từ trên phiến đá xuống, hưng phấn nhảy nhót.
Kỳ thực, cảnh tượng này nếu để cho người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ đến chết mất, một cái thây ma đen thùi lùi, khô đét như cành cây khô lại đang ‘hưng phấn nhảy múa’? !!!
“Thật, ca ca của em bảo chị giúp hắn tìm em đấy!”
Cái xác khô kia giống như những đứa trẻ khác, vui mừng đến kêu ầm ỹ lên, sau đó, hét lớn: “Các ngươi đi đi, ca ca ta đến tìm ta rồi, ta không chơi với các ngươi nữa đâu!”
Một lệnh vừa xuống, linh hồn của mười mấy đứa trẻ cùng xuất hiện giữa không trung trên động, trong đó có cả táo nhỏ luôn được Thợ săn canh cánh trong lòng.
Táo nhỏ vui mừng nắm tay Thợ săn, nói tiếng “cảm ơn… …xin lỗi.”. Sau đó biến thành một luồng khói trắng, dần dần biến mất.
“A Khôi, A Khôi của ta… …” Từ đại gia gọi linh hồn một đứa trẻ mặc bộ y phục màu xám, “A Khôi, con còn nhớ đại bá của con không?”
Nhìn theo linh hồn đứa bé gọi một tiếng “đại bá” rồi biến mất, Từ đại gia không cầm được hai dòng nước mắt đục rơi xuống.
Thợ săn lúc này cũng hiểu ra, hóa ra đó chính là đứa cháu đã mất tích mà Từ đại gia thương yêu, chỉ là Từ đại gia cứ luôn miệng nói với chính mình cũng như thôn dân, rằng nó đã đến thành phố học rồi. Xem ra, thế giới hoang tưởng đúng là vẫn hạnh phúc hơn nhiều đúng không?
Chỉ là giờ lời nói dối thiện ý này sau khi đã bị chính Từ đại gia để lộ, liệu ông có còn sống thoải mái như trước đây.
Còn Mậu Ly và Bách Phú ở bên này hiện đang bận rộn không thể để ý đến hai người kia nữa rồi.
“Chiếc giày kia là do thúc thúc đó cầm đi sao?” Mậu Ly cúi thấp đầu xuống nhẫn nại hỏi, đem theo gương mặt tươi cười tuấn tú, giống như trước mắt lúc này chính là một đứa trẻ đáng yêu vậy.
Cái xác khô kia gật gật đầu, nói: “Thúc thúc nói, đem chiếc giày đó đưa cho ca ca, ca ca sẽ có thể tìm thấy ta!”
Mậu Ly liếc một cái chiếc bình sứ bên cạnh, lại hỏi tiếp: “Thúc thúc vốn dĩ là bảo ngươi bỏ chiếc giày vào trong bình, nhưng giờ ngươi lại lấy ra à?”
“Đúng!” Cái xác khô gật gật đầu nói, “Vì ta thích đi chiếc giày ca ca làm lắm.”
Mậu Ly lại cười, dường như đang âm thầm vui mừng gì đó.
“Thúc thúc, ngươi cười lên thật đẹp quá!” Cái xác khô ngẩng đầu, chăm chú nhìn Mậu Ly.
“Thực sao?” Mậu Ly cúi người xuống, “Vậy ngươi có đồng ý đưa chiếc giày kia cho thúc thúc không? Thúc thúc có thể giúp ngươi tìm ca ca.”
Cái xác khô bé nhỏ do dự hồi lâu, vẫn đưa chiếc giày cho Mậu Ly, đồng thời còn không ngừng dặn dò: “Không được làm mất nó nhé, nếu không ca ca sẽ buồn lắm.”
Mậu Ly nhận lấy chiếc giày rách kia, dịu dàng cười với cái xác khô một cái. Đột nhiên từ trong lòng bàn tay anh ta bùng lên một ngọn lửa, đem chiếc giày đó đốt thành tro tàn.
“A ~ “ Cái xác khô nhìn chiếc giày bị đốt thành tro hét ầm lên, bộ mặt cũng đột ngột trở nên vô cùng nhăn nheo dữ tợn. “Ngươi trả giày cho ta, trả giày cho ta… …”
Nhìn thấy cái xác khô nhỏ bé như đang phát điên, Bách Phú với Thợ săn tóat hết cả mồ hôi lạnh, chỉ sợ nó sẽ làm gì đó với Mậu Ly.
Mậu Ly vẫn cầm chiếc bình sứ kia như không có việc gì, rồi để nó cùng với mảnh vỡ từ chiếc bình sứ của thiếu niên có gương mặt âm dương kia lại một chỗ, rồi làm phép. Cô bé kia cũng dần ngừng lại hành động lỗ mãng, yên lặng chăm chú nhìn Mậu Ly.
Dưới ánh sáng đen bao bọc, những mảnh vỡ kia dần nhập hoàn toàn vào bên trong chiếc bình!
Tiếp đó, thân ảnh của thiếu niên có gương mặt âm dương cũng từ trong chiếc bình, xuất hiện ra từ ánh sáng đen kia.
“Ca ca!” Cái xác khô kêu lên, lao vào trong lòng thiếu niên.
Thiếu niên hạnh phúc ôm lấy cái xác khô, giống như đó vẫn là muội muội đáng yêu xinh đẹp nhất của mình.
“Cảm ơn mọi người.” Thiếu niên vui vẻ nói.
Mậu Ly cái gì cũng không nói, chỉ lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng, thấp giọng đọc lẩm bẩm, sau đó, hai anh em kia liền biến thành một luồng ánh sáng quấn quýt, bay vào trong chiếc bình.
*
Sự việc thế là kết thúc, mọi người trong lòng cũng như gác được hòn đá lớn.
Thợ săn thoải mái cười nói với Mậu Ly: “Hóa ra cái bình sứ này của anh là để đựng hồn thể, thảm nào mà âm khí lại lớn như thế.”
Bách Phú chắm chú nhìn chiếc bình trong tay Mậu Ly, có chút thất vọng nói: “Hóa ra cô bé đó cũng là chú hồn sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy thì tại sao hai mươi năm trước cô bé đó lại thoát ra ngoài?” Thợ săn hỏi.
“Bởi vì người lập lời nguyền đã quên mất một điểm, trẻ con đều không hay nghe lời. Cô bé đó đã mở chiếc bình, lấy giày ra, điều đó đương nhiên dẫn tới sức lực của mười ba lời nguyền không phải là toàn bộ sức lực của nó nữa.”
Mậu Ly nói tiếp: “Nếu như không phải như vậy, thì sự việc chắc chắn sẽ phức tạp hơn, muốn tìm được nó cũng sẽ rất khó.”
“Oh, vậy là cô bé ấy bắt những đứa trẻ kia, chỉ vì hi vọng cùng chúng chơi đùa. Đứa trẻ đáng thương, đến cuối cùng vẫn không biết là mình đã chết… …” Bách Phú đau buồn nói, trong lòng chua xót vô cùng.
Cuối cùng, Bách Phú và Mậu Ly rời đi trước. Để Thợ săn làm công việc thiện cuối cùng, đem hài cốt và vong hồn những đứa bé ở thôn cây Đa hạ làm lễ siêu độ. Từ nay về sau, nơi này sẽ có thể quay lại cuộc sống như bình thường.
Khi rời thôn cây Đa, Thợ săn nói với Từ đại gia: “Ông à, xin ông hãy coi cháu như cháu mình. Sau này cháu sẽ thường xuyên về đây thăm ông.”
Từ đại gia, lau lau giọt lệ nơi khóe mắt, gật gật đầu.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương