Mười Ba Lời Nguyền

Chương 157 : Động hẹp ( một)

Chuyển ngữ: Bibon Vốn tưởng rằng cứ như thế là kết thúc quỷ lịch, nhưng ngoài dự liệu của Bách Phú, những hình ảnh trước mắt không hề ngừng lại, ngược lại còn như đang nhảy múa lên trước mắt. Tiếp đó, lặp đi lặp lại trước mắt Bách Phú không còn là những hình ảnh có liên quan nữa, mà như một bức ảnh chụp thật to — một cái động nhỏ dài. Căn động trong núi này cực kỳ hẹp và dài, xa xa nhìn lại trông giống như một cái khe dọc vậy. Hình ảnh dừng lại đây, không hề biến hóa. Rốt cuộc là có ý nghĩa gì chứ? Bách Phú càng không ngừng hỏi chính mình. * Có lẽ do đã dần dần thích ứng với lần quỷ lịch này, Bách Phú rất nhanh đã tỉnh dậy, không hề thống khổ như những lần trước. Trước mặt là người thanh niên có gương mặt âm dương đáng thương, đang giằng co với Thợ săn và Mậu Ly. Lại nhìn cô bé nhỏ thiếu niên đang nắm chặt tay, cũng hàng lông mày như vậy, cũng đôi mắt to như vậy, cũng nhu nhược đáng yêu như vậy … …Bách Phú tức khắc hiểu được ra gì đó. “Buông cô bé ra, nó không phải muội muội của cậu đâu. Dù đúng là bộ dáng có chút giống nhau.” Bách Phú nhẹ nhàng nói. Thiếu niên giống như tức giận: “Ngươi nói lung tung! Nó chính là muội muội của ta!” “Không phải!” Bách Phú dũng cảm đi qua, giữ chặt lấy tay cô bé kia nói: “Muội muội của cậu sau tai có một cái nốt ruồi lớn màu đỏ! Nhưng cậu nhìn xem, cô bé này căn bản không hề có!” Thiếu niên nhìn kỹ, quá sợ hãi mà thì thào nói: “Sao có thể không phải chứ, sao có thể không phải chứ … …hắn đang lừa gạt ta sao?… …” Nhìn thấy bộ dạng này của thiếu niên, Bách Phú không khỏi có chút thương cảm. Nhưng theo đó, cũng là sự sợ hãi và lo lắng. Bởi vì Bách Phú đã nhìn thấy từ sau lưng thiếu niên kia có một tầng lốc xoáy màu đen âm thầm hình thành, cậu thiếu niên này càng tức giận và bi thống, thì sức mạnh kia càng lớn hơn. Trời mới biết được người kia có phát điên lên, rồi giết hết tất cả cho hả giận hay không. “Để tôi giúp cậu!” Bách Phú đột nhiên mở miệng nói, “Tối mai tôi sẽ mang muội muội tới gặp cậu!” Còn chưa đợi mọi người có phản ứng lại, Bách Phú cũng giật mình sao có thể không suy nghĩ mà nói ra lời đáp ứng này. “Thật vậy sao?” Thiếu niên kia sắc mặt tựa hồ như dao động một chút. “Thật!” Bách Phú tự tin vỗ ngực cam đoan nói. Thiếu niên rốt cục cũng buông cô bé kia ra, “Buổi tối ngày mai, ngươi nhất định phải mang theo muội muội tới. Nếu không thì ngươi, hai kẻ kia, còn có tất cả thôn dân nơi này, ai cũng không chạy thoát được.” Sau khi nói lời lỗ mãng kia, thân ảnh thiếu niên đó đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Bách Phú lại như chưa hề có chuyện gì lẩm nhẩm một bài hát trên đường đi về phía thôn , còn nói chút nữa phải ăn chút gì đó, Thợ săn và Mậu Ly trầm mặc theo sau cô. Sau khi ăn uống xong, Bách Phú còn nhàn nhã tự đắc cầm bút vẽ vẽ một bức tranh. Rốt cuộc, Thợ săn không đợi được nữa: “Bách Phú! Cô nhanh đi thu xếp rồi cùng Mậu Ly trốn đi! Nơi này giao cho tôi là được!” “Vì sao chứ?” Bách Phú đầu cũng không ngẩng lên hỏi. “Vì sao? Cô còn hỏi tôi được là vì sao à?” Thợ săn bất đắc dĩ nói, “Ngày mai tên kia mà không thấy muội muội nhất định sẽ nổi cơn điên! Là tôi đã gọi hai người đến, tôi cũng không hề muốn hai người vì tôi mà gặp chuyện!.” “Chúng ta cùng nghĩ cách đưa muội muội của cậu ta trở về không phải là được rồi sao?” Bách Phú vẫn là một bộ dạng không nhanh không chậm. “Tìm? Làm sao để tìm? Em gái của cậu ta đã mất tích một nghìn năm rồi!” Thợ săn không nhịn được thở dài với Bách Phú. Mậu Ly cũng mở miệng nói: “Bách Phú, hay là cô đã có cách gì … ?” Bách Phú nhìn Mậu Ly và Thợ săn, thành thực trả lời: “Cách gì á? …. Không có.” Thợ săn cằm suýt chút nữa thì rớt trên mặt đất: “Vậy cô còn … …” Lần này Bách Phú mở lời trước: “Anh là muốn hỏi tôi vì sao phải đáp ứng cậu ta đi tìm muội muội đúng không?” Thợ săn và Mậu Ly không nói gì, nhưng vẫn dùng ánh mắt đầy tâm trạng nhìn Bách Phú. “Kỳ thật tôi cũng không biết vì sao nữa.” Bách Phú lắc lắc đầu trả lời, Thợ săn bên cạnh nặng nề thở dài ra một hơi. Bách Phú sau đó lại nói tiếp: “Trực giác nói cho tôi biết, muội muội của cậu ta chỉ ở gần đây thôi, chỉ ở nơi rất gần xung quanh chúng ta.” Thợ săn không đồng ý, lắc lắc đầu nói: “Nếu thật sự là ở gần đây, chỉ bằng sức mạnh của cậu ta, làm sao lại không tìm được muội muội của mình.” Mậu Ly nhìn vẻ mặt Bách Phú đang mơ màng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, bộ dáng như nhớ ra điều gì, cúi đầu trầm tư suy nghĩ gì đó. Đột nhiên Mậu Ly đứng bật dậy, nói với Bách Phú: “Tôi đi ra ngoài một lát, sẽ về nhanh thôi.” Không đợi Bách Phú trả lời, Mậu Ly liền đi thẳng ra ngoài. Bách Phú cũng không để ý tới anh ta, đem bức tranh mình vừa vẽ xong đưa đến trước mặt Thợ săn: “Anh có từng nhìn thấy sơn động này không?” “Chưa từng.” Thợ săn chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể khẳng định trả lời, nơi này dù thời gian anh ở không lâu, nhưng trong trí nhớ tuyệt đối không hề có sơn động này. “Nhìn kỹ lần nữa xem nào!” Bách Phú khẩn cầu nói. “Thật sự là không có! Cô nên nhanh đi đi!” “Hừ!” Thấy Thợ săn không phối hợp, Bách Phú cũng hừ một tiếng, chạy đi tìm Từ đại gia ở gần đó, Thợ săn bất đắc dĩ đành phải chạy theo, cũng muốn nói với Từ đại gia một tiếng, để ông bảo thôn dân mau chóng rời đi. “Từ đại gia, ông đã từng nhìn thấy sơn động này hay chưa?” Bách Phú bất chấp trong nhà Từ đại gia đang có người, trực tiếp hỏi thẳng. Từ đại gia cầm trang giấy nghĩ đến nửa ngày cũng không ra, song người thanh niên lần trước tới thông báo chuyện cỗ quan tài đỏ cho Từ đại gia lại kinh ngạc trực tiếp kêu ra thành tiếng: “Á!” “Làm sao thế? A Dân?” Từ đại gia hỏi. “Không phải là anh biết nơi này đấy chứ?” Thợ săn cũng vội vàng gia nhập đội ngũ hỏi cung, phản ứng kinh ngạc của người thanh niên tên gọi là A Dân kia nói cho anh ta biết, nơi này rõ ràng có tồn tại. Vấn đề là, một nơi mà đến anh ta cũng không hề biết, vậy Bách Phú làm thế nào mà có thể vẽ ra được? Dưới sự ép hỏi của mọi người, cùng với nắm đấm uy hiếp của Thợ săn, A Dân không tự nhiên mở miệng nói: “Sơn động này tôi đã từng thấy, hơn nữa những người trong thôn tuổi sàn sàn như tôi đa phần đều biết sự tồn tại của sơn động này… …” Theo lời kể, Thợ săn mới biết sự tồn tại của sơn động hẹp này. Hóa ra, hai mươi năm truớc ở nơi này, chính là ngày táo nhỏ mất tích, thì động này xuất hiện, nghe nói là bị sét đánh mà thành. Nói tới đây, Thợ săn cũng nhớ ra, ngày hôm đó chính xác đúng là có tiếng sấm vang dội, ngay cả cậu bé lúc đó đang thương tâm trốn dưới tầng hầm cũng nghe rõ. Nhưng sơn động này có phải do bị sét đánh mà tạo thành hay không, thì anh ta không hề hay biết. Song kỳ quái nhất không chỉ có như vậy! Nơi đó, cơ hồ tất cả những đứa trẻ dưới chín tuổi đều có thể nghe thấy bên trong thường xuyên truyền ra tiếng hát ca dao vui vẻ, hoặc tiếng khóc thương tâm của một đứa bé. Có khi thậm chí còn có thanh âm những đứa trẻ đối thoại chơi đùa: “Cậu vào đây nào, chúng ta cùng chơi có được không?” Rất nhiều đứa bé bị kinh sợ đem chuyện này kể với cha mẹ mình, nhưng người lớn làm thế nào cũng không thể nghe được những âm thanh trong động kia. Nói tới đây, A Dân còn bất bình nói: “Tôi kể cho cha mình nghe xong, ông không tin, còn đánh tôi một trận! Có điều sau này khi đã lớn, bản thân tôi cũng không nghe được những tiếng động đó nữa.” Có lẽ do người lớn không tin những chuyện này, vì thế nên sơn động hẹp kia, trở thành một bí mật của những đứa trẻ trong thôn. Chỉ có những đứa trẻ từng trải qua bí mật này, mới có thể ghé tai nhau hỏi thầm: “Trong sơn động lại có người nói chuyện với tớ, cậu thì sao?"