Mười Ba Lời Nguyền
Chương 143 : Hồn Bất Tử ( Mười Một )
Sáng sớm hôm sau, nhân viên công ty kinh ngạc phát hiện, Đặng Hân lại được thái tử gia Ninh Tiêu dùng xe đưa tới. Xem ra, lời yêu thái tử gia tuyên bố trước mặt tất cả mọi người là chuyện thật, chứ không phải chỉ vì bảo vệ Đặng Hân mà bịa ra.
Kỳ thật, bản thân Ninh Tiêu cũng không hiểu rốt cuộc làm sao mà lại để xảy ra chuyện này. Tối qua anh ta và Đặng Hân uống quá nhiều, Mậu Ly cái tên chết tiệt kia còn giúp họ thuê một phòng trong khách sạn, sau đó cũng không biết anh ta đã chạy đi đâu.
Buổi sáng khi tỉnh lại, Ninh Tiêu cũng hoảng sợ, tuy rằng uống rất nhiều nhưng vẫn chưa làm gì tai hại, song nếu truyền ra ngoài đối với Đặng Hân vẫn sẽ có ảnh hưởng tương đối lớn. Mắt thấy đã tới giờ đi làm, mà hôm nay còn có vị khách quan trọng cần phải gặp, Ninh Tiêu không thể không cùng Đặng Hân dừng lại mua một bộ quần áo mới, sau đó phóng như bay đến công ty. Kết quả, đương nhiên là khiến công ty sôi sục.
*
Khi Bách Phú tỉnh dậy cũng không khác mấy so với Ninh Tiêu, bởi vì khi vừa mở mắt, đối mặt với cô chính là gò má tuấn tú của Mậu Ly. Cũng giống như tối hôm qua, anh ta vẫn dùng đôi mắt nhỏ hẹp dài của mình, chớp cũng không chớp chăm chú nhìn Bách Phú. Còn không chỉ như vậy, Mậu Ly lúc đưa Bách Phú đi thuê phòng, lại bị một đồng sự làm trong khách sạn nhìn thấy, thế nên sau mỹ nữ Kỷ Nhan, Bách Phú là nhân viên nữ của khách sạn cao cấp tiếp theo bị phát hiện đi thuê phòng bên ngoài.
“Sao anh lại không đưa tôi về nhà?” Bách Phú khó xử hỏi. Cô không phải là không tin tưởng Mậu Ly, chỉ là chuyện tình như thế này quả thực sẽ hủy hoại hoàn toàn danh tiếng rất quan trọng với cô bao lâu nay.
“Cô say ghê như thế, lại không ngừng nôn, tôi chỉ đành đưa cô đến khách sạn gần nhất để nghỉ ngơi.” Mậu Ly rất tự nhiên trả lời, Bách Phú cũng không thể nhìn ra được trong lòng anh ta đang nghĩ những gì.
Khi quay về khách sạn, Bách Phú sờ sờ vòng phật châu Lăng Hạo tặng cho cô, giống như vừa làm chuyện có lỗi với lương tâm vậy. Mấy ngày này không gặp được anh ta, cũng không biết hiện đang như thế nào. Rốt cuộc anh ta đi đâu thế?
Có không ít người xung quanh, một lần lại một lần ‘vô ý’ đi qua văn phòng Bách Phú. Còn Bách Phú đành phải nganh nhiên ngẩng đầu, giả vờ như không nhìn thấy gì hết, kiên trì vượt qua.
Lúc này đồng tình với Bách Phú cũng chỉ có Kỷ Nhan, tuy rằng quan hệ của hai người họ giờ đã không được đơn giản như lúc ban đầu, nhưng cùng cảnh gặp phải chuyện xấu hổ thế này Kỷ Nhan vẫn có thể đoán được ngọn nguồn sự tình, dù sao cũng là người cùng cảnh ngộ.
*
So với Bách Phú, thì Đặng Hân may mắn hơn rất nhiều. Chuyện lúc sáng vừa được truyền ra, toàn bộ công ty đã quay ngoắt 180 độ đối đãi với cô. Những lời châm biếm khinh bỉ lúc trước, giờ biến thành ân cần và thân thiện. Dù biết rõ đây chỉ là giả, nhưng so với cảnh bốn bề bị cô lập như trước, vẫn là tốt hơn rất nhiều.
Nhưng điều đó vẫn chưa phải nguyên nhân chính khiến cho Đặng Hân vui vẻ đến vậy, mà điều thực sự khiến cô vui vẻ là Ninh Tiêu. Buổi sáng khi đến trước cửa công ty, Ninh Tiêu nhẹ nhàng nói một câu: “Chúng ta yêu nhau nhé… …anh sẽ cố gắng để làm một người bạn trai đúng đắn.”
Chỉ cần tưởng tượng đến những lời này, Đặng Hân lại cúi đầu len lén cười một mình. Biểu tình ngượng ngùng ngọt ngào đó, khiến cho người khác nhìn thấy là biết đây rõ ràng là kẻ ngốc đang rơi vào lưới tình.
Những người bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của Đặng Hân, cũng nhịn không được mà trộm cười, bị tâm tình vui vẻ của Đặng Hân lây truyền sang. Những lời đồn đãi nhảm nhí ác ý lúc trước, cũng dần dần được ánh sáng xua tan.
Đến giữa trưa, Ninh Tiêu còn đặc biệt từ chối khách hàng, chạy tới tìm Đặng Hân cùng đi ăn cơm. Đừng nói bữa cơm kia có bao phần phong phú, có bao phần lãng mạn, chứ chỉ cần tâm ý khó có được này đã khiến cho Đặng Hân kinh ngạc vì được sủng ái.
Ninh Tiêu vô cùng dịu dàng săn sóc, thỉnh thoảng lại rót rượu cho cô, kể cho cô nghe mấy câu chuyện cười chọc cho cô vui vẻ. Mặc dù nụ cười trên gương mặt Ninh Tiêu có chút mỏi mệt, nhưng Đặng Hân vẫn thấy thỏa mãn vô cùng.
“Nếu mệt rồi thì về nghỉ sớm chút đi, anh sẽ nói với bên nhân sự một tiếng cho.” Ninh Tiêu cẩn thận nói.
“Không có gì đâu, em rất khỏe. Anh hình như còn mệt hơn em nhiều, anh mới cần phải nghỉ ngơi một chút đấy.”
Ninh Tiêu cười lắc lắc đầu: “Anh thì không được, tối nay còn có mấy hạng mục rất quan trọng cần họp.”
Đặng Hân đau lòng nhìn những tơ máu đỏ trong mắt Ninh Tiêu, thật muốn làm cho thế giới này dừng lại, đỡ khiến cho anh mệt như thế này. Có điều không sao cả, bất luận thế nào, cô cũng sẽ nhất định ở bên cạnh giúp đỡ anh.
Đặng Hân lại bắt đầu cúi đầu cười ngốc nghếch một mình, bộ dạng cười ngây ngô của cô cũng khiến cho Ninh Tiêu bị chọc đến bật cười.
“Ngày mai đến nhà anh ăn cơm nhé.” Tới cửa công ty, Ninh Tiêu ghé vào bên tai Đặng Hân nhỏ giọng nói.
“Đến nhà anh?” Đặng Hân nhất thời buột miệng.
“Cha anh muốn gặp em.”
Đặng Hân trong tim đập điên cuồng, hai chân cuống quýt bất an xoắn lại, nhìn nhìn mặt đất, nhỏ giọng nói: “Em … …em làm gì có gì đáng gặp đâu… …”
Ninh Tiêu dùng sức nắm lấy bàn tay Đặng Hân, dường như muốn đưa cho cô chút sức mạnh: “Không sao cả, cha anh rất tốt, em không cần phải sợ đâu. Nếu em không tin có thể hỏi Bách Phú, cô ấy đã gặp cha anh nhiều rồi.”
Đặng Hân đỏ mặt, gật gật đầu.
Trở lại chỗ ngồi, Đặng Hân khẩn cấp dùng MSN đem sự việc xảy ra trong ngày hôm nay kể toàn bộ cho Bách Phú một lần. Bách Phú lúc đó đúng là cười không khép miệng được, rõ ràng còn vui vẻ hơn cả khi cô được yêu. Sau khi trải qua sự an ủi hết lời của Bách Phú, Đặng Hân rốt cục mới từ tâm tình căng thẳng mà bình tĩnh lại được. Hai người họ còn hẹn tối mai cùng đi mua sắm, chuẩn bị đi mua quần áo mặc lần đầu tiên gặp mặt cha Ninh Tiêu.
Nghe theo ý kiến của Bách Phú, Đặng Hân mua một bộ váy liền thân bằng lụa thật có in những bông hoa nhỏ tinh xảo, đơn giản lại cao quý, bên ngoài còn kèm thêm một chiếc áo khoác nhỏ màu trắng. Cả bộ mặc dù khi nhìn lên không thấy hợp mốt cho lắm, nhưng tuyệt đối rất ôn trọng hào phóng.
“Woa… …thật sự là rất xinh đẹp dịu dàng!”
Lời tán thưởng của Bách Phú làm cho Đặng Hân ít ít nhiều nhiều cũng có thêm chút tự tin. Cầm lấy quần áo, hai người họ vui vẻ đi dạo trên phố. Đột nhiên, Đặng Hân dừng bước chân, ngoái đầu lại nghi hoặc nhìn nhìn phía sau.
“Sao thế?” Bách Phú thấy kỳ lạ hỏi.
“Ừm … …không biết vì sao, mà tớ cứ luôn có cảm giác như đang có người theo dõi mình. Trưa hôm nay đã có cảm giác này, hiện giờ cũng thế.”
“Vậy sao?” Bách Phú cũng nhìn về phía đằng sau, nhưng chỉ thấy những người đang vội vã đi bộ qua.”Chằng có gì hết mà?”
Đặng Hân xấu hổ cười cười nói: “Có thể là bởi vì tối qua tớ ngủ không tốt lắm, nên thần kinh mới có chút mẫn cảm như thế này chăng? Đúng rồi, tối qua sau khi tớ và Ninh Tiêu về rồi, cậu với Mậu Ly trực tiếp về nhà luôn à?”
“Ừm… …đúng, đúng vậy.” Bách Phú cứng đơ trả lời.
Nhưng vẻ mặt đáng nghi trên gương mặt Bách Phú vẫn khiến cho Đặng Hân chú ý: “Thật không đấy? Sao sắc mặt lại kỳ lạ thế kia? Cậu có phải là có chuyện gì giấu tớ không?”
“Làm gì có. Tớ với anh ta mới quen biết, chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Anh ta đưa tớ về nhà, sau đó thì đi ngay.” Bách Phú cố gắng thanh minh, vừa bày ra bộ dạng như không có việc gì, trong lòng lại trách cứ bản thân ngày càng biết cách nói dối.
Đột nhiên, ,Bách Phú cũng dừng bước lại.
“Sao thế?” Lúc này đến phiên Đặng Hân không hiểu.
“À… …không có gì.”" Bách Phú miễn cưỡng cười trả lời.”Cậu và Ninh Tiêu giờ sống cùng nhau sao?”
Lời nói của Bách Phú khiến Đặng Hân nhất thời đỏ mặt, thẹn thùng oán trách nói: “Cậu nói gì thế, bọn tớ chỉ vừa mới bắt đầu mà, làm gì đã phát triển đến giai đoạn đó. Làm sao đã ở cùng một chỗ được! Cậu đừng có nói linh tinh… …”
“Vậy sao? Ha ha.” Bách Phú khoác tay Đặng Hân, thân thiết nói: “Vậy thì tối nay tới nhà tớ ngủ đi, tớ sẽ kế về cha của Ninh Tiêu cho cậu nghe.”
“Thật hả, tốt quá!”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương