Mười Ba Lời Nguyền

Chương 129 : Phóng Thích Chú Hồn ( hai )

Nghe Ninh Tiêu nói xong, Mậu Ly liếc nhìn Ninh Tiêu một cái, vẫn trầm mặc không chịu nói gì. “Chúng ta cần phải làm những gì đây ?” Thợ săn hỏi. “Đưa tôi máu của anh.” Mậu Ly cúi đầu nói. Mọi người cùng sửng sốt, trong lòng lập tức phán đoán xem Mậu Ly đang nói thật hay là nói đùa. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng lại không chút biểu tình nào của Mậu Ly, tất cả mọi người đều biết anh ta đang nói thật ! Mậu Ly từ trong lòng lấy ra một con dao mỏng sắc nhọn, cùng loại với dao giải phẫu. Anh ta trước tiên bước tới trước mặt Lăng Hạo, Lăng Hạo không do dự chút nào giơ tay ra, Mậu Ly nhấc tay lên chém xuống, song cũng không có mấy cảm giác đau đớn. Tí tách năm giọt máu rơi xuống chiếc bình sứ xanh to bằng lòng bàn tay đã được Mậu Ly chuẩn bị từ trước xong, anh ta lại tiếp tục bước về phía Ninh Tiêu. Sau đó là Dịch Đạo và Thợ săn, mỗi người đều lấy ba giọt máu. Chỉ có Lăng Hạo là ngoại lệ. Khi bước đến trước mặt Anh Đào, đối mặt với cánh tay nhỏ bé mềm mại của Anh Đào, Mậu Ly chỉ lạnh lùng cười nói : “Không cần đâu, chuyện này không có quan hệ với cô.” Anh Đào nghe vậy lập tức rút tay về, rất xấu hổ, có chút cảm giác như mình là người ngoài cuộc vậy. Trương Dương đồng tình nhìn Anh Đào một cái, trong lòng lại nghĩ, có lẽ chuyện này cũng chẳng có liên quan đến mình mất. Kỳ thực lâu như vậy anh ta cũng đã phát hiện ra sự khác biệt của mình và mọi người, dường như những chuyện đang xảy ra này chẳng hề có chút quan hệ nhỏ nào với anh ta vậy, giờ đến Ninh Tiêu cũng mạnh hơn anh ta. Không ngờ, Mậu Ly vẫn đi tới trước mặt Trương Dương, nhẹ nhàng cắt qua cổ tay của Trương Dương, dùng máu của anh ta đong thêm cho đầy chiếc bình sứ xanh đó. Trương Dương há hốc miệng kinh ngạc nhìn dòng máu tươi đang chảy ra của mình, trong lòng lại vô cùng vui vẻ và mãn nguyện. Hóa ra anh ta vẫn có thể giúp Bách Phú được chút việc. Nghĩ đến đây, anh lại không nhịn được mà có chút tự đắc, còn cười cười với gương mặt lạnh lùng của Mậu Ly. Nhìn thấy vẻ mặt cười ngốc nghếch của Trương Dương, Mậu Ly sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia sáng khác thường, tiếp đó lại lập tức quay mặt đi chỗ khác, bắt đầu vùi đầu vào những thứ lọ lọ bình bình trên bàn, hơn nữa còn đuổi tất cả mọi người ra ngoài sân. Mọi người chán chường ở ngoài chờ đợi, chỉ có Dịch Đạo luôn nhìn về phía những ngọn đèn nơi xa xăm. Cũng không biết Kỷ Nhan đã về nhà hay chưa. Nghĩ tới sự kỳ lạ cùng nụ cười ngày hôm nay của Kỷ Nhan, Dịch Đạo lại không đừng được mà lo lắng, bước chân anh ta không ngừng lại, hiện rõ vẻ càng lúc càng khẩn trương. “Anh có muốn đi trước hay không ? Dù sao thì ngoài việc ‘hiến máu’, chúng ta cũng chẳng giúp được việc gì khác cả.” Ninh Tiêu mỉm cười hỏi Dịch Đạo. Từ lúc Kỷ Nhan rời đi, Ninh Tiêu đã nhìn ra được sự lo lắng của Dịch Đạo. Tuy không biết giữa anh họ Lăng Hạo và Kỷ Nhan đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điểm Ninh Tiêu biết, đó chính là Lăng Hạo không hề quá yêu Kỷ Nhan, còn tình yêu Kỷ Nhan dành cho Lăng Hạo quả thực đã quá nhiều. Ninh Tiêu vẫn luôn cảm thấy Kỷ Nhan nên lựa chọn một người đàn ông yêu cô hơn, nếu không … …thì cô ấy quả thực sẽ rất đáng thương. Bởi vì bất luận Kỷ Nhan làm gì cũng tốt, song Lăng Hạo trước sau vẫn không cách nào đặt toàn bộ tình yêu lên người cô ấy được. Dường như trong trái tim Lăng Hạo vẫn đang cất giấu một ai đó vậy, chỉ là đến ngay cả Lăng Hạo cũng không rõ được người đó là ai. Nhưng, con người chính là như vậy, cái người luôn ở bên cạnh ủng hộ mình, lại cứ luôn không phải người mình khát vọng trong tim. Lăng Hạo là thế, Kỷ Nhan cũng thể, Bách Phú nữa, mà cả anh ta cũng vậy. Ninh Tiêu đột nhiên nghĩ tới Đặng Hân vẫn luôn tỉ mỉ chuẩn bị đồ ăn, dù cho có quên mất số điện thoại của chính mình cũng không thể quên caffe đưa cho anh ta thêm vào mấy thìa đường. Đặng Hân là một cô gái tốt, ai có thể cưới được cô ấy có lẽ sẽ là chuyện rất hạnh phúc. Tâm ý của cô Ninh Tiêu không phải là không hiểu, chỉ là Ninh Tiêu đối với cô mãi chỉ nhiều hơn tình bạn một chút, thiếu mất một ít động tâm. Đối với Ninh Tiêu mà nói, giữa bạn bè và tình nhân luôn tồn tại một sợi dây ngăn cách không cách nào vượt qua được, trừ phi ngay từ lúc đầu anh ta chưa từng coi đối phương là bạn bè bình thường. Nghe thấy lời này của Ninh Tiêu, Dịch Đạo lập tức vui vẻ nói : “Vậy thì tôi … …” Còn chưa nói xong, đã bị Thợ săn ở bên cạnh lạnh lùng ngắt lời: “Vậy thì anh đi đi ! Sớm đã biết anh là kẻ háo sắc rồi !” Nói xong, Thợ săn còn cố ý dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn Dịch Đạo một cái. Thợ săn vốn là con người ngay thẳng, trong lòng anh ta, bất luận thế nào thì trong hoàn cảnh này Dịch Đạo cũng không thể bỏ mặc bạn bè đi như thế được, làm thế đúng là quá mất nghĩa khí ! Thợ săn anh ta dù thế nào cũng không thể làm như vậy được. Gương mặt Dịch Đạo lập tức như bị nhuộm lên mấy loại sắc màu, sau đó liếc một cái nhìn Trương Dương đang nhìn về phía cửa sổ phòng Bách Phú, ngượng ngùng thối lui sang một bên, không dám lên tiếng nữa. Lăng Hạo nãy giờ vẫn không nói gì, cũng không biết anh ta đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì. Ninh Tiêu dựa vào bên người Lăng Hạo, từ trong túi áo lấy ra một phong kẹo cao su, đưa cho Lăng Hạo và mọi người, ít nhất nó cũng làm giảm bớt không khí căng thẳng hiện thời. * Ở trong phòng, cũng không biết đã trải qua biết bao trình tự phức tạp, Mậu Ly rốt cuộc mới đem nước thuốc trong chiếc bình sứ xanh kia điều chế ra không khác biệt lắm. Cuối cùng, lại từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ màu trắng bé tí. Mậu Ly cẩn thận mở chiếc bình ra, một cỗ mùi tanh tưởi đáng sợ từ bên trong lập tức truyền ra ngoài. Linh hoa trên lầu vừa ngửi thấy mùi tanh này, kịch liệt run rẩy hẳn lên, giống như có chút thống khổ, lại nhu có chút hưng phấn đến cực độ. Nhưng, Bách Phú vẫn như trước mang theo một gương mặt đầy nước mắt nằm trên giường, căn bản không hề phát giác ra điều gì. Mậu Ly đem chất lỏng màu đen tanh nồng trong chiếc bình sứ màu trắng kia nhỏ ba giọt vào thứ thuốc đã được điều chế lúc trước. Vừa mới rơi vào trong chiếc bình xanh, trong bình đã thấy phát ra ánh sáng đỏ quỷ dị. Ánh sáng đỏ này khiến cho những người đang đứng ngoài sân không ngừng nhìn lên, chỉ là không ai dám lên xem trộm. Bởi vì Thợ săn cũng đã nói, chuyện về pháp thuật này vốn dĩ là một cánh cửa bí mật, để mọi người tránh ra ngoài, cũng không có gì là lạ. Cầm chiếc bình đang phát ra vòng ánh sáng màu đỏ cùng với hai nửa cuộn da người, Mậu Ly đến phòng Bách Phú. Không biết có phải điều này đã kinh động đến Bách Phú hay không, mà cô đột nhiên lại vặn vẹo người mấy cái. Song chỉ theo một cái khoát tay của Mậu Ly, Bách Phú lập tức lại chìm sâu vào trong giấc ngủ. Nhìn gương mặt còn chưa khô nước mắt của Bách Phú, Mậu Ly lại lần nữa khó mà lộ ra vẻ thư thái, cùng với cả nụ cười thương tiếc. Anh ta vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng lau khô những vệt nước mắt khiến anh ta đau lòng, dịu dàng nói một câu : “Đừng sợ, tất cả rồi sẽ tốt đẹp hơn, sẽ không còn ai có thể làm hại nàng nữa. Ai, cũng không thể !” Chuyện xảy ra ở trong phòng không ai nhìn thấy được, những người ở ngoài vườn chỉ nhìn thấy trong phòng Bách Phú không ngừng liên tục phát ra ánh sáng đen và đỏ, thần bí mà biến hóa đến kỳ lạ. Vừa nhìn thấy ánh sáng đó, trong lòng mọi người lập tức như nhảy dựng lên, cơ hồ mỗi người đều cảm thấy được có một cỗ hàn khí đang ập đến. Tiếp theo đó, Dịch Đạo và Thợ săn cùng lúc nhìn thấy một cái bóng màu đen nhanh chóng bay về hướng Đông, phút chốc đã không thấy tăm hơi nữa. “Đó có phải là chú hồn mà Mậu Ly thả ra không ?” Dịch Đạo ngơ ngác nhìn theo hướng bóng đen biến mất, hỏi Thợ săn. Thợ săn ngừng một lúc, trầm giọng nói : “Có lẽ chính là nó.” “Nhưng nó bay đi đâu rồi ? Chúng ta đều không đuổi kịp, làm sao có thể đối phó với nó ?” “Tôi cũng không biết nữa.” Thợ săn trong giọng nói trầm trọng vô cùng. Hai người họ sau khi hồi lại được thần mới tự trách mình trì độn, tự mắng sao không kịp thời đuổi theo. “Các anh đang nói cái gì bay mất rồi thế ?” Trương Dương nhìn chăm chú theo hướng mà hai người kia nhìn, song chẳng thể nhìn thấy gì. Lời nói của Trương Dương thu hút tất cả mọi người, ai nấy cùng dùng ánh mắt tò mò nhìn Dịch Đạo và Thợ săn. Dịch Đạo chỉ đành mở miệng nói : “Vừa rồi Mậu Ly đã thả chú hồn ra.” “Thả ra rồi sao ?” “Ở đâu thế, ở đâu thế ?” “Sao tôi chẳng nhìn thấy được cái gì thế ?” … … Mấy người đứng đó mồm năm miệng mười hỏi, khiến cho Dịch Đạo với Thợ săn trong lòng càng thêm phiền muộn. “Mọi người làm sao nhìn thấy được, nó đã bay đi rồi.” Dịch Đạo bất đắc dĩ trả lời. “Vậy sao các anh không mau đuổi theo đi ?” Trương Dương kinh ngạc hỏi. “Tôi … …không kịp.” Dịch Đạo dùng âm thanh không thể nhỏ hơn nữa để trả lời. “Sao cơ ?” Nhìn ánh mắt oán trách của những người khác, Dịch Đạo có chút ủy khuất trả lời : “Chúng tôi cũng không muốn mà, nó bay nhanh quá. Tôi dù có ngồi hỏa tiễn cũng chẳng đuổi theo kịp được.” Thợ săn cũng nói thêm : “Không phải cuống lên đâu. Mậu Ly hẳn sẽ có cách !” Nghĩ tới Mậu Ly, trong lòng mọi người cuối cùng cũng an tâm được phần nào : không sai, cái tên đó nhất định sẽ có cách !