Mười Ba Lời Nguyền
Chương 123 : Cuộc Chiến Của Nam Nhân ( ba )
Lần thi chú này, Sở Phương vận dụng sức mạnh tà ác của cuộn da người.
Vì thế, bàn tay to màu đen mà Bách Phú đã từng được chứng kiến xuất hiện trong căn nhà màu đỏ lại hiện ra. Không biết có phải do cuộn da người chỉ còn có một nửa hay không, mà đôi tay xuất hiện lần này không còn uy lực lớn như lần trước nữa. Điều này cũng giúp khá nhiều cho Lăng Hạo và Ninh Tiêu, khiến bọn họ mấy lần trốn thoát được khỏi đôi bàn tay to đáng sợ đó. Nhưng hai người vẫn là nghiêng nghiêng ngả ngả, nguy hiểm vạn phần.
“Quan tâm ắt loạn.” Mậu Ly nhìn Lăng Hạo và Ninh Tiêu bên kia liên tiếp bị công kích, không khỏi có chút phân tâm. Kết quả, Sở Phương biết nắm trụ thời cơ tung ra một đạo lực quang đánh thẳng vào ngực, cú đánh này khiến cho Mậu Ly bị đánh bay xa đến hơn mười mét.
Lăng Hạo và Ninh Tiêu đang không ngừng trốn tránh đôi bàn tay to khủng bố kia trông thấy Mậu Ly bị thương, rất muốn qua giúp đỡ. Tuy nhiên hai người họ bất đắc dĩ bản thân còn khó bảo toàn, đến cả cơ hội đi qua để xem xét cũng chẳng có.
Lăng Hạo cùng Ninh Tiêu bị bàn tay to kia truy bắt thở hồng hộc, mặc dù bản năng cầu sinh vẫn đang giúp họ chống đỡ lại, nhưng do phải chạy liên tiếp quá sức khiến bước chân hai người dần mỏi mệt chậm lại, Ninh Tiêu quá mệt không chịu nổi bị một bàn tay vừa bị chặt đứt ban nãy bẫy cho ngã nhào.
Mắt thấy bàn tay to kia đang hướng về phía Ninh Tiêu, Lăng Hạo rất muốn đến giúp đỡ, song lại đã quá muộn. Cũng do hai người họ vốn dĩ đã mệt đến mức ngã nhào trên mặt đất, lồng ngực đau đớn như muốn vỡ tung ra, cổ họng cũng khô rát như muốn chảy máu, dù có giãy dụa thể nào cũng không thể đứng lên được nữa.
Thật không ai có thể ngờ được, Mậu Ly đột nhiên lại vọt qua lấy thân mình che chở phía trước Ninh Tiêu, đến bản thân Ninh Tiêu cũng kinh ngạc đến một lúc lâu mà không khép miệng lại được, không thể hiểu vì lý do gì mà Mậu Ly lại làm như vậy.
Trong lòng Ninh Tiêu, Mậu Ly vẫn luôn là một kẻ cao ngạo đến cực điểm. Tuy rằng Ninh Tiêu đối với Mậu Ly luôn có một loại cảm giác thân thiết nói không thành lời, nhưng thái độ của Mậu Ly đối với Lăng Hạo, luôn khiến cho Ninh Tiêu không thể không cẩn thận giữ khoảng cách an toàn với anh ta.
Vì thế, những gì vừa rồi Mậu Ly làm, khiến cho Ninh Tiêu lập tức gạt bỏ tất cả mọi băn khoăn, chỉ muốn được thật lòng thật dạ kết bạn với Mậu Ly, nếu như mọi người còn có thể sống mà trở về.
Thần thái túc mục của Mậu Ly toàn thân bộc phát ra thứ ánh sáng màu đen quỷ dị, dưới sự chống đỡ hết sức của anh ta, tốc độ của đôi bàn tay to kia cũng dần chậm lại, giống như đang có thứ gì đó ở trước mặt ngăn trở sự tiến công của nó.
Thật không ngờ, Sở Phương lại lợi dụng cơ hội này để đánh lén vào Mậu Ly đang hết sức chăm chú chống đỡ. Giống như lần công kích Bách Phú lần trước, lần này vẫn là con chim nhỏ màu xanh y như thế, bộ dáng dễ thương đến mức khiến người ta chẳng thể ngờ được sự lợi hại của nó.
Con chim nhỏ kia nhẹ nhàng đâm xuyên qua bả vai của Mậu Ly, đến những vết quần áo rách do vết thương gây ra gần đó cũng đang phát ra làn khói xanh, khiến Mậu Ly luôn là vẻ mặt lãnh đạm giờ cũng không đừng được nhíu nhíu cặp lông mày tinh xảo.
Sau khi đánh lén thành công, con chim màu xanh biếc lại bay trở về bên Sở Phương, đến bàn tay to của cuộn da người cũng bị Sở Phương biến hóa thu lại trên đỉnh đầu hắn, “Ngươi đưa hai tên phế vật này đến, là để chịu chết à ?” . Sở Phương cười giảo quyệt hỏi Mậu Ly.
Mậu Ly cười tà tà, như chẳng có chuyện gì trả lời : “Ta là đến để lấy một nửa cuộn da người.”
“Ha ha ha ha … …” Sở Phương giống như đang nghe được một chuyện vô cùng buồn cười vậy. “Dựa vào ngươi mà muốn lấy được cuộn da người ? Ngươi có được không ? Đến cuộn da người này ngươi cũng đâu có đối phó được đâu !”
“Đương nhiên là được … …” Mậu Ly âm u nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, “Có lẽ … …đã đến lúc rồi.”
Vừa dứt lời, trên bầu trời tối đen đã chầm chậm thấy xuất hiện mặt trăng màu đỏ quỷ dị. Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, câu nói này quả không hề sai. Hiện giờ mặt trăng đang treo trên bầu trời kia, còn tròn trịa hơn so với mặt trăng đã khiến cho Bách Phú tối qua phải chịu đựng cơn đau khổ. Hơn nữa so với hôm qua, thì màu đỏ tựa hồ như còn thâm trầm hơn chút nữa.
Sở Phương nghi hoặc nhìn mặt trăng đỏ, trong lòng có một loại dự cảm không lành. Cứ hạ thủ trước cho chắc, Sở Phương lần nữa dùng pháp lực đem bàn tay quái dị của cuộn da người biến thành một mũi tên nhọn, trực tiếp đâm thẳng về phía Mậu Ly, song chỉ thấy Mậu Ly bất động mỉm cười.
Sở Phương nghi hoặc nhìn mặt trăng đỏ, trong lòng có một loại dự cảm không lành. Cứ hạ thủ trước cho chắc, Sở Phương lần nữa dùng pháp lực đem bàn tay quái dị của cuộn da người biến thành một mũi tên nhọn, trực tiếp đâm thẳng về phía Mậu Ly, song chỉ thấy Mậu Ly bất động mỉm cười. ~
Khiến cho người ta bất ngờ còn chưa hết, ngay trong nháy mắt khi mũi tên nhọn hoắt kia hướng về phía Mậu Ly, anh ta lại xảo trá tóm ngay lấy Lăng Hạo ở bên cạnh, đem che chắn trước người mình !
Ninh Tiêu miệng lại càng mở lớn hơn, anh ta vạn vạn lần cũng không thể ngờ được, Mậu Ly này thay đổi nhanh đến vậy. Vừa rồi còn cứu một mạng cho anh ta, chớp mắp lại đi hại một sinh mệnh khác, hơn nữa người bị anh ta hại lại chính là anh họ Lăng Hạo đã cùng sống chết có nhau của mình.
“Mậu Ly a, Mậu Ly.” Ninh Tiêu có chút bi thương nghĩ : “Anh rốt cuộc là người như thế nào ?”
Lăng Hạo lại không quá kinh ngạc với cách làm này của Mậu Ly, anh ta ghét anh, anh sớm đã nhận ra điều đó. Chỉ là thật chẳng ngờ tới Mậu Ly ghét anh ta, lại ghét tới mức độ này. Lăng Hạo cười lạnh một cái, cũng không hề trốn tránh thêm, trực tiếp đối mặt với mũi tên nhọn đang hung hãn đâm tới.
Mũi tên kia đâm xuyên qua y phục của Lăng Hạo, đâm thẳng vào trong da thịt anh ta, dòng chất lỏng nóng hổi không ngừng chảy xuống, cũng dính đầy ra quần áo.
Một trận đau đớn lạnh như băng khiến cho Lăng Hạo tỉnh hẳn lên. Không biết là vì sao, cơn đau đớn này lại khiến cho anh ta cảm thấy quen thuộc vô cùng, giống như trước đây đã từng phải trải qua một lần vậy. Trong cơn đau đớn này còn bao hàm vô số những ủy khuất và không cam lòng, Lăng Hạo thậm chí còn cảm nhận được nước mắt trên mũi tên kia, cứ như vậy từng giọt từng giọt rơi vào trong trái tim anh ta.
Lúc này chuyện quái dị nhất mới xảy ra, mũi tên kia tựa hồ như cảm nhận được gì đó, tự mình lùi ra khỏi miệng vết thương của Lăng Hạo, sau đo không ngừng bi ai rền rĩ, xoay tròn trên đỉnh đầu mọi người.
Sở Phương nhìn thấy cảnh tượng như thế này không khỏi thất sắc vì sợ hãi, lại ngầm thúc dục cuộn da người. Ai mà ngờ cuộn da người kia không những không chịu sự khống chế của Sở Phương, ngược lại còn đâm thẳng về phía người hắn.
Sở Phương đang trốn ở phía xa chỉ đành đông cứng tiếp nhận sự công kích này của cuộn da người, trong chốc lát máu tươi trong người Sở Phương chảy ra đầm đìa, nhưng lại khác hẳn với dòng máu đỏ tươi của người bình thường, mà là một màu xanh lục đáng sợ, màu sắc này cũng giống như màu sắc của con chim kia vậy, còn không ngừng phát ra ánh sáng xanh.
Không chỉ như vậy, sức mạnh của cuộn da người còn vượt xa dự đoán của Sở Phương, cỗ sức mạnh kia trực tiếp đem Sở Phương bay về phía sau, khiến hắn mất đi thăng bằng rơi thẳng xuống vách núi.
Trước khi rơi xuống vách núi, Sở Phương không cam lòng trừng mắt với người đang đứng sau lưng Lăng Hạo, trực tiếp đối diện với Mậu Ly đang mỉm cười, manh theo nỗi tự trách và tiếc nuối của một nam nhân, ngã xuống mảnh thâm cốc đen ngòm.
Mũi tên kia vẫn rền rĩ như trước, không ngừng ở trước mặt Lăng Hạo bay múa, sau đó chậm rãi hạ xuống, lại biến về bộ dạng cuộn da người như cũ, rơi vào trong tay Lăng Hạo.
Nhẹ nhàng vuốt ve một chút cuộn da người trắng bệch, Lăng Hạo chỉ cảm thấy mặt trên có chút ẩm ướt, dường như đang dính đầy nước mắt. Mặc dù cơn đau trên vai đã khiến anh ta không thể nhấc nổi tay mình, song Lăng Hạo lại không hề oán hận cuộn da người, ngược lại còn có chút đồng tình với kẻ bất hạnh đã bị làm thành cuộn da người này.
Thiết nghĩ đằng sau này nhất định là một ký ức vừa chua xót lại thê lương đi ? Chỉ là nó tại sao lại dễ dàng tha cho anh ta như vậy ?
“Anh họ, anh không sao chứ ?” Ninh Tiêu khập khiễng chạy tới, không ngừng kiểm tra trên thân mình Lăng Hạo, bộ dáng đang lo lắng vô cùng.
“Yên tâm, anh không sao.” Lăng Hạo miễn cưỡng cười cười, có chút buồn cười trước bộ dạng khẩn trương của Ninh Tiêu lúc này, trong lòng lại dâng lên chút cảm giác ấm áp.
Chỉ là, miệng vết thương của Lăng Hạo lại không hề nhẹ như Ninh Tiêu đã nghĩ, bởi vì, xung quanh miệng vết thương đang dần dần biến thành màu đen, giống như đã bị hoại tử vậy.
Ninh Tiêu cuống quýt hết cả lên, có chút bất mãn oán trách Mậu Ly : “Anh nhẽ ra không nên làm như vậy.”
Mậu Ly không nói gì, chỉ nhìn chăm chú hồng nguyệt trên bầu trời, đôi mắt hiện ra vẻ đặc biệt sáng ngời.
Lăng Hạo ngược lại nói : “Đây chính là mục đích anh gọi tôi đến đây đúng không ?”
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
121 chương
2302 chương