Mười Ba Lời Nguyền

Chương 116 : Chuyện Xưa Của Sở Phương

“Ngươi biết Thúy nhi, vậy ngươi không biết Mặc Lan sao ?” Sở Phương nhìn xa xăm, chậm rãi hỏi, giống như đang tìm kiếm trong ký ức vậy. “Mặc Lan ?” Bách Phú hoảng hốt lặp lại , rồi cẩn thận dè chừng hỏi : “Là cô nương mà ông cứ nhất định lấy có phải không ?” “Đúng.” Sở Phương hơi mỉm cười gật gật đầu. Lần đầu tiên thấy ma đầu cũng biết cười, Bách Phú có đôi chút kinh ngạc, kỳ thực Sở Phương này khi cười lên đúng là cũng rất đẹp trai, hơn nữa còn có một loại cảm giác trưởng thành phá lệ tang thương. Theo hồi ức, Sở Phương chầm chậm cũng biến thành một người khác. * Mặc Lan là người con gái đẹp nhất, dịu dàng nhất trên thế gian này. Vì nàng ấy, ta cái gì cũng nguyện làm, kể cả việc phản bội lại tộc nhân của ta. Thúy nhi là một cô gái rất thiện lương, nhưng ta lại chẳng thể có tình yêu nam nữ với nàng ấy. Bởi vì, Mặc Lan đã chiếm toàn bộ vị trí trong trái tim ta mất rồi. Vì vậy, trái tim ta quả thực không thể chứa đựng thêm một người con gái khác. Ta phải đi lấy trộm cuộn da người, cũng là vì Mặc Lan. Ta muốn cho nàng ấy một cuộc sống đảm bảo nhất, cho nàng ấy sự bảo hộ mạnh mẽ nhất. Ngày hôm đó … …sau khi việc xảy ra, bản thân ta cũng vô cùng hoảng sợ. Ta nhớ rất rõ ràng là đã vứt cuộn da người đó đi, nhưng không hiểu làm thế nào, mà nó lại quay trở về bên người ta. Sau này cũng liên tục như vậy, cuộn da người đáng sợ đó dù ta có muốn vứt cũng không vứt đi được. Đêm nào cũng có vô vàn những cơn ác mộng quấy nhiễu ta, khiến ta sợ hãi đến không thể chợp mắt. (Cũng giống như nam nhân đi cùng với ngươi, là kẻ mà khắp mình đầy những cặp mắt đó. Hắn cũng giống như ta, phải chịu lời nguyền. Chỉ cần sự việc một ngày chưa kết thúc, thì chúng ta cũng một ngày chưa được yên ổn.) May mà có Mặc Lan luôn ở bên ta. Bất luận ta làm gì, tức giận cũng được, đập phá đồ đạc cũng được, nàng ấy đều âm thầm túc trực bên ta.. Đợi sau khi ta đã qua cơn điên, nàng ấy sẽ nhẹ nhàng ôm lấy đầu ta áp vào ngực mình, không cần nói gì hết. Kỳ thực, đối với ta mà nói như vậy cũng đã đủ rồi. Kẻ có cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã phải dựa vào chính mình như ta, trước giờ chưa từng có ai như nàng ấy bao dung ta như vậy, yêu thương ta như vậy … …Ta thực ra cũng chỉ là một con người bình thường, ta cũng như bao kẻ khác cần một người yêu thương mình. Bây giờ nghĩ lại, vẫn thực sự thấy có lỗi với Mặc Lan. Ta khiến nàng ấy phải chịu đựng quá nhiều những áp lực mà nàng ấy nhẽ ra không cần phải gánh vác, ta thực không xứng đáng là một nam nhân ! Sự giày vò của cuộn da người đó đối với ta là điều ngươi không thể tưởng tượng được. Ta không già đi, cũng sẽ không chết, để nó có thể vĩnh viễn giày vò ta. Sau đó, Mặc Lan sinh cho ta hai đứa con trai và gái, đó là ngày hạnh phúc nhất trong đời ta. Ta đã không còn muốn bảo tàng gì nữa, chỉ muốn được cứ như thế an bình sống nốt quãng đời còn lại. Nhưng, đến việc đó mà ta cũng không thể làm được. Ta cứ cho rằng pháp lực cao, tức là sẽ không ai có thể hại ta và người thân. Nhưng cuối cùng, Mặc Lan và đứa con trai lên năm tuổi của ta đã vì ta mà chết. Mặc Lan chết thực sự rất thảm … … * Sở Phương lần nữa nghẹn họng. Hắn ngừng lại một chút, tiếp tục nói : Cái đám súc sinh đó ! Chúng không những làm nhục nàng ấy, còn đem nàng ấy treo tít lên trên cao, giày vò nàng ấy cho đến chết ! Ngươi cảm thấy cái chết của tên họ Tiếu đó là thảm lắm sao ? Nói cho ngươi hay, Mặc Lan của ta chết còn thảm gấp mười lần hắn ! Chỉ vì Mặc Lan không chịu nói cho bọn chúng biết tin tức của cuộn da người. Còn có đứa con trai mới lên năm của ta … … Có biết là do ai làm không ? Chính là cái đám nhà họ Tiếu đó, ta đã thề, sẽ bắt họ Tiếu tuyệt tự tuyệt tôn ! Ha ha … …Tên Tiếu Ích Triết đó chính là kẻ cuối cùng, ta muốn dùng hắn để tế cho Mặc Lan và đứa con trai đã chết thảm của ta ! Còn có con gái ta… …họ Tiếu kia còn dám uy hiếp ta, đến người thân cuối cùng của ta cũng không tha. Ta đã đưa cho chúng nửa cuộn da người, nói cho chúng biết đó là tất cả, vì ta biết chúng sẽ không bao giờ giữ lời hứa. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của ta, chúng muốn đùa cợt với ta … …Ta để cho con gái chạy trốn, để nửa còn lại của cuộn da người ở trên người nó, dự định khi không còn nguy hiểm nữa sẽ tới tìm nó. Nhưng, ta đã không bao giờ gặp lại nó nữa … … Ta đã đi khắp nơi, khắp bốn phương tám hướng để tìm tung tích của con gái. Đã nhiều năm như vậy qua đi, mà ta vẫn không hề già, vẫn y nguyên như lúc đi ra khỏi thôn Nhạn Đề. Ta cũng không biết tại vì sao, hoặc là có thể do cuộn da người kia chăng ? Nó cảm thấy những trừng phạt đó đối với ta vẫn chưa đủ nhẫn tâm, cho nên mới dùng thời gian để giày vò ta. Đối với kẻ khác mà nói, điều này có lẽ là chuyện tốt. Nhưng đối với ta mà nói, lại là một loại gáng nặng. Ta không thích cái cuộc sống đơn độc một mình như thế này, không có sóng gió , cũng không có hi vọng … … Rất nhiều khi, sống, cũng lại là một loại đau khổ. Không thấy được Mặc Lan, không thấy con cái mình. Có đôi lúc nghĩ lại trước đây, cảm thấy cuộc sống bình thường như vậy mới chính là hạnh phúc nhất. Ta thực muốn sớm được rời khỏi thế gian này, để tìm Mặc Lan của ta, ta sẽ không bao giờ khiến nàng ấy vì ta mà phải chịu thương tổn nữa, sẽ không bao giờ … … * Sở Phương thì thào tự nói khiến Bách Phú cũng cảm thấy dâng lên cảm giác đau khổ thê lương. Lần đầu tiên, Bách Phú trong lòng sản sinh sự đồng tình với Sở Phương. Dù rằng biết rõ hắn chính là một kẻ giết người không chớp mắt, nhưng tình yêu hắn dành cho Mặc Lan cũng như con mình lại vô cùng tha thiết mãnh liệt. “Hôm nay lại là mười lăm, là ngày trăng tròn.” Sở Phương từ lỗ hở trên cánh cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời. “Đúng vậy.” Bách Phú theo bản năng đáp lại. Sở Phương từ trong ngực mình lấy ra một cái bao vải màu đen, sau đó nhìn Bách Phú cổ quái cười lên. Nụ cười này, khiến cho Bách Phú lại cảm thấy sợ hãi, cô vội vàng thụt lùi lại phía sau một chút. “Ngươi có biết đây là cái gì không ?” Sở Phương giơ lên bao vải màu đen trong tay mình. Bách Phú khiếp đảm nhìn bao vải màu đen kia, nhẹ lắc lắc đầu, mặc dù không hề biết trong đó đang đựng thứ gì, nhưng trực giác và bản năng nói với cô rằng bên trong đó đang chứa đựng một thứ rất đáng sợ. Sở Phương mở bao vải, lấy từ bên trong ra một cuộn giấy màu trắng, đại khái to bằng một bàn tay của Bách Phú. Cầm cuộn giấy đó lên, Sở Phương bước gần hơn một chút về phía Bách Phú, dường như muốn cho cô nhìn rõ hơn thứ hắn đang cầm trong tay. Như thế này, Bách Phú đúng là có thể nhìn rõ hơn một chút. Dù sao nơi này cũng chỉ có một ngọn đèn dầu không biết từ thời nào đang chiếu lên bức tường rách nát, đến nhìn người cũng chỉ có thể nhìn thấy một cái bóng, càng đừng nói đến cuộn giấy nhỏ xíu trong tay Sở Phương lúc này. Màu sắc của cuộn giấy mà Sở Phương lấy ra này có chút điểm kỳ quái, nó không có màu trắng bình thường như của những tờ giấy khác, ngược lại lại sáng bóng một cách kỳ dị. Bách Phú nhìn chằm chằm cuộn giấy đó, cứ cảm thấy hình như đang có thức gì đó thu hút lấy cô, khiến cô không cách nào rời mắt khỏi đó được. Cảm giác này rất đặc biệt, càng muốn nhắc nhở bản thân đừng nhìn nó, thì dường như lại càng như trúng tà, nhịn không được mà lần nữa quay sang nhìn. “Nói cho ngươi biết vậy, đây chính là cuộn da người.” Sở Phương nở một nụ cười âm lãnh với Bách Phú