Mười Ba Lời Nguyền

Chương 113 : Bách Phú Mất Tích ( một )

Lăng Hạo rốt cuộc vẫn không nhịn được sự lo lắng trong lòng, trực tiếp đi tới nhà Bách Phú. Quả nhiên, Bách Phú không ở nhà, chỉ có Anh Đào và Trương Dương đang nhàm chán ai ở phòng nấy. Vừa nhìn thấy Lăng Hạo, Anh Đào rất nhiệt tình nở nụ cười. Những vết sẹo trên gương mặt cô cơ bản là đã biến mất hoàn toàn, gương mặt xinh xắn lại có thể phô ra vẻ ngọt ngào của nó. “Lăng thiếu, sao anh lại đến đây ?” Sự vui vẻ của Anh Đào khiến Lăng Hạo không thể không nở nụ cười đáp lễ. “Oh, tôi muốn đến tìm Bách Phú có chút việc.” Lăng Hạo tìm một lý do chẳng hề hợp lý chút nào. Sắc mặt Anh Đào cứng nhắc hẳn, tiếp đó lại nhanh chóng khôi phục nụ cười : “Chị họ còn chưa về nhà, hiện giờ chị ấy thường xuyên đi tập thể dục, cho nên hầu như không về nhà sớm bao giờ. Nếu không thì anh gọi điện thoại cho chị ấy xem thế nào ?” “Bên Đặng Hân tôi cũng đã liên hệ rồi, nhưng Đặng Hân nói hôm nay đã hẹn Bách Phú, mà không thấy cô ấy đi, đến điện thoại cũng không gọi. Cô ấy còn hỏi ngược lại tôi xem Bách Phú đã đi đâu nữa.” “A … …” Anh Đào nhíu nhíu đầu lông mày, tiếp đó trầm giọng nói : “ Để tôi đi hỏi Trương Dương, xem anh ấy có biết hay không.” “Được, cảm ơn.” Lăng Hạo vô cùng cảm kích sự nhiệt tình của Anh Đào, kể từ lúc cùng trải qua hoạn nạn trong căn nhà gỗ màu đỏ kia, cô ấy đã thay đổi rất nhiều. Chỉ một lát, đã thấy Trương Dương cùng Anh Đào đi xuống, nghe nói không liên lạc được với Bách Phú, bèn vô cùng lo lắng. Vốn muốn nhờ Thợ săn giúp tìm, kết quả lại phát hiện Thợ săn cũng không thấy đâu cả. Cũng do Thợ săn vốn ít nói chuyện, vậy nên anh ta không có nhà lâu như vậy, không có ai biết cũng là chuyện thường. Nhưng, anh ta cũng rất ít khi ra ngoài, sao giờ đến lúc cần đến anh ta, lại cũng không thấy thế này ? Trương Dương thầm rủa xả Thợ săn, sau đó liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng chẳng hề có ai bắt máy. Bị ảnh hưởng của Trương Dương và Lăng Hạo, Anh Đào cũng dần lo lắng hẳn lên. Đang lúc mấy người họ đau đầu nhíu hết cả lông mày lại, thì Tô Vi Tín cuống cuồng chạy vào. Tô Vi Tín đến lúc này khiến cho Anh Đào thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ, thể hiện ra hoàn toàn là vẻ mặt lạnh lùng. “Bách Bách Bách Phú … …hai người họ gặp nguy hiểm rồi !” * Nghe Tô Vi Tín kể lại xong, ba người trong nhà ngây ra một lát —– hóa ra Bách Phú đúng là đã xảy ra chuyện ! Kỳ thực, Tô Vi Tín mặc dù đã chạy trốn, nhưng cũng không đi xa, ông ta đã tận mắt nhìn thấy cái tên không biết là ai kia làm thế nào đánh bại Thợ săn, rồi lại thế nào bắt Bách Phú đi mất. Lúc đầu, Tô Vi Tín vốn nghĩ muốn đem Thợ săn về cùng, nhưng những đôi mắt như cơn ác mộng trên người Thợ săn khiến ông ta khiếp sợ đến nhũn hết cả chân tay, không cách nào dịch chuyển được Thợ săn. Sau đó ông ta lại định giấu nhẹm chuyện này đi, coi như chẳng biết gì. Song Thợ săn và Bách Phú vốn vì giúp ông ta mới gặp phải nguy hiểm, nếu làm như vậy ông ta cũng không cách nào thấy an lòng, vì thế mới cắn răng chạy đến nhà Bách Phú, chỉ là không ngờ Lăng Hạo cũng ở nơi này. Đương nhiên, chuyện có liên quan đến Diêu Diệp kia, Tô Vi Tín chết cũng không nói, giấu được chừng nào hay chừng ấy. Mặc dù khinh bỉ sự yếu hèn của Tô Vi Tín, nhưng Lăng Hạo – Trương Dương và Anh Đào vẫn cố nhịn xuống, lái xe theo ông ta. Trên đường đi ai nấy đều trầm mặc, trong lòng tâm tư chồng chất không muốn mở lời, chỉ muốn mau mau đến xem Bách Phú và Thợ săn có được bình an hay không. * Cuối cùng cũng đến được nơi xảy ra chuyện. Vừa mới xuống xe, mọi người đã ngửi thấy cái mùi lạnh lẽo khét lẹt giống hệt như đã từng xuất hiện ở vụ hỏa hoạn nhà họ Tiếu. Lăng Hạo và Trương Dương mau chóng mở di động, nương theo ánh sáng để đi. Anh Đào cũng mau lẹ chạy theo họ. Dựa vào lời chỉ dẫn của Tô Vi Tín, họ nhanh chóng tìm được Thợ săn đang bất tỉnh nhân sự. Có điều, chỉ đến lúc này họ mới hiểu rõ vì sao Tô Vi Tín lại không dám đến gần Thợ săn, quả thực tình trạng Thợ săn hiện giờ rất đáng sợ, hơn nữa còn không chỉ dừng lại ở mức độ đáng sợ bình thường. Từng đôi mắt từng đôi mắt trên người thợ săn, giống như những đôi mắt trên gương mặt con người thực sự, nhưng lại bị đặt sai vị trí vậy. Những con mắt dầy đặc khắp thân mình anh ta mang theo đủ mọi loại thần thái : hoặc bi thương, hoặc thù hận, hoặc sắc bén, hoặc phẫn hận … … Không chỉ Tô Vi Tín, mà giờ đến cả Lăng Hạo – Trương Dương chưa từng trải qua cơn ác mộng kia cũng bị dọa đến dựng hết cả tóc gáy lên, Anh Đào thì sợ đến mức hét cả ra tiếng. Lăng Hạo cùng Trương Dương nhìn nhau mấy giây, sau đó cởi áo khoác ngoài ra, phủ lên trên mình Thợ săn, rồi mới cẩn thận đem anh ta đưa lên trên xe. May mà Thợ săn chỉ là tạm thời ngất đi, chứ không có thương thế nghiêm trọng nào. Nếu không, qủa thực mấy người họ không biết phải làm sao để đưa anh ta đến bệnh viện. Tiếp đó mấy người họ, bao gồm cả Tô Vi Tín cùng đi tìm tung tích của Bách Phú quanh đó. Mặc dù Tô Vi Tín rõ ràng đã nói với họ rằng Bách Phú đã bị tên kia bắt đi, nhưng ngay đến cả ông ta cũng vẫn hi vọng tìm kiếm khắp bốn phía, hi vọng có thể tìm thấy Bách Phú. Tuy nhiên, kỳ tích không hề xảy ra, suốt mấy tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Bách Phú. “Tô tổng, ông có nhìn rõ là ai đã bắt Bách Phú đi hay không ?” Lăng Hạo trầm giọng hỏi. Tô Vi Tín lập tức ôm lấy đầu, vô lực nói : “Tôi nhìn thấy, nhưng không biết đó là ai, có điều Bách Phú hình như có quen người đó. Cô ấy gọi hắn là gì nhỉ …. Là … …” Tô Vi Tín cố sức nhớ lại, ba người bên cạnh có chút không nhẫn nhịn chờ đợi hơn được. Trương Dương thậm chí còn muốn đập cho ông ta một trận, cái lão già vô dụng này, biết có nguy hiểm mà còn bỏ mặc Bách Phú chạy một mình được, cũng không biết tên kia là ai ! Đúng là đồ vô dụng ! “Đúng rồi, gọi là Sở Phương !” “Cái gì ?” Mọi người cùng đồng loạt kêu lên, bọn họ ai mà không biết chuyện về Sở Phương, nhưng thật không ngờ chuyện Bách Phú mất tích lại là do Sở Phương này gây ra. “Xem ra mọi việc đều là do một tay Sở Phương này gây ra … …hỏa hoạn nhà họ Tiếu, cái chết thảm của Tiếu Ích Triết, hiện giờ lại là chuyện Bách Phú mất tích nữa … …cái tên này rốt cuộc là muốn làm gì ?” Lăng Hạo nghiến răng nói, trong mắt đã thấy phát ra ánh nhìn hung dữ chưa từng thấy. Trương Dương bên cạnh cũng chẳng bình tĩnh hơn Lăng Hạo được mấy phần, anh ta chỉ hận tên Sở Phương không xuất hiện lúc này, để lập tức giết chết hắn, hoặc là bị giết đi cho rồi. Dù sao cũng tốt hơn tình trạng hiện giờ, như ngồi trên đống lửa. “Cái người gọi là Sở Phưong đó còn nói gì nhỉ … … ‘mười ba lời nguyền gì đó’, rồi còn ‘Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc đến toàn bộ không uổng công phu’ gì nữa …. …như thể đã tìm kiếm Bách Phú từ rất lâu vậy.” Lời nói tiếp theo này của Tô Vi Tín một lần nữa khiến cho mọi người kinh ngạc, làm sao mà Sở Phương lại đi tìm Bách Phú chứ ? Lý do gì, lẽ nào vì Bách Phú mang trong mình mười ba lời nguyền sao ? Rốt cuộc đây là chuyện gì ! ~