Mười Ba Lời Nguyền

Chương 111 : Bí Hiểm ( bốn )

Vừa thấy Diêu Diệp chuyển chú ý sang phía mình, Tô Vi Tín sống chết lắc đầu, run lẩy bẩy nói : “Diêu Diệp, cô vẫn nên sớm đi đầu thai đi. Nếu không chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, thảm thương lắm … …” “Không, em không muốn đi, em đều là vì anh mới thành ra như thế này, muốn đi thì em sẽ đưa anh đi cùng !” Con ngươi của Diêu Diệp lại biến thành màu máu đỏ, đôi tay gầy đét như gỗ khô huớng nhanh về phía Tô Vi Tín. Tô Vi Tín vừa thấy vậy, sợ hãi lập tức trốn ra phía sau lưng Thợ săn. Thợ săn thấy Diêu Diệp nhất quyết không chịu đi, chỉ đành lấy từ trong ngực ra một tấm bùa màu vàng, nhỏ giọng niệm chú. Đúng là rất thần kỳ. Tấm bùa chú màu vàng đuợc Thợ săn niệm chú kia, như được tiếp vào sinh mệnh, hướng thẳng về phía Diêu Diệp mà bay tới. Diêu Diệp bị lá bùa đó đánh trúng, thảm thiết kêu lên một tiếng, ngã nhào qua một bên. Lập tức, Thợ săn lại lấy từ trong ngực ra một chiếc lục lặc to màu đen, không ngừng lắc lắc. Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, song lại có một luồng kim quang từ trong lục lặc phát ra, chiếu trực tiếp vào trên người Diêu Diệp. Diêu Diệp bị ánh kim quang kia như một chiếc lồng bao lấy không ngừng thảm thiết kêu gào, song lại không cách nào động đậy, dần dần bị thu vào bên trong chiếc lục lặc đó. Đang lúc mọi người cho rằng chuyện như vậy là đã kết thúc, thì một đạo ánh sáng màu xanh lam như mũi kiếm đánh thẳng vào cánh tay Thợ săn. Thợ săn đột ngột bị đau, sơ sẩy để lục lặc rơi xuống đất. “Ngươi là ai ?” Thợ săn mặt đầy mồ hôi hỏi. Một bóng người màu đen bước ra, đứng trước mặt mọi người. “Sở Phương !” Bách Phú kinh ngạc thốt lên. Nghe thấy tên Sở Phương, Thợ săn cũng ngạc nhiên vô cùng, anh ta đã được nghe Bách Phú kể về thảm án trong căn nhà gỗ màu đỏ do Sở Phương gây ra. Vì thế, anh ta lập tức vận hết sức lực trong người, để chuẩn bị đối phó với con người này. Tô Vi Tín thì lại hoàn toàn mờ mịt, dù sao ông ta cũng không thể nào biết được Sở Phương là ai, cũng chẳng thể nào mà ngờ được. Sở Phương khinh miệt cười một cái, bàn tay đưa về phía trước, đem linh hồn Diêu Diệp nắm gọn lấy trong lòng bàn tay mình, chỉ còn lưu lại một cỗ thi thể đã thối rữa nằm trên nền đất. Nhìn thấy Sở Phương muốn lấy linh hồn của Diêu Diệp, Thợ săn kinh ngạc, biểu tình theo đó mà biến thành ngày càng lạnh lùng hơn ” Ngươi đến lấy linh hồn của cô ta sao ? Ngươi muốn một linh hồn nho nhỏ đó để làm gì?” “Ha ha …” Sở Phương ngửa mặt lên trời cười to, gương mặt lại lập tức lạnh hẳn xuống, “Đang chất vấn ta sao ? Ngươi có xứng không ?” nói xong, một đạo lực quang xanh lục như một mũi tên sắc bén từ trong tay hắn, hướng về phía Thợ săn mà tới. Vừa thấy tình huống không ổn, Thợ săn lập tức bảo vệ Bách Phú xoay cô sang bên cạnh, Tô Vi Tín cũng nhanh nhẹn trốn ngay lập tức. Vùng đất bị bắn trúng, lại trông như bị một luồng ánh sáng hư vô đâm vào tạo thành một cái hố lớn ! Hơn nữa, trên mặt đất còn rõ ràng lưu lại vết tích màu cháy đen, tựa hồ như bị lửa đốt qua, nhưng nhiệt độ nơi đó lại lạnh lẽo quỷ dị. Thợ săn vội vàng vận pháp lực tiếp, phát ra vô số đạo kim quang hướng về phía Sở Phương đánh tới. Sở Phương cười lạnh một cái, phất ống tay áo to ra, đem toàn bộ kim quang thu vào trong tay áo. Nhìn thấy tuyệt kỹ của mình bị Sở Phương dễ dàng phá giải như vậy, sắc mặt Thợ săn cứng đờ, cắn chặt răng bắt đầu niệm chú, hai mắt lại giống như lúc ở trong căn phòng gỗ đỏ ở thôn Nhạn Đề, phóng ra ánh sáng khiến người khác sợ hãi. Không chỉ như vậy, trên người Thợ săn cũng dần dần phát ra ánh kim quang, khiến cho Bách Phú và Tô Vi Tín đồng thời cảm nhận được nhiệt độ nóng lên và sự bứt rứt khó chịu trong người, đến quần áo trên người anh ta cũng dần dần bị tàn phá, tiếp đó biến thành mảnh vụn, lả tả rơi xuống. Nhìn Thợ săn lúc này, Bách Phú rốt cuộc đã hiểu vì sao mà anh ta luôn luôn mặc y phục dài, còn không ngừng ý thức kéo cổ áo tay áo. Hóa ra, trên người thợ săn phủ đầy những con mắt ! Từng đôi mắt từng đôi mắt đó, có bi thương, có phẫn nộ, có bất đắc dĩ, có không cam tâm … …chúng căn bản giống hệt như những đôi mắt được khảm trên gương mặt con người. Khiến cho người khác nhìn thấy không rét mà run. Hóa ra, trên người thợ săn phủ đầy những con mắt ! Từng đôi mắt từng đôi mắt đó, có bi thương, có phẫn nộ, có bất đắc dĩ, có không cam tâm … …chúng căn bản giống hệt như những đôi mắt được khảm trên gương mặt con người. Khiến cho người khác nhìn thấy không rét mà run. * Tô Vi Tín vừa nhìn thấy, sợ tới mức điên cuồng kêu lên một tiếng, chạy ra rõ xa. Những con mắt dầy đặc trên người Thơ săn không khỏi khiến ông ta nhớ lại cơn ác mộng của mình, những hồi ức mà cả đời này ông ta cũng khó quên được ! Bách Phú trong lòng cũng không hề có sự chuẩn bị trước như thế, vừa nhìn thấy cảnh này, cũng bị dọa đến nhảy dựng lên, rất muốn chạy đi, không nhìn những con mắt kia nữa. Nhưng khi cô thấy Tô Vi Tín gào thét chạy đi, từ trong ánh mắt thê lương của thợ săn, cô đã nhìn ra được sự cô đơn và bất đắc dĩ của Thợ săn, vì thế Bách Phú cắn răng, cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng mình xuống, bước về phía trước một bước, giơ hai nắm tay nhỏ lên cổ vũ : “Thợ săn cố lên ! Đánh bại con quái vật đó đi !” “Quái vật ?” Sở Phương nghiến răng nghiến lợi lặp lại từ này một lần. Xem ra câu nói vô tâm vô ý này của Bách Phú đã đánh vào chỗ đau trong lòng Sở Phương, bởi vì đôi mắt phẫn nộ của hắn đang phát ra ánh sáng đỏ rực, hơn nữa lần đầu tiên chuyển mục tiêu hướng sang Bách Phú. Thấy bản thân đã chọc giận vào Sở Phương, Bách Phú không khỏi hít một ngụm khí lạnh, lùi về sau một bước. Thợ săn vừa thấy vậy, không hề do dự lấy thân mình chắn phía trước Bách Phú, dùng linh quang của chính mình để bảo vệ cho cô. Sở Phương thấy thế càng thêm tức giận, hắn hét lớn một tiếng, tập trung một luồng ánh sáng xanh biếc lớn đánh vào Thợ săn, bắt Thợ săn phải dùng hết sức lực để chống cự. Vào lúc Thợ săn đang chuyên tâm đối kháng, Sở Phương thả ra một con chim nhỏ bằng nắm tay, trên mình nó cũng mang theo thứ ánh sáng xanh biếc quỷ dị . Con chim nhỏ màu xanh biếc này giống như có sinh mệnh thực sự, trực tiếp xông tới Bách Phú đang đứng phía sau lưng Thợ săn. Đáng tiếc Thợ săn không thể phân thân, nội chỉ đối phó với quả cầu linh lực trước mắt cũng đã đủ để khiến anh ta mệt mỏi vô cùng. Bách Phú đáng thương chỉ đành không ngừng chạy khắp mọi nơi, để tránh né sự tập kích của con chim nhỏ. “Thảm rồi !” Bách Phú khóc thầm trong lòng. Cũng đúng, thế giới này người bị một con chim nhỏ chỉ bé bằng nắm tay đuổi thê thảm thế này, e là cũng chẳng có mấy người ? Thế nào mà Trần Bách Phú xui xẻo lại là một trong số đó chứ , thực mất mặt quá đi thôi ! Người không biết chuyện nhìn thấy, liệu có cười chết hay không chứ ? Cũng may thời gian này thường xuyên tập thể dục, nên thể lực của Bách Phú đã tốt hơn rất nhiều. Đổi lại nếu là cô trước đây, e là sớm đã gục ngã rồi. Tuy vậy mặc dù thể lực có tốt hơn, song tiếc là thể lực của con chim nhỏ kia còn tốt hơn nhiều, nó trái đánh phải mổ, khiến Bách Phú thở cũng không ra hơi. Trong trận đánh dài này, bất lợi nhất cuối cùng vẫn là Bách Phú. Rốt cuộc, chân cô mềm đi một cái, ngã nhào trên mặt đất. Những hòn đá sắc nhọn trên mặt đất cào xước lòng bàn tay cô, khiến máu tươi bật cả ra. Bách Phú không còn thời gian để tâm tới đau đớn, vì lúc này con chim nhỏ kia đã lại công kích tới. Mắt thấy sắp bị chiếc mỏ sắc nhọn kia mổ vào, xuất phát từ bản năng, Bách Phú giơ tay ra đẩy … … Lại khiến Bách Phú há hốc mồm chính là, con chim nhỏ màu xanh kia kêu thảm một tiếng, sau đó chết cứng đờ trên mặt đất. A ? Dễ dàng như vậy sao ? Bách Phú nhìn xác chết của con chim nhỏ đang biến thành màu đen, cảm thấy thật bực mình. Sớm biết dễ dàng như vậy, thì việc gì mà phải để cho nó đuổi chạy loạn lên mất mặt như thế kia ? Lúc này Sở Phương và Thợ săn cũng cảm thấy có chuyện bất thường, dừng công kích, tất cả đều tập trung về Bách Phú. Sau khi đại ngộ ( hiểu ra ), Sở Phương mỉm cười : “Hóa ra là mười ba lời nguyền ? Ha ha ha ha … …thật đúng là “Đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc đến toàn bộ không uổng công phu” ! ~ ( Đại ý : trước đây đi đến mòn cả giày sắt cũng không tìm thấy, giờ lại chẳng mất công sức nào tìm được. )