Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp
Chương 20
Ngồi trên xe Lâm Tiễn ta tựa như ngồi trên bàn chông, đổi góc độ nào đều không thoải mái. Sau giống như sâu lông ngọ nguậy, rốt cục hắn cũng liếc mắt ta một cái, “Làm gì xoay tới xoay lui? Rút gân?”
Ta tâm đang phiền, thật cay sặc trả lời, “Đúng vậy, mông tôi rút gân. Làm sao!”
Xe chốc phanh lại, bởi vì do tác dụng lực quán tính hơn nữa lại không buộc dây an toàn, đầu ta giống như hỏa tiễn lao thẳng, ầm một tiếng đập lên kính, hồi âm lượn lờ.
“Lâm lão nhị, ngươi mưu sát a!” Ta giận không thể xoa một cục u sưng trên trán rống giận, trước mắt các loại sao bay vòng vòng.
“Lâm lão nhị?” Hắn cư nhiên còn một mặt khó hiểu, “Cô gọi ai vậy?”
“Anh thứ hai, đương nhiên là gọi anh!” Ta thô tục, “Loại thời điểm này nhanh dừng ngay, anh vương bát đản có phải hay không muốn giết người nha!”
Mặt hắn sững một chút liền xanh đậm xanh đậm, khẩu khí cũng không tốt, “Ai bảo cô không buộc dây an toàn? An toàn bản thân còn không ý thức được còn đổ trên đầu người khác.”
“Xe của anh so với bây giờ còn tiên tiến, tôi ngay cả chiết khấu đều tìm không thấy thì buộc cái vô nghĩa a!” Ta rốt cuộc hét lên, ánh mắt hồng giống cái trán.
Hắn rốt cục chịu thua, bỏ đi khuôn mặt nhã nhặn ngụy trang, “Sẽ không thắt cô cũng không thể hỏi sao? Miệng để dùng làm chi?”
“Ăn cơm!” So vô sỉ hắn không hơn được ta, quả nhiên, mặt hắn tốc độ từ xanh đậm chuyển thành xanh đen, trừng mắt ta nhìn sau một lúc lâu mới phun ra một câu, “Cô cái ăn hóa.”
Loại đánh giá này ta dễ nghe hơn, đặc biệt thong dong kinh bỉ hắn, “Ăn hóa tổng so với mưu sát còn tốt hơn.”
Quai hàm hắn cắn thật chặt, hung hăng vứt cho ta một cái xem thường sau đi xuống xe. Ta cũng nghĩ xuống xe theo, nhưng cửa bên chỗ ta bị khóa cứng, chỉ phải theo bên hắn xuống. Vừa mới chuẩn bị ra hắn đã trở lại, trong tay còn cầm lon coca. Thấy ta chuẩn bị xuống xe nhân gia liếc mắt một cái liền đem ta trừng trở về chỗ ngồi, nhưng không biết từ đâu lấy ra một chiếc khăn bọc lon coca đưa qua, “Uống một chút.”
Ta không chút khách khí tiếp nhận, bỏ khăn ra mở lon coca uống một ngụm, tay nắm chặt khăn mặt cao thấp đẩy đẩy, “Lại đến một quán.”
Lâm Tiễn rốt cục bị ta hành vi ăn hóa làm cho kinh sợ, hắn yên lặng xoay người lái xe đến chỗ vừa mua coca. Ta một bên đem khăn bọc lon coca đặt trên trán, một bên uống coca quản lại trên xe, lại bỏ thêm một câu trọng điểm, “Ai, có kem không?”
Ánh mắt hắn giống như đao dạo trên mặt ta một vòng, hận không thể bào một tầng da mặt ta, “Cô cho tôi là đinh đương miêu sao?”
“Đinh đương miêu?”
“Cái gì cần đều có thể lấy ra từ trong túi.”
“Doraemon a.” Ta giật mình, chợt khinh bỉ, “Anh cư nhiên xem truyện tranh lậu.”
Hắn nhướn mi, “Hách Quýnh, cô hôm nay thế nào?”
“Cái gì như thế nào?”
Hắn yên lặng nhìn ta, “Cô cảm xúc rất tệ.”
“Tôi cảm xúc đương nhiên rất tệ,” tuyệt đối không thể để người này biết chuyện ta rời nhà trốn đi, rất dọa người! “Đầu bị va thành cục u lớn như vậy, anh còn trông cậy tôi có thể cười sao?”
Hắn ngồi trở lại trên vị trí, cũng không khởi động xe, “Cô cùng Hứa Thận Hành rất quen thuộc?”
Ta thật không nghĩ trả lời hắn vấn đề này, nhưng cũng không biết thé nào lại nói blabla, “Không quen, hơn nữa lần này tôi chỉ thấy hắn có hai lần mà thôi.”
Hắn theo lỗ mũi hừ một tiếng, “Thật ngạc nhiên.”
“Có gì mà ngạc nhiên?”
Hắn liếc ta một cái, “Hắn sẽ đối với một người chỉ gặp qua một lần lại thân thiện như vậy, thật kì lạ.”
Nói thật, liền điểm này ta cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn mạnh miệng, “Nói không chừng hắn cảm thấy tôi thuận mắt hắn.”
Ngón tay Lâm Tiễn rất có tiết tấu gõ nhẹ trên vô lăng, “Cô nghĩ mình đẹp vậy sao.”
“Ai, tôi nói Lâm lão nhị, nói chuyện với tôi thế nào cũng phải ác độc vậy sao?” Ta căm giận, “Còn có, tôi cùng hắn cùng chỗ ngại anh chuyện gì? Anh quản tôi nhiều như vậy!”
“Cô làm tôi nguyện ý quản,” Lâm Tiễn thật dùng sức cho ta một cái xem thường, biểu tình trên mặt kia đều không cách nào hình dung, “Nếu không —” hắn đột nhiên đình chỉ không nói thêm lời nào nữa, càng như thế, trong lòng ta lại càng nặng, “Uy, nói chuyện với tôi nói rõ ràng chút được không? Anh có phải hay không biết chút gì?”
Nhưng cái miệng hắn giống như bị khâu, không nói được một lời. Xe đi tới ngoài tiểu khu, ta cực kì khó chịu xuống xe, mặt thối nói cảm ơn. Lâm Tiễn cũng xuống xe đòi đưa ta đi vào, ta đông cứng cự tuyệt. Tuy rằng nói từ cửa tiểu khu đến dưới lầu bất quá 2 phút đi bộ, nhưng hiện tại chỉ cần nhìn hắn trương ra bộ mặt không hay ho vài giây ta sợ nhanh hơn.
Ta đầy bụng tâm sự cúi đầu đi, đi tới đi lui liền gặp được người quen.
“Hứa Thận… Hứa tiên sinh?” Người này thế nào lại chạy đến đây?
Thật sự là… Âm hồn bất tán…
Hứa Thận Hành hơi hơi cười, “Có chút lo lắng, sở dĩ đến nhìn.”
Sở dĩ… Nói cách khác… Từ đầu tới cuối… Hắn đều đi theo?!
Ta hối hận ruột gan đứt từng khúc — sớm biết rằng như vậy, còn không bằng bảo tam chỉ nhãn đưa đi. Ta kiên trì nói, “Hứa tiên sinh, nhà của tôi ở phía trước. Tự tôi có thể trở về, ngài, ngài liền, liền dừng bước đi. Rất phiền toái ngài.”
“Không phiền toái.” Hắn chắp tay sau lưng không nhanh không chậm cùng ta sóng vai mà đi.
Đêm này thật là khác thường, mặc kệ là người hay việc, đều quỷ dị thần kỳ. Ta tuyệt sẽ không cho rằng Hứa Thận Hành chủ động trợ giúp ta là nghĩ muốn tốt cho ta hoặc xuất phát từ hảo tâm — chê cười, loại tâm đen này đều chính từ người hắn mà ra, người giống như hắn chỉ biết làm chuyện có lợi đối với bản thân.
Đúng vậy, hắn chỉ biết làm chuyện có lợi với bản thân.
Gần nửa phút sau, ta rốt cục đã biết nguyên nhân đêm nay Hứa Thận Hành có biểu hiện khác thường, hắn thiện tâm hắn mỉm cười, hắn cháo nóng hắn bánh quẩy hắn sung sướng hắn phong tình là vì chọc giận một người, không, chuẩn xác mà nói hẳn là hai đi.
Ta chưa bao giờ thấy qua Phạm Tạp tức giận lớn như vậy, nhìn thấy ta lúc đó mặt hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Không đợi ta lên tiếng, liền thấy hắn rống giận như đầu tàu vọt lên. Một cú đấm hướng Hứa Thận Hành phía sau ta thật ngoan độc, Hứa Thận Hành thân thủ cũng không chậm, thân hình hắn nhanh chóng tránh được cú đấm, ngay sau đó thân mình khom người khuỷu tay chọc tới hông bên phải đối phương. Không biết hắn dùng bao nhiêu lực, mắt ta thấy người phía trước thân thể đổ xuống.
Ta hét lên một tiếng thân thủ tiếp được hắn, kia một chỗ là vết thương cũ, mặt Phạm Tạp đau đến độ có chút vặn vẹo. Ta càng đau lòng nước mắt đều chảy ra, hổn hển hướng Hứa Thận Hành làm như không có việc gì quát, “Ngươi làm gì, ngươi đồ điên!”
“Tôi không đáp trả chẳng lẽ còn chờ bị đánh?” Hứa Thận Hành mặt mang mỉm cười nhưng trong mắt có một loại sắc bén làm cho người ta không rét mà run, ánh mắt hắn dừng ở cách đó không xa, sóng mắt lưu chuyển nhuệ khí bức người, “Em nói đúng không, Tố Tố.”
Ta cảm giác được người trong lòng toàn thân đều run rẩy, ánh mắt không tự chủ được theo Hứa Thận Hành nhìn lại, Dịch Tố tái nhợt đang đứng, nàng cắn chặt môi dưới, hai tay gắt gao nắm chặt góc áo. Ngay cả cách chút khoảng cách ta vẫn như cũ có thể cảm giác được trên người nàng phát ra sự sợ hãi, còn có một cỗ căm hận thật sâu. Sau nàng là chiếc xe Phạm Tạp quen đi, thân xe cũ nát cùng quần áo ngăn nắp và túi xách sang quý hoàn toàn tương phản.
Ta nắm chặt quần áo Phạm Tạp, móng tay đều cắm chặt vào lòng bàn tay, trong lòng truyền đến một trận đau nhức, như có một bàn tay vô hình liền xuyên qua ngực, bẻ gẫy xương sườn, đem một thứ trong lồng ngực gắt gao nắm chặt. Trước mắt hiện ra một trận choáng váng, ta cảm thấy hít thở không thông, mở miệng lại cái gì cũng không thở nổi. Ta trơ mắt nhìn Dịch Tố đến bên người Hứa Thận Hành, cúi đầu cùng hắn nói gì đó.
Hứa Thận Hành mang theo tươi cười vừa lòng tay luồn qua tóc Dịch Tố, lại gần sát gương mặt nàng, vô cùng thân thiết phủ xuống, phảng phất như tình nhân nức nở triền miên. Dịch Tố sắc mặt đã không còn chút máu, cẩn thận nhìn nàng đã run run đứng không nổi. Trong mắt nàng lệ quang trong suốt, không được quay đầu nhìn về phía này. Phạm Tạm luôn luôn giãy giụa suy nghĩ muốn bỏ ta ra, mà ta quyết tâm kéo theo hắn, giống như cối xay. Dịch Tố rốt cuộc nhẫn không được muốn đi tới, Hứa Thận Hành nhanh hơn nàng một bước, không lưu tình nắm tóc nàng kéo về sau. [Đồ bệnh thần kinh, ta muốn tấu hắn một trận!!! Đối xử với con gái như thế!!!!] Nàng hét lên một tiếng, cả người giống như con rối bị hắn xoay trong tay.
Hứa Thận Hành có chút thô bạo liếc mắt ta một cái, trên mặt hắn vẫn như cũ giữ nụ cười, bất quá tươi cười sớm đã vặn vẹo. Ta thấy hắn dán bên tai nàng nói chút gì đó, nữ cường nhân hăng hái như vậy giống cá bị rút xương chống đỡ không được ngã xuống.
Phạm Tạp giãy giụa càng kịch liệt, nhưng hiện tại ta càng không thể buông hắn ra. Hắn rốt cục thô bạo đến cực điểm, quay đầu quát ta, “Hách Quýnh, buông ra!”
Ta mím môi, cắn chặt răng một câu cũng không nói nên lời, nước mắt không tiếng động rơi trên mặt. Tay vẫn gắt gao kéo, kiên quyết không tha.
“Buông ra!”
Ta lại nhịn không được khóc thành tiếng, nhưng vẫn như cũ một câu không nói nên lời.
Đừng đi, Phạm ca, đừng đi.
Nàng không phải của huynh, vĩnh viễn sẽ không phải của huynh.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
10 chương
5 chương
11 chương
91 chương
122 chương