Một nửa lưu manh

Chương 23 : Vong ưu trở về

Hoàng cung trong đêm tối, im lặng tới dọa người, thế nhưng trong gian phòng ánh sáng hôn ám kia lại có tiếng vang khiến người ta đỏ mặt tim đập. Trên long sàng rộng lớn, hai cơ thể xích lõa quấn lấy nhau. Nam tử đóc đen đâm vào trong cơ thể của nam tử tóc trắng, cả gian phòng tràn ngập mùi vị *** mĩ, tiếng va đập nhục thể khiến người ta đỏ mặt tim đập kia hỗn tạp với tiếng thở rốc và rên rỉ. Kích động mà đâm vào mấy cái, nam tử tóc đen bắn ra chất dịch nóng bóng của mình, chán nản mà nằm lên người nam tử tóc trắng. “Làm sao, ở chỗ Thiên Âm bị mất tôn nghiêm nam nhân nên muốn đòi bổi thường ở chỗ ta ư? “nam tử tóc trắng vuốt đầu nam tử tóc đen chế giễu nói. Nam tử tóc đen nhìn hắn một cái, rời cơ thể ra. “Ta tưởng rằng ngươi đã ăn hắn, kết quả lại là ngươi bị hắn ăn, làm sao, lục vương gia chỉnh ngươi, hạ dược ngươi rồi à? Nhưng là loại dược đó đối với ngươi mà nói thì không là gì đi? ” “Ta tự nguyện” nam tử tóc đen nói. “Sao? ” “So với việc cưỡng bức đạt được tâm của hắn, không bằng giao cơ thể cho hắn đổi lại tâm của hắn nhanh hơn, hơn nữa được nhiều lợi ích hơn ……” “Không hổ là Tông Chính Ngọc Minh! ” nam tử tóc trắng nằm ở một bên, nhìn rèm giường màu vàng sáng “Làm bạn với ngươi 16 năm, tới bạn giường cũng đã mấy năm rồi, ta thế nhưng vẫn không thể nhìn thấu ngươi. Nói tới nhẫn tâm, ngươi nhẫn tâm hơn bất kì ai, ngươi thế nhưng biến hắn thành khoai lang nướng rồi! ” “Ngươi làm sao biết được? ” nam tử tóc đen nhăn mày. “Còn có gì không biết nữa, ngươi sẽ gặp báo ứng đó! ” “Hừ! ” “Ngươi đã đưa hắn thứ đó rồi? ” “Ừ” “Ngươi thật là nhẫn tâm, hắn chết rồi ngươi sẽ vui sao? ” “Vui? Ít ra không cần lo lắng giang sơn của ta sẽ bị phá hủy” nam tử tóc đen giễu thầm. “Ngươi cái kẻ này, hắn không phải đã thích ngươi rồi sao? Hơn nữa Bách An quốc tế cũng đã nằm trong tay ngươi rồi, ngươi còn có gì không thể thỏa mãn? ” “Hắn quá chói mắt, ta có thể nhìn thấy, người khác cũng có thể thấy” “Vì thế ngươi muốn giết hắn” “……” “Hô~”Vong Ưu ngồi dậy, cảm thấy cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Đã 5 năm rồi, vì sao mình vẫn không thể quên cái đêm hôm đó? Không phải chưa từng nghĩ qua người kia có mục đích vì với mình, chỉ là vẫn luôn tự lừa bản thân, rằng người kia yêu mình. Sau khi Ương Huyền Nguyệt đánh vỡ chút tự lừa mình lừa người cuối cùng của mình, mình liền biết rằng phải đối mặt với nó, bất luận đó là cục diện nào đi nữa, tuy rằng hi vọng rằng trong đó chỉ là một hiểm lầm …… Vì thế, dựa vào khinh công cả thiên hạ không ai bì kịp, phóng xuyên qua khe núi, nhằm cắt ngắn con đường trở về Tông triều, hỏi rõ người kia. Trên đường vô số lần thổ huyết và ngất lịm, lại vẫn cố gắng, chỉ xin Ngọc Minh ngươi……đừng có lừa ta. Trong đêm tĩnh lặng, chính mình kiệt sức mà cầm cự cơ thể đi tới cái cửa quen thuộc như thế, tất cả bên trong đều là đáp án tốt nhất cho mình——người kia xác thực muốn giết hắn! Khi đó rất muốn móc hai mắt của mình, như vậy sẽ không nhìn thấy cảnh đó …… Càng muốn cắt đi đôi tai của mình, như thế sẽ không nghe thấy, nghe thấy hắn nói muốn giết mình …… Không, không nên tiếp tục trầm cảm nữa, cũng không thể tiếp tục trốn tránh nữa. Tịch Thiên Âm chết rồi, chết rồi. Mình không phải là hắn! Mình bây giờ là Vong Ưu, môn chủ của Tiên Túc phái Vong Ưu, Vong Ưu mà không ai có thể làm khó. Vong Ưu lắc mạnh đầu, đứng dậy, đi tới trước thư án, lại lần nữa đọc lại bức thư nhận được hôm trước, vò nó vào trong bàn tay đẫm mồ hôi, cuối cùng hạ quyết tâm. Ngày hôm sau, tôi tớ quét dọn phòng môn chủ không hề phát hiện bóng dáng môn chủ, chỉ nhìn thấy một phong thư. ~~~~ Trên trấn trong Bắc Môn Quan, có một tửu lâu, rất nổi tiếng——bởi vì người ăn cơm uống rượu đều là nam nhân. Theo như lời của Vong Ưu, thật ra chính là GAY bar. Bắc Môn Quân rất hoang vắng, trấn nhỏ ít người, hơn nữa trong cửa thành còn đóng rất nhiều binh sĩ, tỷ lệ nam nữ mất cân bằng nghiêm trọng ……kéo dài về lâu, người thích nam sắc ngày càng nhiều. Căn tửu lâu này, cũng trở thành nơi săn tình của không ít nam nhân. Lúc này tất cả nam nhân trên tửu lâu đều đang dán mắt vào nơi lan can cạnh cửa sổ, không, chính xác mà nói thì nên là dán mắt vào người dang dựa vào lan can. Người đó mặc y phục đỏ, dáng người cao cao, tóc xám tới eo, bóng mượt mà mềm mại, mặt không phải rất anh tuấn, thậm chí trên mặt phải còn có một vết sẹo chữ thập hẹp dài, lại có một khí chất kì lạ …… Là nam nhi, lại khiến người ta chăm chú. Người mặc y phục màu đỏ có một loại yêu diễm, mị hoặc khát máu;mà một loại khác lại là kích động nhiệt tình như lửa. Mà người mặc đồ đỏ trước mắt này lại phá vỡ cả hai giới hạn trên, giống như màu đỏ chỉ là màu sắc của quần áo, không hề đại biểu gì cả, vì thế y phục đỏ phất phới bay, lại tĩnh như nước lặng. Ngồi hơi dựa vào lan can, đôi mắt bình tĩnh như đóng kín, giống như suy nghĩ, như nghỉ ngơi, dù sao hàng mày kia vẫn luôn bình hòa như thế, đôi tay thon dài mà khớp xương rõ ràng, một cánh tay nhẹ cầm cốc rượu, mà một bàn tay đeo vòng hạt gỗ mun khác lại đỡ đầu, khủy tay chống lên lan can. Trên mấy góc ngoặt của lan can là chậu tuyết tháng sáu đang nở rộ, màu bạc bao bọc, xứng với y phục đỏ sắc bị gió thổi bay lên của người kia, mái tóc màu xám nhẹ nhàng và gương mặt đạm nhiên tĩnh lặng, thế nhưng đẹp tới không thể tin nổi. Chính khi tất cả mọi người đều trầm say trong bức tranh này, người kia mở mắt ra, con ngươi màu đen trầm phiếm lên đạm mạc vô biên, giống như tất cả mọi người trước mắt đều không nằm trong tâm hắn. chính khi tất cả nam tử trong tửu lâu đều chán nản vì sự đạm mạc vô biên đó, ánh mắt người kia đột nhiên biến thành lười biếng hời hợt, còn thấu ra một tia mất mát, cuối cùng bờ môi mở lớn, lộ ra hai hàm răng trắng khiết, hai tay dang ra “A~~~~~” vừa ngáp vừa duỗi người một cái siêu cấp vô địch, cuối cùng còn chẹp chẹp miệng mấy cái~ Con tim ái mộ của không ít người có xu thế vỡ ra, răng rắc răng rắc không ngừng. Người kia không phát giác ra không khí xung quanh, con mắt buồn ngủ mơ màng nhìn người xung quanh, sau đó—— “Cô nương nho nhỏ, buổi sáng rời giường, vơ lấy cái quần ra cầu tiêu, cầu tiêu có người, không có cách nào, chỉ có thể kéo quần lên ……” Đi thẳng về phía cầu tiên phía sau. Nội tâm của rất nhiều người ái mộ khóc rống! Sau đó con mắt cũng không chịu nổi nữa rồi …… Vong Ưu nhìn rất nhiều khách nhân vừa ăn đồ nhắm vừa rơi nước mắt trước mắt, trong lòng dâng lên vô số dấu hỏi chấm, không phải chỉ ăn cơm thôi sao, lại kích động như vậy? Sau khi hắn đi, chỉ nghe trái tim của chúng nhân trong tửu lâu “Bang bang bang~” vỡ xuống nền đất. Không bao lâu, người kia liền quay trở về, trên lưng đeo một bao hành lí “Chưởng cữ, thanh toán, thuận tiện giúp ta chuẩn bị một con ngựa tốt! ” “Khách quan muốn đi đâu? ” “Tông triều” “Nhất định là đi tham gia Hoa Lạc hội đi? ” “Phải” Vương triều Tông Viện thiên hựu 15 năm Dưới Mãn Nguyệt cư Túy tiên lâu trong Phủ Lâm Dương có một mảnh đất bằng ngay trên dòng sông Mãn Nguyệt, ngày thứ 2 của lễ thất tịch hàng năm sẽ tổ chức Hoa Lạc hội một năm một lần, năm nay đã là năm thứ 100. 5 năm trước có một người đã vang danh thiên hạ với một khúc “Tóc như tuyết”, đồng thời cũng khiến hoa lạc hội nổi danh. Từ đó, mỗi khi tới dịp này, không chỉ người Phủ Lâm Dương tham gia, tới cả sáu nước khác cũng có người từ xa tới, nửa tháng trước Hoa Lạc hội đã mau chóng tới đây lấy chỗ, chính là vì có thể chính mắt nhìn thấy dịp lớn. hoặc là nói, chính là đợi sự xuất hiện của Tịch Thiên Âm, bởi vì đại bộ phận đều là fan của Tịch Thiên Âm. Đáng tiếc, người kia từ sau năm đó không còn xuất hiện nữa, bởi vì người đó đã chết rồi, nói cho cùng hủ cốt phệ tâm tán không gì giải nổi. Năm đó sau khi tro cốt được gửi trở về, không chỉ Thừa tướng phủ tiếng khóc trấn thiên, tới cả rất nhiều người Phủ Lâm Dương cũng khóc sưng đỏ mắt, bởi vì tiểu thái tuế đáng yêu của họ sẽ không trở về nữa. Nhưng mọi người vẫn đều chờ đợi, luôn cảm thấy người đáng yêu giống như tiểu thái tuế sẽ không chết sớm, nói không chừng chỉ là nhầm lẫn ……nói chưa chết thì là chưa chết, ngươi mà nói hắn chết rồi ta liều với ngươi ……đây là lời nguyên văn của rất nhiều người trên đường. Bọn họ tin rằng người kia sẽ trở về, giống như tin vào sự tồn tại của kì tích, đã trở thành một loại tín ngưỡng. Xung quanh hoa đài đã tụ tập đầy người, rất nhiều người còn mang ghế tới xem, ở giữa còn chen vào những người bán hàng ăn nhẹ, ồn ồn ào ào rất nào nhiệt. Huyền Bích, Quản Giác và Cổ Ngọc cũng trong đám người, đứng trong một góc không bắt mắt, chú ý nhìn trên đài. Mấy ngày trước nhận được thư đáp của môn chủ nói sẽ tham gia Hoa lạc hội, nhưng sao lại chưa có lộ mặt a, trừ phi đã gặp phải chuyện gì rồi? 5 năm chưa gặp môn chủ rồi, không biết hắn sống thế nào? Năm đó môn chủ vừa mất tích, bọn họ lập tức gửi bồ câu đưa thư tới tiên sơn cầu cứu, sau đó nhận được thư đáp mới biết hành tung của môn chủ, đồng thời theo chủ ý của môn chủ mà ở lại trong Tịch phủ, vì thế cũng đã bỏ lỡ buổi lễ môn chủ kế nhiệm, trong lòng có rất nhiều tiếc nuối ……càng nhiều hơn chính là không có nhìn thấy môn chủ, trong lòng nhớ nhung. 5 năm này bọn họ không có hoang phế võ công, ngược lại luyện tập chăm chỉ hơn nữa, chính là bởi vì có thể xứng với thân phận hộ vệ riêng của môn chủ. Chủ tọa mỗi năm đều không đổi, chính là ông chủ của túy tiên lâu kia. Mà lần này, hắn vẫn đứng trên đài, cầm một tờ giấy, đọc tên người tham gia “Hoa khôi của túy tiên lâu Kiêu cô nương, hoa khôi của Vạn hoa lâu Thanh nhi cô nương ……Thi Ý Hiên Hiên chủ Vũ Văn công tử” Danh sách hơn 10 người, không hề nghe thấy tên của Tịch Thiên Âm, rất nhiều người đều có chút thất vọng. Có điều, có Vũ Văn Văn Hàn được xưng tụng là đệ nhất tài tử thiên hạ tham gia, vẫn là có chút đáng xem. Tuy nhiên, trái tim có chút chờ đợi của mọi người trong cuộc thi tiếp theo biến mất không còn gì. Mỗi người hát đều như nhau, không có sáng tạo. Nữ thì thé giọng hoặc là dùng giọng giả, nam thì hào sảng giống như uống rượu bát lớn. Lúc trước cảm thấy hát như vậy không có gì không đúng cả, nhưng chỉ cần đã từng nghe qua Tịch Thiên Âm hát, đều sẽ bị chinh phục bởi âm sắc tự nhiên không chút ngụy tạo, khi nên hào sảng thì hào sảng, nên mềm mỏng uyển chuyển thì cũng sẽ không xấu hổ, cứ coi như giọng giọng giả cũng sẽ vô cùng tự nhiên. Càng quý hơn chính là, lời ca thông tục dễ hiểu, rất thích hợp làm bài hát truyền miệng. Lúc này, rất nhiều người đều bắt đầu ngáp ngủ, còn không thì nói chuyện tới không biết trời trăng, căn bản không để tâm người trên đài đang hát gì. Cuối cùng đã tới màn cuối rồi “Xuất hiện tiếp theo là Thi Ý Hiên Hiên chủ Vũ Văn Văn Hàn công tử” “A~~~~~~~~~~~Vũ Văn Văn Hàn~~~~~~~~thật đẹp trai a~~~” fan nữ gào la. Vũ Văn Văn Hàn nhìn chúng nhân dưới đài, khóe miệng vẽ qua nụ cười chế giễu. ở đây không có người thắng nổi hắn, vốn nghe nói có Tịch Thiên Âm, âm luật đệ nhất thiên hạ, áp thẳng lên tiếng tăm của hắn. vốn muốn tới xem xem, nào ngờ vừa ra cửa mới biết người kia đã biến mất 5 năm rồi, nghe nói trúng phải hủ cốt phệ tâm tán. Thứ đó không gì giải nổi, nghĩ tới Tịch Thiên Âm kia sớm đã chết rồi. vốn muốn trở về nhà, trên đường nghe thấy cuộc nói chuyện của đám người tham gia Hoa lạc hội kia, biết được chúng nhân vẫn cứ si tâm chờ đợi Tịch Thiên Âm sẽ xuất hiện, vì thế Hoa lạc hội hàng năm đều tham gia, chính vì để có cơ hội lại lần nữa nghe thấy tiếng hát của người kia. Lúc đó trong lòng liền có một loại dục vọng, muốn xóa đi cái tên của người kia trong tim mọi người, một người đã sớm chết còn có thể sống trong lòng bọn họ, xem ra vẫn thật là không thể coi thường, vậy để hắn tới xóa đi si vọng của đám người đó đi. Thiên hạ này, chỉ có hắn Vũ Văn Văn Hàn mới là người tài hoa nhất. Vũ Văn Văn Hàn cao ngạo mà ngồi trước đàn tranh, chầm chậm gảy đàn, thanh giọng hát một bài do hắn tự sáng tác. Bài hát là giọt thanh u, lời bài hát rất sâu sắc, ý cảnh phiêu xa, nhân dân——là nghe sẽ không hiểu ~ Một khúc hát xong, Vũ Văn Văn Hàn nhìn sắc mặt thất vọng của chúng nhân, trong lòng phẫn hận à! Cái kẻ Tịch Thiên Âm kia tốt như thế? ? Có thể giỏi hơn hắn? Vũ Văn Văn Hàn xanh mét mặt, suýt nữa ném đàn tranh vào đám “ngu dân” kia thức tỉnh chúng. Lúc này, ông chủ Túy tiên lâu lên đài “Các vị, người thắng hôm nay chính là ……” “Ta còn chưa hát mà, làm sao đã tuyên bố kết quả rồi? ” một thanh âm lười biếng truyền ra từ nơi Mãn nguyệt cư. Mọi người nhìn tới, một bóng người màu đen đứng nơi lan can của Mãn Nguyệt cư, từ trên nhìn xuống chúng nhân, vải đen che mặt, khiến người ta không nhìn rõ gương mặt, nhưng thanh âm quen thuộc kia lại khiến rất nhiều người kinh hỉ——cuối cùng bọn họ đã đợi được rồi. Huyền Bích, Quản Giác và Cổ Ngọc càng shock hơn, có điều 1 giây sau lập tức phản ứng lại, bay khinh công lên đài, quỳ xuống, kích động bái kiến “Tham kiến môn chủ” “Được rồi, đừng đa lễ vậy nữa, nên tới chúng ta hát rồi, đi sang bên cạnh lấy nhạc khí “Vong Ưu nhìn 3 hộ vệ của mình từ sau hắc sa, thời gian 5 năm đã khiến tiểu đồng nhi lớn lên thành tiểu tử anh tuấn rồi, Huyền Bích thanh lãnh, Quản Giác yêu mị, Cổ Ngọc đáng yêu…aizz aizz a……thật là một cảm giác người cha có con gái trưởng thành ~ Nghe thấy lời của hắn, Huyền Bích ba người lập tức tới chỗ nhạc sư bên cạnh lấy nhạc khí, sớm khi môn chủ kế nghiệm, bọn họ không còn là đồng tử rồi, mà là hộ vệ, vì thế liền không còn mang nhạc khí theo người, mà là mang binh khí của mỗi người. nhuyễn kiếm của Huyền Bích, roi của Quản Giác, đao mỏng của Cổ Ngọc, đều tương ứng với khí chất mỗi người. “Huyền Bích, lần này ngươi đàn tì bà đi, ta đàn đàn tranh” Vong Ưu bay xuống, đứng xuống trước mặt họ. “Vâng, chủ tử”Huyền Bích đưa đàn tranh cho hắn, tự mình lại đi lấy tì bà. “《Hương phấn》có còn nhớ không? “sau khi mỗi người tự lấy ghế cho mình, Vong Ưu hỏi “Nhớ” 3 người trả lời. “Nếu thế thì là nó rồi”Vong Ưu gật đầu, đang chuẩn bị gảy đàn, lại phát hiện trên đài vẫn còn có 1 người, thế là lịch sự mà nhắc nhở “Công tử, tới phiên ta biểu diễn rồi” Vũ Văn Văn Hàn hừ mũi, cuối cùng chú ý tới hắn rồi ư? Người này thế nhưng dám không đặt tài tử đệ nhất thiên hạ như hắn vào mắt ……còn có, đám ngu dân phía dưới kia, các ngươi ý gì vậy? Làm phiền ngậm con mắt kinh hỉ đó của các ngươi vào, nhìn thật là khiến người ta không thoải mái! Tức chết ta rồi……thật là đáng chết ……cho ngươi chút dạy bảo. Vũ Văn Văn Hàn chú ý tới Vong Ưu đeo che mặt, đoán hắn nhất định tướng mạo cùng hung cực ác, thế là cố ý nói “Các hạ vì sao không dùng mặt thật, trừ phi tướng mạo xấu xí vô cùng? ” Vong Ưu vẫn không tức giận, có điều trong lòng không phải dễ chịu. mấy năm trước ngươi muốn nhìn mặt ta ta rất là đồng ý, nhưng từ sau khi giải độc, tướng mạo đã có chút thay đổi, chính mình nhìn còn thấy chết chóc, ít nhiều có chút phá hoại không khí hân hoan bây giờ. “Làm sao? Công tử không dám ư? “Vũ Văn Văn Hàn lại hỏi lại, có chút khiêu khích. Vong Ưu lắc đầu, xem ra, hôm nay nếu không bỏ che mặt xuống, tên tiểu tử này sợ rằng sẽ không chịu dừng lại. Nếu không phải thương cho hắn không có học võ công, đánh lại không đánh lại ……thôi bỏ đi, sợ rằng sẽ mất mặt của Tiên Túc phái, vì thế…… “Công tử……”Vũ Văn Văn Hàn lại thúc giục. Người xem phía dưới cũng nín thở chờ đợi, bọn họ cũng muốn biết người này có phải người mà họ đang chờ đợi hay không. “Ta vốn là tướng mặt không bằng công tử, lại thêm vào không biết bảo dưỡng, thành ra cứ phải che che dấu dấu thế này để người ta không trách. Nếu công tử đã muốn xem, ta cũng không ngại, chỉ hi vọng công tử không bị dọa là được” thở dài, Vong Ưu rất bình hòa mà kéo xuống che mặt. Đập tiên đập vào mắt là mái tóc xám trút xuống, không chút sức sống, tới cả sợi tóc màu bạc trắng của người già cũng không bì được. Chúng nhân còn chưa phản ứng lại, một khắc sau gương mặt còn mang theo vết thẹo hình chữ thập hẹp dài trên da mặt phải đã xuất hiện trước mặt mọi người. Chúng nhân không ai không hít một ngụm khí lạnh, tới cả mấy người 5 năm không gặp Vong Ưu như Huyền Bích cũng ngây ngốc. Người đứng trên đài, bình hòa mà nhìn mọi người, vừa không tự ti cũng không nhút nhát …… Hoa quý diễm lệ, bình tĩnh đạm mạc, lười biếng đùa cợt ……người này thế nhưng lại có thể dung hợp với nhiều cảm giác như vậy …… Rất nhiều người đều kinh ngạc rồi, đây là Tịch Thiên Âm, nhưng cũng lại không phải ……rốt cuộc có phải không…… Rất nhiều người cũng nghi ngờ không hiểu. “Xin lỗi, khiến mọi người sợ rồi”Vong Ưu nhìn dáng vẻ mất hồn của mọi người, có chút hối hận đã tham gia Hoa lạc hội này. Vốn muốn tham gia Hoa lạc hội này sẽ là món quà cho 3 hộ vệ của hắn, bởi vì năm năm không gặp, ba hộ vệ đều đã trưởng thành rồi, năm nay đã 18 tuổi rồi, ở trong thé kỉ 21 thì đã coi như trở thành người trưởng thành. Vì thế, mượn cơ hội này náo nhiệt một chút, nào biết …… “Thái tuế gia? ” “Tiểu thái tuế? ” Có người không xác định mà gọi lên. “Tịch Thiên Âm không phải đã chết rồi sao? Ta là Vong Ưu……”Vong Ưu cười trả lời. Phía dưới vỡ òa “Môn chủ Tiên Túc phái Vong Ưu? ” người có hơi biết không xác định hỏi. “Chính là tại hạ “Vong Ưu gật đầu. Phía dưới tiếp đó như chim vỡ tổ. “Nhưng hắn rất giống với tiểu thái tuế ……hơn nữa Huyền Bích bọn họ gọi hắn là môn chủ ……tiểu thái tuế hình như chính là đệ tử của Tiên Túc phái……rốt cuộc là có chuyện gì vậy a? ” “Giọng nói cũng rất giống nha, đều dễ nghe như vậy” “Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy ……” “Đừng nói nữa, nghe hắn hát là biết có phải không mà ……” …… Ta không nhận mình là Tịch Thiên Âm đó, các ngươi cũng không cách nào, Vong Ưu xấu xa nghĩ. “Vị công tử này, tướng mạo của ta ngươi cũng thấy rồi, có phải nên xuống rồi không vậy? “Vong Ưu nói Vũ Văn Văn Hàn. Vũ Văn Văn Hàn ngây ngốc gật gật đầu, đột nhiên ho hai tiếng, xin lỗi mà gật đầu một chút với Vong Ưu, lúng túng xuống đài. “Huyền Bích, bắt đầu đi” thấy người gây phiền đã xuống đài, Vong Ưu nói. Người phía dưới lập tức ngừng lại ồn ào, chờ đợi màn biểu diễn của Vong Ưu. Đàn tranh của Vong Ưu dẫn đầu, đàn tấu khúc nhạc ưu mĩ mà thê lương, tì bà của Huyền Bích và tiếng tiêu của Quản Giác thêm vào, nhịp trống của Cổ Ngọc cũng chầm chậm gia nhập. Một đoạn nhạc dạo đã khiến người ta si mê, tiếng hát của Vong Ưu lại chầm rãi vang lên: Gió lạnh thổi Hương phấn bay bay Đọng lên gương mặt ai * Gió lạnh thổi Mị ảnh vỡ tan mặt nước Trên trâm hoa của nàng ** Bằng nỗi đau sâu nhất Nhớ về người yêu nhất Chỉ e đã khinh bạc sắc đẹp của nàng ** Tay nàng dần giá lạnh Mộng kia dần vào tối Tình đến tuyệt lộ cũng chưa từng rơi lệ ** Ta để tâm hóa thành tro Cõi lòng này tan nát Từng mảnh đều bi thương Ta muốn dâng trái tim cho mơ tưởng xa vợi Thà rằng để thân này tàn lụi Làm nụ hoa cô quạnh Quyết không tháp tùng cõi hồng trần ** Không để tâm hóa thành tro Cõi lòng dù tan nát Cũng không chút bi thương Ta muốn dâng trái tim cho hồi kết ái tình Thà rằng để thân này tàn lụi Làm nụ hoa cô quạnh Quyết không tháp tùng cõi hồng trần Trái tim yêu nàng, không còn gì để sợ. Tay Vong Ưu nhẹ gảy đàn tranh, mắt nhìn về chúng nhân, lại không dừng lại trên người bất kì ai, mà hoàn toàn đắm trìm trong suy tư của chính mình. Lời hát thâm tình mà tuyệt vọng gợn lên trong lời ca ưu mĩ mà bi thương, một giọt nước mắt trượt xuống nơi cắt nhau của vết thẹo chữ thập, cánh bằng lăng tím bên hồ lất phất thổi tới bên mái tóc dài màu xám đung đưa trong gió, tim của tất cả mọi người có mặt đều quên vào với cảnh. Vũ Văn Văn Hàn nhìn người trên đài, cuối cùng đã biết được tại sao mọi người không thể quên được Tịch Thiên Âm. Tuy rằng không biết người trước mắt này rốt cuộc có phải Tịch Thiên Âm hay không, nhưng bài hát của hắn đã khiến mình say mê tới mức không thể khống chế. “Thiên Âm……chúng ta yêu ngươi……” Không biết là ai đã hét lên, phía dưới dội lên một con sóng”Thiên Âm……Chúng ta yêu ngươi ……” Vong Ưu nhìn những người fan kia, trong lòng có chút cảm động ……xem ra năm đó tiếng tăm của mình ở Phủ Lâm Dương rất cao a…… Nhầm rồi, nhầm rồi……ta không phải Tịch Thiên Âm! Đúng, ta là Vong Ưu! Đợi chút, hôm nay nói phải vui vẻ, sao vừa hát một bài đã là bài đau buồn như vậy rồi? “Người thắng lần này chính là Tịch Thiên Âm đại thiếu gia của Tịch gia……” ông chủ Túy Hương kích động nói trên đài. Phía dưới truyền lên tiếng hò hét vỗ tay. “Nên là Vong Ưu” Vong Ưu nhắc nhở. “A……” ông chủ Túy Hương không kịp phản ứng lại. “Huyền Bích, các ngươi đi lấy hoàng kim sau đó về phủ trước đợi ta, ta ra ngoài một chút trở về”Vong Ưu nói xong, liền xuống đài. Đám người tự mở ra một con đường để hắn rời đi, rất nhiều người càng là ngưỡng mộ mà nhìn hắn.