Đừng, đừng, ngàn vạn lần ngươi không được thừa nhận... Ta liều mạng lắc đầu, liều mạng muốn ngăn cản nàng ta, nhưng lúc này, sức lực nói chuyện ta căn bản còn không có, chỉ đành nức nở phát ra mấy tiếng rên bất lực. "Dạ, là thiếp muốn thưởng cho Lưu công công." Sắc mặt Bùi Nguyên Hạo trầm xuống, quay đầu trừng mắt nhìn ta, tuy ta đau tới sắp mất đi tri giác, nhưng ta vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén như chim ưng kia không ngừng đâm vào người ta. Mà lúc này, ta đã không còn cảm giác gì nữa. Không biết trải qua bao lâu, thanh âm cười vang đột nhiên vang lên bên tai: "Tốt, rất tốt..." Một trận hàn ý thấu tận vào xương, ta theo bản năng co rúm người lại. Diêu Ánh Tuyết tựa hồ cũng nhận ra gì đó, cười làm lành: "Điện hạ, nếu ngài không muốn thiếp trừng phạt nàng ta, vậy thiếp tha cho nàng ta là được." "Đây là người của nàng, bổn cung không muốn quản." Hắn lạnh lùng vung tay lên, nói: "Hôm nay bổn cung tới là có việc muốn nàng đi làm." "Điện hạ cứ phân phó." "Ba ngày nữa là tới Trung Thu, phụ hoàng hôm nay phân phó tất cả mọi người sẽ tới Thượng Dương cung tụ tập uống rượu, chuyện dạ yến, bổn cung giao cho nàng làm." Diêu Ánh Tuyết nghe xong, trên mặt lộ ra vui mừng. Quả thật, dạ yến đêm Trung Thu, nếu Hoàng Thượng và Hoàng hậu đều tới thì không còn là yến hội bình thường, mà là gia yến. Gia yến như vậy điện hạ để nàng ta làm, đương nhiên là đang thừa nhận thân phận nữ chủ nhân của nàng ta ở Thượng Dương cung. Nàng ta vội quỳ xuống: "Thiếp thân lĩnh mệnh. Thiếp nhất định sẽ làm tốt dạ yến Trung Thu." "Nhớ kỹ, đây chỉ là gia yến, không cần xa hoa." "Vâng." "Bổn cung giao thẻ bài cho nàng, có việc gì cứ trực tiếp phân phó Lưu Thanh." "Tạ điện hạ." "Yến hội lần trước do Kim Kiều xử lý, nếu nàng có chỗ nào không rõ có thể đi tìm nàng ấy." Trong mắt Diêu Ánh Tuyết hiện lên một tia oán hận, nhưng lập tức nhẹ giọng đáp: "Thiếp biết rồi." Bùi Nguyên Hạo không nhiều lời nữa, đứng dậy rời đi, nhân tiện còn trừng mắt với ta một cái. Ánh mắt đó lạnh lẽo, sắc bén khiến ta lạnh run người, sau đó lại rơi vào hôn mê. Lúc ta tỉnh lại đã là buổi tối hôm sau. Vừa mở mắt, ta đã thấy chính mình đang ở trong căn phòng đơn sơ, màn che màu trắng rũ xuống khắp phòng, giống như mây mù làm ta cảm thấy vừa thật, lại vừa ảo. Qua một lúc lâu, ta mới chậm rãi ngồi dậy. Một ngày không ăn không uống, cả người ta lúc này đã hoàn toàn vô lực. Mơ màng một hồi, ta mới phát hiện vết thương trên người đã được bôi thuốc, thậm chí vết thương ở tay cũng được băng bó. Là ai? Ở Thượng Dương cung này còn có người chịu giúp ta sao? Trong đầu còn đang nghi ngờ, "Kẽo kẹt" một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra, một bóng hình quen thuộc đứng ngay trước cửa.