Đánh Mất Quốc Thể
Chương 1 : Chương 1.1
Khi Tuân Thiệu vào cung, trên người còn mang theo mùi rượu.
Lúc này là giữa trưa, khí trời cuối thu vốn sáng sủa nhưng không hiểu sao ở trong cũng lại có chút ảm đạm nặng nề. Thái hậu dung nhan vẫn còn trẻ, tay được cung nữ nâng đỡ, dáng vẻ vô cùng thân thiết hướng ngự hoa viên đi đến. Thế nhưng ngoài mặt thì cười, trong lòng sầu lo.
Tuân gia là thế gia lương tướng, đến đời này lại chỉ còn một người nữ nhi. Dễ nghe mà nói đúng là không hiểu thế tục, khó nghe mà nói chính là không được dạy dỗ, thế nhưng lại dám say rượu vào cung, cũng không biết lần này có phải tuyển đúng người hay không.
Nhưng trong miệng Thái hậu vẫn cười nói:
"Tuân giáo úy đã lâu chưa hồi kinh, bệ hạ đều nhắc tới khi nào ái Khanh mới trở về ."
Tuân Thiệu mặc dù là người làm quan nhưng luôn thanh liêm. Nàng mới từ tây bắc tới, đến tiệm rượu uống mấy ngụm rượu vàng đã bị xách tiến cung, trước nay chưa bao giờ cùng hoàng thượng gặp mặt qua, chẳng nhẽ hắn biết mình?
Cung nhân hai bên trái phải sớm đã nhận lệnh lui ra không còn một ai,Thái hậu tự mình dẫn Tuân Thiệu đi đến một gốc cây phù dung, nâng tay đẩy ra một cành hoa, thấp giọng nói:
"Tuân giáo úy đến xem bệ hạ đi."
Lọt vào tầm mắt Tuân Thiệu là thân mình nho nhỏ của ấu đế đang ngồi chơi đùa, có chút nho nhỏ tròn tròn, nhưng nàng tuyệt đối không thể nói như vậy.
"Bệ hạ tinh thần phấn chấn, đó là phúc của xã tắc."
"Còn gì nữa?"
"Không hổ là thiên tử, khí chất lỗi lạc, quý không nói hết."
"Còn có ?"
"Ách..." Tuân Thiệu đau đầu, chẳng lẽ ngàn dặm xa xôi triệu nàng về vì muốn nghe vài lời hay thôi sao? Sớm biết như thế, trước khi xuất môn nên đem theo mấy quyển sách tới.
Thái hậu thấy sắc mặt nàng đỏ hồng, hai mắt thẳng tắp nhìn phía trước, dáng điệu thơ ngây, không khỏi che miệng cười, thanh âm đè thấp vài phần:
"Nếu bệ hạ trong mắt Tuân giáo úy như vậy hảo, nếu để cho khanh cùng bệ hạ đính thân, ngươi có bằng lòng hay không?"
Tuân Thiệu chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng tiếng sấm, đầu óc quay cuồng kêu lên "Ah?
Sau một lúc hoàn hồn mới vội vàng sửa miệng:
"Thần mới vừa rồi thất thần, không có nghe thanh âm thái hậu nói, vạn lần mong người thứ tội."
"Tuân giáo úy nghe được rành mạch, chính là không thể tin được thôi." Thái hậu ngồi xuống ghế đá bên cạnh, ngoắc tay ý bảo nàng cũng ngồi xuống.
"Việc này nói đến có chút hoang đường, nhưng ai gia cũng không lấy ra làm trò đùa."
"Thái hậu, bệ hạ mới bốn tuổi, này..."
"Ai nói, năm tuổi ."
"Thần so với bệ hạ lớn hơn nhiều tuổi như vậy..."
"Thì tính sao, có lão phu thiếu thê, còn có lão thê thiếu phu thôi."
Tuân Thiệu liếc mắt một cái đến gương mặt phấn nộn của ấu đế, cảm thấy chính mình đã thành tên cầm thú tội ác đầy trời, vội lui ra phía sau quỳ xuống:
"Việc này vạn vạn không thể! Thần không dám làm chậm trễ bệ hạ, vẫn là thỉnh thái hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi."
Thái hậu thầm nghĩ nữ tử như ngươi vậy, thật đúng là làm chậm trễ con ta. Nàng nâng Tuân Thiệu đứng dậy, giọng điệu lại rất chân thành:
"Sao nói như vậy, Tuân giáo úy là nữ trung hào kiệt, trăm năm khó gặp, chỉ có bệ hạ là đấng thiên tử mới có khả năng xứng đôi nha."
"Không không không, là vi thần không xứng với bệ hạ." Tuân Thiệu vừa muốn quỳ xuống.
Thái hậu ngăn nàng lại, liếc mắt về phía hoàng thượng một cái, cũng không biết tâm tư xúc động thế nào, hốc mắt nháy mắt liền đỏ:
"Ai gia cũng là bất đắc dĩ a! Tuân giáo úy chắc còn nhớ rõ Trữ Đô hầu?"
"Ứng Thiên?" Tuân Thiệu nghe thấy danh hào đó, trong lòng hừ lạnh: "Như thế nào quên được!"
Lúc trước phụ thân, huynh trưởng nàng chết trận, nàng lập công sa trường, vốn nên thuận lý thành chương tiếp nhận thống soái đại quân Tây Bắc, Trữ Đô hầu Ứng Thiên lại lấy cớ "Từ xưa tới nay chưa từng có tiền lệ nữ tử làm tướng " cật lực ngăn cản, nếu không như thế, nàng nay sao chỉ là cái giáo úy nho nhỏ?
Thái hậu thở dài một tiếng:
"Tiên đế sớm băng hà, các hoàng tử vì tranh đế vị càng đấu đá nhau đến tinh phong huyết vũ, Trữ Đô hầu phò trợ bệ hạ đăng cơ vốn là công lớn nhất, nay cũng đã thỏa hiệp với thiên tử lấy chức chư hầu. Ai gia bí mật triệu ngươi tới thương nghị cọc hôn sự này, đơn giản chính là hy vọng ngươi giúp đỡ bệ hạ mà thôi, nếu không Trữ Đô hầu hắn... Hắn về sau không chừng sẽ mưu đồ soán vị a!"
Tuân Thiệu sửng sốt:
“ Nhưng hắn là đường đệ ruột của Thái hậu, đương triều quốc cữu, người thân thiết nhất với bệ hạ."
"Làm sao có thể thân tới mức như vậy được!" Ứng thái hậu nhẹ nâng cổ tay áo, lau lau lệ.
Tuân Thiệu mơ hồ hiểu rõ, nàng tuy ở Tây Bắc đã lâu, đối với những lời đồn đại về thái hậu cùng Ứng Thiên cũng có nghe thấy, nay xem ra tựa hồ càng trầm trọng thêm .
Thái hậu liếc mắt nàng một cái, không ngừng cố gắng, lại cố nhỏ vài giọt lệ :
"Ai gia cũng không còn cách nào khác, nay chỉ cần Tuân giáo úy một câu đồng ý, đáp ứng lấy quân lực Tây Bắc bảo vệ bệ hạ, sau này đợi bệ hạ trưởng thành, vị trí hoàng hậu đó là của Tuân giáo úy."
Tuân Thiệu cảm giác đau đầu:
"Thái hậu nói quá lời, bệ hạ danh chính ngôn thuận, thần đương nhiên phải phụng mệnh sao dám dể ý tới những cái khác? Chỉ tiếc thần là thân nữ nhi, có thể kế tục quân quyền Tây Bắc hay không, thực là hữu tâm vô lực."
Thái hậu ngay lập tức đổi sắc mặt, nghe nàng nói như vậy, trên mặt lại cố lộ ra tươi cười:
"Tuân giáo úy yên tâm, ai gia nghe nói nay tiếp quản quân Tây Bắc là huynh đệ trong tộc ngươi, chỉ cần ngươi tiếp chiếu thư, việc hôn nhân liền được định, ta nào có đạo lí không giúp người trong nhà."
Tuân Thiệu có chút nhíu mi, biết chính mình không có lý do gì cự tuyệt .
Thái hậu rèn sắt khi còn nóng, từ trong tay áo lấy ra một quyển chiếu thư, thanh âm đè thấp vài phần:
"Kỳ thật đây chính là bước đi đầu tiên, ai gia dù sao vẫn còn buông rèm chấp chính, suy cho cùng có cơ hội để đề bạt khanh. Tuân giáo úy chỉ cần tiếp chiếu thư đính thân này, ai gia đảm bảo ái Khanh ở trong triều một bước lên mây, đến lúc đó quân quyền sẽ trở lại trong tay.Ai gia cùng Tuân giáo úy đều là nữ tử, không giống Trữ Đô hầu, đối với nữ tử làm tướng không hề thành kiến."
Tuân Thiệu trong lòng có chút vừa động, tay để trong áo nắm lại thành quyền, rồi nhẹ nhàng buông ra.
Thái hậu nhìn thấy vẻ mặt này của nàng, hỏi lại một câu:
"Như thế nào?" Âm điệu uyển chuyển, giống như hàm chứa tất cả dụ hoặc trên đời.
Sau một lúc lâu trầm tư, Tuân Thiệu rốt cục quỳ gối xuống, hai tay tiếp nhận chiếu thư:
"Thần tạ ơn thái hậu."
Thái hậu vui mừng quá đỗi, nhất thời tâm tình lại có chút phức tạp, chỉ cần cố nén không thèm nghĩ so đo với nàng – người về sau sẽ trở thành con dâu mình, này thực ra cọc mua bán kỳ thật rất có lời.
Tuân Thiệu bỗng nhiên lại cường điệu một lần:
"Liền theo lời Thái hậu nói, đợi bệ hạ trưởng thành sẽ thương nghị việc đón dâu ."
"Đó là tất nhiên." Thái hậu thầm nghĩ cầu càng lâu càng tốt.
Tuân Thiệu đứng dậy, lại liếc mắt ngắm hoàng đế một cái, sớm biết giục ngựa gấp gáp trở về vì cọc hôn sự này, còn không bằng trực tiếp giả trang say rượu bất tỉnh nhân sự.
Tịch dương đã hạ, hoàng hôn bao phủ.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
10 chương
41 chương
113 chương
14 chương
9 chương
62 chương
11 chương