Mộng
Chương 34
Edit: Phong | Beta: Long Nhi
Bạch Ngọc Đường đã tỉnh, cho nên người Hãm Không đảo bắt đầu tính toán trở về Hãm Không đảo. Vì mọi người vẫn phải ở tạm trong Tương Dương vương phủ, Lô đại tẩu liền lợi dụng triệt để tất cả các tài nguyên – giả như, không tìm được dược liệu tốt gì gì đó, liền đến dược khố Vương phủ tìm. Dù sao, những dược liệu kia có mang về kinh thành cũng dùng không hết, mượn dùng chút cũng không sao. Mà Nhan Tra Tán đã cố ý dung túng, tự nhiên sẽ không có ai dại mà đi đắc tội với người của Hãm Không đảo.
Ngày thứ ba sau khi Bạch Ngọc Đường tỉnh, Nhan Tra Tán và Công Tôn Sách tới thăm. Hai người đã định đến vào hai ngày trước, nhưng vụ Tương Dương vương còn sót lại vài việc cần xử lý, vì vậy hai người phải đến ngày thứ ba Bạch Ngọc Đường tỉnh mới tới được. Vả lại, không bao lâu nữa, hai người họ cũng phải khởi hành hồi kinh, vì vậy chỉ có thể bỏ ra một chút thời gian để tới thăm Bạch Ngọc Đường.
“Bạch thiếu hiệp, cậu đã khoẻ hơn chưa?” Công Tôn Sách ngồi trên ghế, hỏi Bạch Ngọc Đường đang nửa dựa vào gối mềm. Còn Triển Chiêu thì ngồi tựa ở đuôi giường, vẻ nhìn Bạch Ngọc Đường đầy lo lắng.
“Bạch mỗ không sao rồi!” Bạch Ngọc Đường vừa trả lời, vừa nở một nụ cười trấn an Triển Chiêu. Triển Chiêu thấy hắn có vẻ thật sự không sao, lo lắng trên mặt cũng giảm đi một nửa.
Công Tôn Sách cùng Nhan Tra Tán nhìn hành động của hai người, không khỏi nở nụ cười. Cảnh tượng chém giết ngày đó vẫn rõ rành rành trước mắt, nhưng giờ chuyện đã qua. Chỉ hy vọng, hai người như vậy, có thể khiến cho ông trời thương tiếc, để cuộc sống sau này của họ không còn phải đau khổ nữa.
“Công Tôn tiên sinh,” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn vào mắt nhau hồi lâu, chợt nhớ đến hai người im lặng ngồi bên cạnh, không khỏi xấu hổ, vì vậy, Triển Chiêu bèn mở miệng gọi một tiếng, “Công Tôn tiên sinh?”
“À! Ờ!” Công Tôn Sách Phục hồi tinh thần, có chút ngại ngùng hắng giọng, sau đó mới lên tiếng nói chuyện, “Triển hộ vệ, ít ngày nữa, ta phải cùng Nhan đại nhân trở lại kinh thành, Triển hộ vệ cậu…”
“Công Tôn tiên sinh,” Triển Chiêu xoay mặt lại nhìn Công Tôn Sách, lấy một phong thư từ trong tay áo ra, lại móc trong ngực lệnh bài Ngự ban, “Mong Công Tôn tiên sinh chuyển phong thư này cho đại nhân, trước kia Triển Chiêu phiêu bạt giang hồ, khắp nơi là nhà, cũng không có nơi nào là nhà. Mà theo Bao đại nhân, cũng vì bội phục đại nhân đức độ hơn người, cũng là vì thiên hạ này mới phò trợ Bao đại nhân. Nhưng hôm nay, Triển Chiêu đã không cách nào giữ thiên hạ này nữa, kính xin Công Tôn tiên sinh thứ lỗi. Về phần chức hộ vệ Ngự ban này, cũng xin Công Tôn tiên sinh nhờ Bao đại nhân thay tại hạ từ chức. Ngày sau Triển Chiêu tự đến cửa tạ tội, thế nhưng bây giờ, trăm triệu lần không thể theo tiên sinh hồi kinh.”
Công Tôn Sách gật đầu một cái, nhận lấy vật Triển Chiêu đưa tới. Thật ra ông cũng hiểu, nhất định sẽ không giữ được Triển Chiêu, hơn nữa, Triển Chiêu vì quốc gia này đã hy sinh quá nhiều, bây giờ nếu y đã có nơi thuộc về mình, vậy làm sao có thể không buông tha cho y, Công Tôn Sách cũng chỉ có thể lựa chọn bỏ cuộc.
“Sự kiện Tương Dương vương đã kết thúc, đến lúc đó, thánh thượng nhất định phải luận công ban thưởng, hai vị chỉ sợ…” Nhan Tra Tán vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, lời nói ra quả thật là chuyện hai người không thể đối mặt.
“Cái này…” Triển Chiêu khó xử nhìn Bạch Ngọc Đường, không biết làm sao cho phải. Y không phải là không muốn lập tức trở về Hãm Không đảo, nhưng, thứ nhất là tình trạng thân thể Bạch Ngọc Đường không cho phép, thứ hai, quả thật còn chút chuyện cần phải xử lý. Hơn nữa không nói đến chuyện trước mắt là thân thể Bạch Ngọc Đường, coi như Bạch Ngọc Đường không tổn hại chút nào, y cũng không muốn về kinh thành, ngày ngày chịu người trói buộc.
“Miêu Nhi, đừng lo lắng!” Bạch Ngọc Đường vỗ vỗ lên tay Triển Chiêu, “Chúng ta không cần đi cũng không sao. Còn những chuyện khác, cứ để Bao đại nhân cùng Nhan đại nhân lo là được!” Khoé môi Bạch Ngọc Đường nhếch lên thành một nụ cười vui vẻ gian xảo.
Nhan Tra Tán ngẩn người, sau đó lập tức kêu lên: “Tại sao lại là ta?!” Hắn thật sự là không muốn nhận nhiệm vụ này a! Chuyện này, tuy lớn mà lại nhỏ, có thể rất dễ dàng, nhưng cũng có thể rất phiền toái. Hơn nữa, hoàng đế kia trước giờ vẫn rất yêu quý Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Bây giờ mà biết hai người này bỏ đi xa như vậy, tất nhiên là sẽ không dễ dàng buông tha.
“Ai bảo ngài đề cập đến vấn đề này trước chứ?” Bạch Ngọc Đường hỏi ngược lại. Ý tứ trong lời không cần nói cũng biết – Đáng đời ngươi đồ xui xẻo, ai kêu ngươi đi nhắc tới vấn đề khiến người khác phiền não này. “Hơn nữa, Khai Phong phủ không phải còn có nhị phẩm sư gia sao?” Bạch Ngọc Đường cười xấu xa, cung cấp cho Nhan Tra Tán một ứng cử viên.
“Cả ta cũng liên quan?” Công Tôn Sách giật mình nhìn Bạch Ngọc Đường, “Tại sao ngay cả ta cũng có phần?” Công Tôn Sách thật sự không vui một tẹo nào! Thế nhưng, thấy hai mắt Nhan Tra Tán sáng rực lên nhìn mình, Công Tôn Sách khóc không ra nước mắt, xem ra làm thế nào cũng không thoát được. Vả lại, chỉ cần nghĩ tới việc trong kinh thành còn một tên Bao Hắc Thán đen sì sì cũng sẽ dùng một đôi mắt sáng rực như vậy nhìn mình là ông cũng không muốn về nữa. Ta có thể không quay về có được không! Công Tôn Sách gào thét trong lòng.
Triển Chiêu mỉm cười nhìn hai người chạy trối chết, sự tình được giải quyết, tâm tình y tự nhiên rất tốt. Bạch Ngọc Đường thấy tâm tình Triển Chiêu đã khá hơn, khoé miệng hơi lộ ra ý cười. Miêu Nhi cuối cùng cũng có thể thực sự buông bỏ hết thảy mọi vướng bận rồi. “Miêu Nhi!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên gọi Triển Chiêu.
“Gì cơ?” Triển Chiêu quay đầu lại, liền thấy gương mặt phóng đại của Bạch Ngọc Đường xuất hiện ngay trước mặt mình.
Bạch Ngọc Đường hôn một cái lên môi Triển Chiêu, sau đó liền dựa trở về gối mềm, sắc mặt mặc dù có chút nhợt nhạt, thế nhưng niềm hạnh phúc chân thật lại tràn ngập khiến ai cũng có thể nhận ra.
“Miêu Nhi, đã lâu lắm rồi không thấy ngươi thoải mái như vậy!” Khoé môi Bạch Ngọc Đường còn mang ý cười nhàn nhạt, giơ tay vuốt sống mũi Triển Chiêu.
“Ngọc Đường, ngươi cố ý hả?” Triển Chiêu hỏi, thấy Bạch Ngọc Đường nở một nụ cười vui vẻ đắc ý, không khỏi lắc đầu một cái, “Lần này Bao đại nhân bọn họ bị ngươi hại thảm rồi!”
“Ha ha…” Bạch Ngọc Đường cười xấu xa, “Ai bảo bọn họ chọc ngươi phiền lòng? Hơn nữa, như vậy ngươi mới không khó xử, có thể yên tâm thoải mái cùng ta về nhà.”
Triển Chiêu nhìn bộ dáng đắc ý của Bạch Ngọc Đường, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, lại có chút thương cảm, mình đã bao lâu, không nhìn thấy Bạch Ngọc Đường bốc đồng phấn chấn đến như vậy? Hình như từ sau khi đến Tương Dương, mình nhìn thấy, đều là một Bạch Ngọc Đường thận trọng tới mức xa lạ. Nghĩ đến đây, Triển Chiêu bèn nghiêng tới trước, cúi người chạm vào môi Bạch Ngọc Đường, sau đó nhanh như cắt lui lại, cả khuôn mặt đều đỏ lựng như tôm luộc.
Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc nhìn Triển Chiêu hiếm khi chủ động, thấy mặt y đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu, liền kéo y dựa vào người mình, mở miệng trêu chọc: “Ta nói này Miêu Nhi, đều là lão phu lão ‘thê’ với nhau cả, ngươi còn chưa hết xấu hổ sao?”
Triển Chiêu hung hăng nhéo một cái lên tay Bạch Ngọc Đường, tựa đầu lên vai hắn nhưng không nói gì. Bạch Ngọc Đường thấy hành động của Triển Chiêu, không khỏi bật cười lắc đầu, trên mặt đều là thoải mái tự mãn. Bạch Ngọc Đường không nhìn thấy, Triển Chiêu vùi vào hõm vai mình, trên mặt cũng là một nụ cười mãn nguyện.
Ngày hôm sau, Nhan Tra Tán mang theo ‘thi thể’ Tương Dương vương cùng Công Tôn Sách lên đường hồi kinh phục mệnh. Nghe nói hai người phải để mọi người ba mời bốn giục mới chịu tâm bất cam tình bất nguyện ra khỏi công quán.
Hay được tin này hai người Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đang ngồi trên chăn êm lót trong xe ngựa bèn nhìn nhau cười. Khi Lô đại tẩu ra lệnh một tiếng, mọi người Hãm Không đảo cũng lên đường về nhà.
“Miêu Nhi, chúng ta cuối cùng cũng có thể về nhà!” Trong xe ngựa, Bạch Ngọc Đường nằm nghiêng trên chăn mềm, hăng hái ngẩng cao đầu nói, “Chờ tới khi về nhà rồi, qua Đoan Ngọ, chúng ta sẽ đi Giang Nam…”
“Ngọc Đường,” Thanh âm trong trẻo mượt mà của Triển Chiêu truyền tới, “Phải đợi thương thế của ngươi hoàn toàn tốt rồi mới có thể đi Giang Nam…”
“Không muốn…” Thanh âm Bạch Ngọc Đường mang theo vẻ bất mãn, “Đại tẩu nói, tóc ngươi có thể phục hồi như trước, nhưng thuốc dẫn phải đi Chiết Giang lấy, hơn nữa chỉ có khi vừa qua Đoan Ngọ, trước tháng sáu mới có…”
“Ngọc Đuờng, ta không vội…” Thanh âm Triển Chiêu kiên nhẫn khuyên nhủ lại thoang thoảng trong không trung, “Năm nay qua thì chúng ta có thể chờ sang năm…”
Âm thanh theo tiếng vó ngựa từ từ bay xa, dần dần chỉ còn những tiếng vụn vặt vọng lại, cuối cùng, chỉ thấy mấy con ngựa, kéo theo một chiếc xe ngựa xa hoa đi về phía chân trời. Gió mát thổi qua, dưới ánh mặt trời, cảnh vật thật yên lặng hiền hoà. Mùi vị hạnh phúc lan toả giữa bầu không khí an bình, thật khiến người ta cảm động sâu sắc.
—— HOÀN ——
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
85 chương
266 chương
59 chương
10 chương
95 chương
11 chương