Thần y phế tài phi
Chương 1 : Xương cứng?
Edit: Nguyệt Ly Phong
Beta: tdbbkt
------
Tại một sơn cốc hiểm yếu thuộc núi Thanh Thành. Một đoàn xe kéo dài trăm dặm chậm chạp đi tới, bỗng nhiên có một trận gió bất thường thổi qua. Cự thạch phía trên ầm ầm rơi xuống, kéo theo từng tiếng động chấn vang!
"Không tốt! Là thiên lôi đan! Lập tức đề phòng! Có mai phục!" Trung niên nam tử dẫn đầu đoàn xe sắc mặt đại biến, lập tức hét lớn đề phòng.
Cùng lúc đó, trong sơn cốc vang vọng một giọng nam ương ngạnh thô lỗ: "Núi này là ta mở, cây này là ta trồng. Muốn từ đây đi ngang qua, để lại tiền tài!"
"Làm càn! Thanh Thành Vân gia ngươi cũng dám đánh cướp, gan to quá nhỉ!" Trung niên nam tử nghe vậy giận tím mặt!
Nam tử vừa nghe không ổn liền vội vàng quay người cung kính xin chỉ thị nữ tử mang khăn che mặt đứng phía sau: "Lão đại, là Thanh Thành Vân gia, bây giờ làm sao?"
Nữ tử mặc dù lấy khăn che mặt nhưng vẫn thấy được hai hàng thanh mi cong vút, một đôi mắt đẹp lười biếng lạnh nhạt, tựa hồ bất cứ chuyện gì trong thiên hạ đều không lọt vào trong mắt. Đôi mắt nửa khép nửa mở ẩn chứa sắc bén vô tận.
Vân Chỉ Tịch nghe vậy, thanh âm lành lạnh lười biếng nói: "Cướp."
Vị nam nhân tiểu đệ vừa nghe thấy, một đầu đổ mồ hôi liền không nhịn được tuôn ra, hắn cẩn thận nhắc nhở: "Lão đại, Vân gia rất mạnh, là một trong tam đại thế gia huyện Thanh Thành, có một lão tổ thần tiên phi thường mạnh mẽ, chúng ta vẫn là- -"
Hắn còn chưa nói hết, liền bị ánh mắt Vân Chỉ Tịch nhìn đến lạnh cả người, toàn thân run rẩy, cũng không dám nói tiếp. Hắn tuy cao lớn thô kệch , xem ra cũng không phải là dạng miệng cọp gan thỏ, nhưng là đối mặt vị cô nãi nãi này, hắn thật sự sợ! Nói ra, cũng trách hắn bị sắc đẹp làm mờ mắt, đem cô nãi nãi hôn mê cướp về, kết quả chức vị lão đại sơn tặc của mình làm không được còn trở thành tiểu đệ người ta...
“Tiếp tục." Vân Chỉ Tịch mỉm cười, ánh mắt lại lạnh lùng. Kỳ thật đối với Vân gia - một trong tam đại thế gia huyện Thanh Thành, nàng không phải là không có nghe nói, nhưng vậy thì như thế nào? Nàng thuở nhỏ chính là thiên tài cổ võ, lớn lên lại là sát thủ, chỉ cần nàng muốn làm sẽ không có làm không được.
Tuy rằng những hào quang đó vào nhiệm vụ cuối cùng nửa tháng trước đã bị ngọn lửa đốt thành tro bụi. Mà nàng cũng vì thế mà đi tới nơi này, hồn phách bám vào thân thể của một phế vật kinh mạch toàn bộ bị phế. Chuyện này thật khiến người ta không thể tin được. Sự tình cẩu huyết như thế cũng có thể rơi trên người nàng, thật sự là - - có phúc ba đời a!
Còn nhớ rõ lúc ấy, thân thể này còn lưu lại một mảnh tàn chấp niệm không cam lòng, khi nàng hứa hẹn sẽ khiến cái tên "Vân Chỉ Tịch" này trở thành sự việc đáng kiêu ngạo thì cỗ chấp niệm kia mới tan đi...
"Lão đại, Vân gia không dễ chọc a!" Lúc này nam nhân tiểu đệ đã mồ hôi đầm đìa, nếu trước kia hắn tuyệt đối sẽ không đánh cướp Vân gia này! Đó là một trong tam đại thế gia Thanh Thành a, bọn họ cướp bóc các thế lực hạng ba bốn còn được chứ cướp bóc đoàn xe của loại thế gia này không phải là tìm chết sao? !
"Như thế nào? Bổn tiểu thư cho ngươi làm áp trại phu nhân, không có can đảm đánh cướp?" Vân Chỉ Tịch nằm trên một chiếc giường êm, lười biếng thanh thản hưởng thụ hai gã hán tử cao lớn thô kệch che nắng quạt gió cho nàng. Cướp bóc còn có thể chuyển cái giường êm đi ra phơi nắng, sợ là thiên hạ chỉ có một người.
"Thuộc hạ sai rồi, thuộc hạ không dám, không dám..." Hắn cũng từng một một thời là lão đại sơn trại một phương a! Chỉ là một bước sai từng bước sai, đối mặt với mỹ nhân kiều hoa trước mắt này hắn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
"Còn chưa cút đi, cả ngày chỉ cướp một ít hàng nghèo, nửa điểm ý tứ cũng không có, bổn tiểu thư đều cướp ngán." Vân Chỉ Tịch ngồi dậy, thư giãn xương chân, nhưng thật ra khi nhìn đám người trong sơn cốc có chút nóng lòng muốn thử.
Nam nhân tiểu đệ lau mồ hôi lạnh, rõ ràng bọn họ hôm qua mới cướp một thương đội, mặc dù không phải là thế gia thương đội, nhưng cũng rất giàu có được hay không! Cộng thêm trước đây cướp bóc, đều đủ cho các huynh đệ trong sơn trại vài chục năm chỉ ăn không làm! Còn gọi là nghèo ...
Bất quá nam nhân mặc dù nghĩ thế, trên mặt cũng không dám nói nhảm nữa, quay đầu lại lớn giọng quát: "Lão đại của chúng ta nói, mặc kệ ngươi là Vân gia, muốn từ đây đi ngang qua nhất định phải lưu lại tiền - - "
Hắn còn không nói ra từ "Tài" liền không thể nói tiếp, y như là đột nhiên bị người bóp cổ, tất cả thanh âm đều bị nghẹn trong cổ họng!
Vân Chỉ Tịch thấy vậy nhướng mày, sau đó ưu nhã nhảy lên, chân nhanh nhẹn đá bay nam nhân kia. "Đông - -" hắn bị đụng vào thạch lâm, tuy máu chảy nhưng không có trí mạng nguy hiểm.
Cùng lúc đó, ngón cái cùng ngón giữa Vân Chỉ Tịch bắn ra một thanh phi đao, giữa không trung "Thương" một tiếng vỡ vụn thành bụi phấn. Thì ra nam nhân tiểu đệ kia bị cao thủ đối phương sử dụng Huyền Kính đè ép, bị Vân Chỉ Tịch đá đi mới có thể tránh thoát,còn nàng bắn ra phi đao bắn ra hóa giải đạo kình khí này.
Này hết thảy nói đến dong dài, kỳ thật chính là chuyện trong nháy mắt.
Thấy kình khí kia có thể vỡ phi đao của nàng, Vân Chỉ Tịch cười nhạt một tiếng: "Có chút môn đạo, bổn trại chủ sẽ đi gặp." Nói xong, nàng tung người từ trên ngọn núi nhảy xuống, gió núi khiến một thân kính trang màu đỏ bay phất phới, thật là phiêu dật.
Đoàn người Vân gia chỉ thấy bầu trời có một màu hồng bồng bềnh hạ xuống, sau đó một thiếu nữ phong thái yểu điệu đã đứng trước mặt. Nữ tử tóc đen như vẩy mực rũ xuống, không có bất cứ đồ trang sức nào. Mi như viễn sơn, mắt tựa minh châu. Khuôn mặt nàng mặc dù lấy lụa mỏng che lại nhưng không thể che hết một thân khuynh thành phong thái, quả nhiên là một nữ tử tuyệt sắc!
"Thanh Thành Vân gia sao? Tựa hồ là thổ hào gia tộc." Vân Chỉ Tịch đứng lại, thanh âm lười biếng nhẹ nhàng nói ra. Ánh mắt không chút dấu vết tính nhẩm nhân số, chiến lực, bố phòng, v..v của đối phương.
Trung niên nam tử dẫn đầu mày rậm nhu nhu, tựa hồ không nghĩ tới cướp bóc bọn họ là một nữ lưu, hơn nữa nhìn bộ dáng vẫn là một thiếu nữ tuyệt sắc. Càng không hiểu, đối phương nói câu này có ý gì?
Kỳ thật Vân Chỉ Tịch nói câu này thật không có ý gì, chính là muốn kéo dài thời gian để cho kế hoạch của nàng hoàn tất. Bất quá bố trí của nàng, nàng có tin tưởng ở đây không ai có thể nhìn ra được, đây là tự tin của một sát thủ toàn năng!
"Lão đại!" Không lâu sau, sau lưng Vân Chỉ Tịch chỉnh tề đứng một hàng sơn tặc, nam tử tiểu đệ vừa rồi thiếu chút bị giết tên là Đoan Chính, nguyên bản là sơn tặc lão đại, hiện tại là lão Nhị.
"Lão đại, chúng ta cầm vũ khí tiến lên vẫn là...." trên đầu Đoan Chính máu còn chảy, trừng mắt nhìn đoàn người của Vân gia. Con mẹ nó, thiếu chút nữa hắn bị giết rồi! Giờ quản hắn là cái khỉ gió gì, Vân gia hay không Vân gia, hắn nhất định phải báo thù !
"Không thể lỗ mãng, Vân gia là danh gia thổ hào, phải giảng đạo lý. Mà ta là sơn tặc, muốn lấy đức thu phục người." Vân Chỉ Tịch dạy bảo tiểu đệ.
Người bên đoàn xe vừa nghe, khóe miệng nhịn không được giật giật, một nhóm sơn tặc cản đường cướp bóc nói muốn lấy đức thu phục người, nghe như thế nào đều cảm thấy quỷ dị...
"Lấy đức thu phục người?" Đoan Chính nghe chỉ dạy vẻ mặt mờ mịt, sau đó bọn sơn tặc cũng không hiểu, lão đại bình thường không phải là nói muốn lấy bạo chế bạo sao? Cái gì hiện tại lại biến thành lấy đức thu phục người? Sơn tặc bọn họ vào nhà cướp của chính là dùng đạo lý cứng rắn, nào có cái gì đức a.
"Không sai. Người dẫn đầu kia là ai ngươi có biết không?" Vân Chỉ Tịch hỏi.
"Hình như là Vân gia dòng chính Tứ gia - - Vân Nhất Mặc, là Vân gia gia chủ thứ tử, ở Vân gia địa vị phi phàm, đoàn xe này nhất định có thứ tốt!" Đoan Chính vốn là lưu manh huyện Thanh Thành, kiến thức cũng không tồi .
"Tốt lắm." Vân Chỉ Tịch nói một tiếng, ngước mắt nhìn về phía dẫn đầu Vân Nhất Mặc.
Chẳng biết tại sao, lúc chống lại đôi mắt lười biếng lạnh nhạt kia, Vân Nhất Mặc cảm thấy lạnh cả người, nhưng rõ ràng đối phương trên người hoàn toàn không có Huyền Kính dao động, thật sự là một cô gái yếu đuối! Vừa hắn liên tục không biến sắc, chính là nghĩ tra xem sâu cạn của đối phương. Trước đó hắn bắn ra Huyền Kính lại bị đối phương giải trừ, nhưng là lúc này quan sát, đối phương rõ ràng không có tu vi so với hắn cao a.
"Vân Tứ gia, đem các ngươi tiền tài lưu lại chứ?" Vân Chỉ Tịch lúc này đôi mắt đẹp rực rỡ lung linh, bên cạnh Đoan Chính nhìn thấy run rẩy cả người. Hắn đặc biệt rõ ràng, khi lão đại bọn họ càng "Ôn nhu đáng yêu", người nọ sẽ càng xui xẻo.
Thực tế cũng chứng minh Đoan Chính suy nghĩ, Vân Chỉ Tịch vừa dứt lời , trong đoàn xe Vân gia không ít người ào ào ôm bụng lăn đất, tiếp theo miệng sùi bọt mép, rõ ràng là bị trúng độc!
Vân Nhất Mặc lập tức sắc mặt cứng đờ, giờ phút này hắn cũng cảm giác được trong cơ thể có một cỗ độc tố lan tràn. Bất quá chút ít độc này còn không làm gì đuợc hắn.
Tuy nhiên những thủ hạ của hắn lại không chịu được, nhưng mà đối phương lúc nào hạ độc? Hắn thế nhưng hoàn toàn không biết! Này - - điều này sao có thể?! Lẽ nào đối phương có cao thủ dụng độc?!
"Vân Tứ gia, xem ra các ngươi là không muốn vô duyên vô cớ trả thù lao. Như vậy đi, chúng ta giao dịch, một trăm lượng bạc một bộ giải dược. Dựa theo bọn họ vì Vân gia bán mạng , mua bán này là phi thường có lời, Vân Tứ gia ngài thấy sao?" Vân Chỉ Tịch ánh mắt ở thời điểm tự quyết định vẫn liên tục dừng trên một chiếc xe ngựa trong đoàn xe Vân gia. Bởi vì kia người ở bên trong nàng lại không cảm giác được hơi thở. Chẳng lẽ là cái cỗ kiệu không?
Vân Nhất Mặc nghe vậy sắc mặt càng đen, thầm nói nữ tử tâm cơ thực trầm. Nàng nói như thế, hắn còn có thể không mua giải dược sao? Nếu không hôm nay sự tình truyền đi, về sau còn có ai sẽ đến vì Vân gia bán mạng?!
Vân Nhất Mặc tuyệt đối không nghĩ tới, hắn đường đường Vân gia Tứ gia, một phương nhân vật ở huyện Thanh Thành thế nhưng sẽ ở địa bàn của mình bị đánh cướp. Điều này nói ra, không phải là khiến người ta cười đến rụng răng sao? Nhưng sự thật là, hắn giờ phút này trừ nghe đối phương an bài, còn có biện pháp gì!
"Bạch bạch- -" Đúng vào lúc này, từ trong chiếc xe ngựa vẫn luôn yên tĩnh không tiếng động kia đột nhiên truyền ra tiếng vỗ tay thanh thúy! Một tiếng, hai tiếng, vào thời khắc này như sấm sét vang lên, nghe được Vân Nhất Mặc mí mắt run run, thầm nghĩ không xong!
"Thú vị." Trong xe ngựa kia truyền ra một giọng nam mờ ảo, hơi mang từ tính, lại trầm thấp gợi cảm. Âm thanh nghe nhẹ nhàng mờ mịt giống như phạn âm đến thế gian, mang một cỗ ung dung cự nhân ngàn dặm!
Một cổ cường đại hơi thở thổi đến mặt, làm Vân Chỉ Tịch xinh đẹp đồng tử co rụt lại, mười ngón tay cầm lấy tám chuôi phi đao có độc trong nháy mắt phá không vạch ra âm thanh tám đạo "Xuy xuy"! Phi đao chặn tất cả đường lui của đối phương, đao ra tàn nhẫn ác độc đưa người vào chỗ chết!
Truyện khác cùng thể loại
2383 chương
23 chương
501 chương
534 chương
28 chương
187 chương
118 chương