Bạch Cốt Khô Lâu: Mộ Đế Vương
Chương 1 : ♦ Chương 1
Đêm đông lạnh buốt giá, gió lạnh thổi từng cơn khiến người Lư gia đều co ro người lại, nắm chặt quần áo đầy mụn vá, sốt ruột đi qua đi lại ngoài cửa phòng chờ mong tôn tử đầu tiên của Lư gia sắp chào đời. Từ lúc hai phu thê Lư gia sinh được nhi tử đầu lòng liền càng thắt chặt chi tiêu để dành tiền cưới tức phụ cho đại nhi tử sau này, không ngờ Lư mẫu mắn đẻ, hai năm sinh ba, cứ thế, gia đình nghèo khó lại đông nhi tử khiến cho vật chất trong nhà càng thêm thiếu thốn, tiền dành dụm đã hơn 20 năm, đến nỗi đại nhi tử đã hai mươi năm tuổi mới đủ hỏi cưới được một cô nương bị gia đình cũng khó khăn ở thôn ngoài. Tuy đã cưới được tức phụ cho nhi tử, nhưng hai phu thê già vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm vì bốn nhi tử còn lại đều ầm ĩ cũng muốn có tức phụ nhi làm ấm giường.
Nghĩ đến số tiền để lo cho bốn đại nhi tử có thể lấy tức phụ, tấm lưng đã hơi còng của hai phu thê già càng thêm câu lũ, tóc mỗi ngày một bạc thêm, người trông thôn tuy rằng có chút đồng tình nhưng cũng không có ai có dư dả để cho hai lão đầu mượn nhiều. Không ngờ, vào một buổi sáng cả nhà họ Lư đang còng lưng thu hoạch lúa thì tiểu nhi tử là Lư Ngũ đột nhiên ôm đầu kêu rên, hai phu thê già lập tức sốt ruột, cũng may là tiểu nhi tử nói đau đầu, ngồi một lát sẽ không sao. Nhưng hai phu thê già nhìn mặt trời hôm nay đặc biệt gắt hơn mọi khi nên thúc dục Lư Ngũ về nhà nằm nghỉ, dù sao nếu để bệnh nặng lại phải tốn thêm tiền mua thuốc. Chống đẩy một hồi, Lư Ngũ cũng ậm ừ chậm rãi đi về gia.
Lư gia đông nhi tử nên cũng không dựng nhiều phòng, bình thường đều hai nhi tử ngủ chung một phòng, sau này đại nhi tử cưới tức phụ nhi về hai phu thê mới cắn răng gạt từ trong kẻ răng ra chút tiền dựng thêm một phòng. Lư Ngũ về đến Lư gia liền thấy đại tẩu Quế Quế đang cúi người quét sân, ánh mắt của hắn không tự chủ được nhìn xuống, nuốt một ngụm nước miếng, Lư Ngũ cúi mặt đi về phòng. Bên kia Quế Quế nghe động tĩnh thì xoay người nhìn lại, thấy là tiểu thúc tử giờ này đã về liền kinh ngạc hỏi.
Vốn đau đầu, lại có chút suy nghĩ không tốt, Lư Ngũ chỉ nói đau đầu liền muộn đầu đi vào phòng nằm vật ra giường, tay gác lên trán nhắm mắt. Một lát sau, Quế Quế bưng một chén nước ấm đi vào, Lư gia thật không thể lấy ra được chút gì bổ dưỡng để bồi bổ người ốm. Tiếng bước chân càng đến gần, một mùi hương là lạ cũng theo đó xông vào mũi Lư Ngũ, hắn không biết diễn tả mùi hương đó như thế nào, hắn chỉ biết mùi hương này khiến máu nóng trong người hắn sôi lên, tuổi trẻ chưa từng được gần nữ nhân khiến hắn như một ngọn lửa nóng, cho dù đầu còn hơi khó chịu nhưng Lư Ngũ vẫn cứng rắn một cách nhanh chóng. Người vừa đến gần, còn chưa kịp nói gì đã bị thanh niên kéo mạnh ngã ra giường, ngây ngốc một lúc, Quế Quế liền nhìn thấy tiểu thúc tử thoát áo ngoài áp nặng cơ thể đè lên người mình.
Ánh mặt trời ban trưa có sáng gắt bao nhiêu, cũng không thể chiếu sáng tâm tình của Lư gia lúc này, tiểu thúc tử cường bức tẩu tẩu, chuyện này mà bị người trong Lư gia thôn biết được thì Quế Quế chắc chắn sẽ bị chìm lồng heo, Lư Ngũ cũng sẽ bị phạt nặng. Cho dù có tức giận bao nhiêu, cả nhà họ Lư đều cắn chặt răng không dám hé lộ chuyện này nửa lời, nhưng tiểu nhi tử từ đó cũng bị hai già trông coi nghiêm ngặt, cơ hồ là giường ngủ cũng chuyển vào phòng của hai lão. Chuyện này vốn dĩ cũng theo thời gian chìm xuống, không ngờ bốn tháng sau Quế Quế phát hiện mình mang thai, biết tin Lư gia chưa kịp vui mừng liền chợt nhớ tới chuyện đó, nụ cười trên mặt của hai lão và Lư Đại cũng từ từ cứng lại, nhìn vẻ mặt của đại nhi tử, nhị lão vội điều chỉnh vẻ mặt khuyên nhủ. Tính ngày cũng chưa chắc không phải là đứa nhỏ của con, A Đại à, huyết nhục tương liên, cái thai này dù ra sao thì nó sẽ chỉ là đứa nhỏ của con.
Mang theo tâm tình thấp thỏm, mùa Đông năm nay vừa đến không được bao lâu thì đêm nay đại tức phụ lâm bồn, Lư mẫu kinh nghiệm sinh đẻ nhiều nên cũng không mời thêm bà đỡ, tự mình nấu nước lo liệu từ đầu đến cuối.
"Oa!!!" Tiếng trẻ con khóc khiến nam nhân Lư gia đều quên đi cái lạnh, hấp tấp đứng vây quanh sát cửa, lại không ngờ nghe được tiếng thét chói tai từ trong phòng truyền ra.
"Quái vật a!!!" Tiếng Lư mẫu kinh hoàng khiến nam nhân Lư gia đều bất chấp kiêng cử ùa vào phòng, mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi, vẻ mặt tái nhợt của Lư mẫu và Quế Quế nhắm mắt nằm trên giường khiến trong lòng nam nhân Lư gia đánh cái rùng mình, nhìn theo hướng bàn tay run rẩy chỉ dẫn của Lư mẫu, Lư lão và năm huynh đệ họ Lư đều trợn trừng mắt khi thấy rõ một đống đen nho nhỏ nằm trên giường. Rõ ràng có đủ tay chân, là một nữ hài, nhưng vẻ mặt lại quái dị đến kinh khủng, mắt nhỏ, môi sứt, làn da đen xì tay chân và người rậm rạp lông.
Lư lão nghĩ tới chuyện gì lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt nhăn lại như muốn khóc. Lư Đại và Lư Ngũ thì cùng nắm tóc hét lên:
"Đây không thể nào là đứa nhỏ của ta!"
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
156 chương