Mộng thiên thu - một kiếp nhân sinh
Chương 2 : tiếng chuông.
- Y phục đã thay xong, nàng phất tay ra lệnh cho Tiểu Thanh và Tiểu Liên ra ngoài. Chỉ còn một mình nàng trong phòng, nàng bước tới chỗ chiếc bàn phía trên có một bình rượu và một chiếc ly, nàng cười ngày đó nàng và hắn gặp nhau bởi một ly rượu bây giờ chia ly cũng là một ly rượu, nàng vốn không phải là người của thời đại này, nàng vốn tới từ tương lai thế kỷ 21, ở thế kỷ 21 nàng là thiên tài là thiên tài ngàn năm có một, nàng có IQ cao đến 350 là người có IQ cao nhất trong lịch sử, nàng là thiên tài y học và vật lý học, nàng còn là chủ nhân một một bệnh viện tư lớn ở thành phố W, ngày đó nàng đang đi bộ trên đường thì bị một chiếc xe tải tông trúng, tưởng rằng đã mình chết không ngờ nàng lại còn sống, nhưng khi nàng tỉnh lại thì nàng đã xuyên không trở thành đích nữ của Mộ Dung tướng gia, mà Mộ Dung gia này đối xử với nàng vô cùng tốt, lúc trước nàng chưa từng cảm nhận được hơi ấm của mẹ, thì ở đây nàng có cả mẹ và cha, những người đó đối xử với nàng rất tốt vì thế sau khi nhận định chắc chắc là không thể trở lại được thế kỷ 21 của mình nữa, nàng đã quyết định ở lại nơi này dưới cái tên Mộ Dung Nguyệt Anh, cho nên khi hắn dùng tính mạng của toàn bộ trên dưới Mộ Dung gia để uy hiếp nàng, nàng đã không thể chống cự, không thể phản kháng và sau những ngày tháng giam giữ trong Vọng Xuyên điện này, hắn đã ban rượu độc cho nàng để kết thúc tất cả, tình cảm lẫn niềm tin. Tay phải cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn, nàng xoay một vòng, sau đó ngã xuống đất, trong những hơi thở cuối cùng ấy nàng nhớ lại những khoảnh khắc vui vẻ cùng hắn, nhớ tới lúc nàng và hắn lần đầu tiên gặp nhau, nhớ tới lúc nàng và hắn cùng nắm tay đi dạo dưới ánh nắng dịu dàng của thành Trường An, nhớ tới lúc hắn dùng kiệu tám người rước nàng về làm thê tử, nhớ lúc nàng sinh ta Thành Nhi, đứa con duy nhất của nàng và hắn, thân thể dần dần bị đông cứng, nhưng khóe miệng của nàng vẫn cười một nụ cười khuynh quốc khuynh thành.
Chuông ...chuông ...chuông ....
-Tiếng chuông vang lên, tất cả mọi người trong cung đều lặng đi, bọn họ đều biết là ai quy tiên, tất cả đều âm thầm khóc cho nàng, cả đời của nàng đã từng giúp rất nhiều người, những người này có thể là bạn ,có thể là thù, người dưng, nhưng bọn họ đều hết lòng quý trọng nàng, ngay cả những kẻ thù ở trong đại lao của nàng, khi nghe thấy tiếng chuông này cũng âm thầm thương tiếc cho nàng, từ sáng sớm hắn đã ra lệnh cho người đem con trai của nàng đi thật xa, để nó không phải đau thương, Thành Nhi năm nay vừa tròn 5 tuổi, nó còn quá nhỏ để chấp nhận sự việc này. Tiếng chuông vang tới Mộ Dung gia, ai nấy cũng bất giác rơi lệ, Mộ Dung tướng quân, cha của nàng nhìn Ngụy tướng quân người đang đưa dao kề cổ ông nói.
Hắn đã vừa lòng rồi chứ?
-Ngụy tướng quân ra lệnh cho binh sĩ đang uy hiếp những người khác của Mộ Dung gia thu binh khí lại, sau đó bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía hoàng cung, đồng loạt quỳ xuống, ho to.
Hoàng Hậu nương nương thứ lỗi cho chúng thần, chúng thần cũng là bất đắc dĩ, quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung a!!!
-Toàn bộ binh sĩ ai nấy cũng rơi lệ, bọn họ từng là quân lính của nàng, cũng từng cùng nàng vào sinh ra tử bao nhiêu lần, bọn họ ai nấy đều rất quý trọng nàng, càng không muốn nàng chết, nhưng lệnh vua khó cãi, bọn họ nhận lệnh tới Mộ Dung gia uy hiếp những người ở Mộ Dung gia, ai dám kháng chỉ giết không tha, bọn họ thật sự đã nợ nàng rất nhiều. Tiếng chuông vang liên hồi, trong Thanh Tâm điện một thanh ảnh cao ngạo lạnh lùng, tay cầm quyển sách, quay đầu nhìn viên thái giám bên cạnh, nói.
Thông báo với người trong thiên hạ, Nguyệt Anh nàng ấy bị bệnh nặng không qua khỏi nên đã đã ra đi rồi.
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
221 chương
7 chương
34 chương
15 chương