Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 40 : Đại gia, ta là chạy đường (39)
Dịch: Lạc Đinh Đang
Nam nhân kia nghe Tiền Thiển nói vậy, cười: "Quả nhiên tiểu nha đầu rất tinh quái. Sao, muốn ta tìm người cha là thống lĩnh Ám Vệ tới cứu ngươi?"
Tiền Thiển nghe gã nói như vậy, trong lòng lộp bộp một cái, biết chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng. Người này còn nói tới cha hời là thống lĩnh Ám Vệ của cô, chức vụ chính cô cũng không biết. Có thể đây là một thân phận của Ám Nhất, khẳng định không phải người bình thường, cũng tuyệt đối không có khả năng bắt nhầm người.
Nghĩ tới đây, Tiền Thiển cũng bỏ ý nghĩ mưu mẹo với bọn cướp, im lặng không nói lời nào nhìn nam nhân kia. Đối đầu với loại người này, nói nhiều sai nhiều, Tiền Thiển vẫn quyết định theo dõi kỳ biến.
Người kia thấy phản ứng của Tiền Thiển, gật đầu cười nói: "Quả nhiên thông minh, không hổ là do Ám Nhất dạy dỗ. Đã như vậy, ngươi cũng thức thời một chút, tự nói rõ đi."
Tiền Thiển nghe vậy trên mặt hiện ra vài phần mờ mịt, bảo cô nói rõ cái gì vậy? Cô là một chân chạy đường chứ không phải nhân vật quan trọng nào, nhiều nhất được cái danh cha hời là thống lĩnh Ám Vệ. Nhưng nếu dùng cô uy hiếp cha cô thì có mấy phần khả thi, gã này bảo cô tự nói rõ cái gì?!
Tên kia thấy Tiền Thiển không trả lời ngay, lập tức hừ mạnh một tiếng, uy hiếp nói: "Làm sao? Chẳng lẽ muốn ăn chút thiệt mới chịu nói?"
Tiền Thiển nghĩ nghĩ, cảm thấy tin tức mình biết có hạn, không gì không thể nói, liền hỏi: "Đại gia, ngài muốn ta nói cái gì?"
"Còn giả ngu với ta!" Tên đó lập tức giận tái mặt, tát một cái lên mặt Tiền Thiển. Tiền Thiển chỉ cảm thấy lỗ tai vang ong ong, trong miệng vương mùi máu tươi.
Tiền Thiển sống tới tuổi này vẫn chưa bị ai đánh đâu. Dù ở thế ban đầu của cô, khi bé không nghe lời chỉ bị ba mẹ cô vỗ mông hai cái coi như xong, Trương thị ngay cả một đầu ngón tay cũng không động tới cô. Giờ đột nhiên ăn một cái tát này, Tiền Thiển lập tức máu xông lên đầu, nước mắt cũng dâng lên, nhưng may mắn thay, cô vội tìm lý trí về.
"Đại gia, ta thật sự không biết ngài muốn cái gì. Nếu không thì ngài hỏi ta đáp, ngài thấy thế nào?" Tiền Thiển nuốt ngụm máu trong miệng xuống, cố gắng thả lỏng ngữ điệu.
"Vậy cũng được!" Tên kia cũng không làm khó cô quá, thoải mái gật đầu, hỏi: "Vậy ngươi nói xem, ngươi ẩn nấp ở Trạng Nguyên Lâu để làm gì? Truyền tin gì? Truyền tin cho ai? Mỗi lần Lục hoàng tử tới thì giao những việc gì cho ngươi? Hắn thường đuổi ngươi ra ngoài làm gì?"
Tiền Thiển nghe một mớ vấn đề của gã thì có chút dở khóc dở cười, đây là cái gì thế này?! Không biết những người này nghĩ thế nào, quan hệ đơn giản giữa phục vụ và khách quan lại bị phân tích phức tạp như vậy.
Nhưng mà đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là, nếu cô không muốn bỏ mạng, hiện tại nhất định phải trả lời tốt những vấn đề này. Coi như không trả lời được những vấn đề này, cô cũng phải đưa ra đáp án hoàn mỹ khiến người ta tin phục!!!
Cho tới giờ Tiền Thiển cũng không biết chạy đường cho Yến Hành lại kéo theo nhiều chuyện như vậy. Cô cảm thấy cái thân phận Lục hoàng tử của nam chính liên lụy đến mình. Vậy là cô thoải mái quyết định quăng nồi cho Yến Hành!
Nghĩ tới đây, Tiền Thiển thận trọng sắp xếp ngôn ngữ, cuối cùng nói: "Đại gia, ngài cũng biết, một nhân vật nhỏ như ta, dù cha ta lợi hại hơn nữa, ta cũng chỉ là một đứa bé chưa tới mười bốn tuổi, điều ta biết là có hạn. Những vấn đề ngài hỏi, ta biết, nhất định sẽ không giấu diếm, nhưng đúng là ta không biết thật, mong đại gia thông cảm."
Tên kia nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cảm thấy Tiền Thiển nói cũng rất có lý. Đúng vậy! Bất kể là ai cũng không thể nói hết bí mật cho một đứa bé chưa đến mười bốn tuổi, huống chi là Lục hoàng tử Yến Hành xưa nay cực kỳ cẩn thận chu toàn.
Vậy là gã đáp: "Ngươi cứ nói điều mình biết trước đi."
Đầu óc Tiền Thiển nhanh chóng xoay chuyển, nghĩ cách sắp xếp mọi chuyện để giọt nước cũng không lọt, cũng cố gắng kéo dài thời gian. Cô cảm thấy Ám Nhất sẽ không mặc kệ cô. Nhưng nhìn tên trước mặt cũng rất có bản lĩnh, không biết Ám Nhất có thể thuận lợi tìm được cô không...
Cứ cố gắng kéo dài thời gian thôi! Trong lòng Tiền Thiển động viên mình, cố gắng khiến tâm trạng mình bình tĩnh một chút, bắt đầu nửa thật nửa giả nói hươu nói vượn: "Đầu tiên trả lời vấn đề thứ nhất của ngài, tới Trạng Nguyên Lâu chạy đường là do ta chọn. Cha ta chỉ kêu ta theo học một nghề. Mà học đồ bên ngoài, ta không muốn làm ở tiệm Đông y, cũng không muốn tới hiệu cầm đồ, nên chọn làm chạy đường ở tiệm cơm. Chẳng phải Trạng Nguyên Lâu là tiệm ăn lớn nhất kinh thành sao? Ta đoán nhất định là thú vị, vậy nên chọn Trạng Nguyên Lâu..."
"Ồ? Thật sao? Ngươi nhìn thấy Lục hoàng tử ở Trạng Nguyên Lâu lúc nào?" Tên kia nghe Tiền Thiển nói như vậy, nghĩ thầm Lục hoàng tử thật quá cẩn thận, để đứa bé chọn địa điểm rồi tùy cơ hội, quả nhiên cao minh.
"Không lâu lắm... Ta chuyển đồ ăn ở nhà bếp một tháng, sau đó được phân tới làm học đồ chạy đường ở lầu hai. Ta làm mặt ngoài tiệm chưa tới nửa tháng thì gặp Lục hoàng tử..." Tiền Thiển ngoan ngoãn kể. Chuyện này không gạt người, có thể tra được.
Tên kia nghe cô nói vậy, quả nhiên hài lòng gật đầu, trùng khớp với điều gã tra được, coi như tiểu nha đầu này trung thực.
"Ngươi chủ yếu làm gì ở Trạng Nguyên Lâu?" Người kia lại hỏi.
"Không có gì đặc biệt, chỉ là lau bàn thu chén đĩa, sau đó Lục... Lục hoàng tử tới thì chủ yếu hầu hạ bàn hắn." Tiền Thiển bày ra dáng vẻ sợ hãi nhìn tên kia, sau đó lại thêm một câu: "Đại gia, ta thực sự nói thật."
Tên kia gật gật đầu, lại hỏi: "Mỗi lần tới hắn đi cùng ai? Nói chuyện gì?"
Tiền Thiển nghĩ một chút thấy không có gì để nói, lại thành thật đáp: "Có đôi khi là một mình, có đôi khi là đi cùng cùng Trần tiểu Tướng quân. Hai người bọn họ nói gì ta cũng không nghe được, ta nghĩ đại khái là chút chính sự... Kỳ thật dù nghe được ta cũng không hiểu..."
Người kia cũng không hỏi nội dung cuộc nói chuyện của Trần Tĩnh Hòa và Yến Hành, ngược lại hỏi: "Vậy mỗi lần đến hắn thường giao cho ngươi làm gì? Nói lời gì?"
Tiền Thiển giả bộ nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới trả lời: "Cũng không nói gì đặc biệt, đều là lời nói thông thường của khách nhân. Muốn nói đặc biệt thì là mỗi lần đều đuổi ta ra ngoài mua đồ."
"Ồ? Mua đồ sao? Mua cái gì? Mua nơi nào?" Dường như tên kia cảm thấy rất hứng thú, hỏi.
"Mua đồ không cố định, có khi là đồ ăn, có khi là đồ dùng. Bất kể mua ăn hay dùng, hắn đều không chạm vào, mua về thì bày biện ra nhìn một chút là thôi." Tiền Thiển trả lời như vậy.
Tên kia nghe Tiền Thiển nói như vậy, càng khẳng định Yến Hành tới Trạng Nguyên Lâu có mục đích khác. Khép mắt rơi vào trầm tư, dường như muốn phân tích ra quy luật hành động của Yến Hành.
Đúng lúc này, cửa ầm một tiếng bị phá tan, một nam nhân khác tay bị bắn tên, mặc trang phục thị vệ vội vàng tiến đến, nói với nam nhân trong phòng: "Tìm đến đây rồi, mau dẫn người rút lui."
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
113 chương
160 chương
21 chương
17 chương
74 chương
187 chương
256 chương