Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn
Chương 41 : Đại gia, ta là chạy đường (40)
Dịch: Lạc Đinh Đang
Sau khi nghe xong, người trong phòng lập tức cởi dây trói trên người Tiền Thiển, kéo cô khỏi ghế và vội vã trói hai tay cô ngược ra sau, túm người đi. Tiền Thiển phiền muộn phát hiện, mình thật sự là không có chút lực phản kháng nào.
Tiền Thiển bị kéo một cách thô bạo, xuyên qua một sân nhỏ, lại đi qua một đầu hẻm nhỏ. Mới ra hẻm nhỏ, nam nhân kéo cô đã dừng lại, túm lấy Tiền Thiển, lấy đao sắc kề cổ cô.
Tiền Thiển định thần nhìn lại, thì ra xung quanh đã vây kín đầy người. Ám Nhất đang đứng chính giữa, mặt trầm như nước, tay cầm một thanh trường đao, vừa thấy Tiền Thiển bị đao kề cổ, lập tức vội nhìn người sau lưng cô, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: "Thả con gái ta ra, ta bảo đảm ngươi không chết."
Tên kia nghe lời y xong thì bật cười: "Ám Nhất, không ngờ ngươi tới nhanh vậy. Tiếc là điều kiện ngươi đưa ra không tốt đâu, đều là người quen cũ, ngươi không có thành ý như vậy, bảo ta đàm phán thế nào đây."
"Vậy ngươi nói đi." Ám Nhất gật đầu, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh.
"Ta nói? Đơn giản thôi! Giao chứng cứ hôm trước ngươi tới Giang Hán cho ta, ta lập tức thả tiểu nha đầu này." Tên sau lưng Tiền Thiển quả quyết đưa yêu cầu.
Khi gã đưa ra yêu cầu, Tiền Thiển cũng biết mình là ai. Đồng thời cô cũng biết, sợ rằng hôm nay cô rất khó toàn mạng rời khỏi đây.
Chứng cứ Giang Hán là chứng cứ quan trọng trong nội dung chính tuyến mà Yến Hành dùng để lật đổ Hoàng hậu và Tứ hoàng tử, hắn không thể lấy ra trao đổi với tính mạng của bất kỳ kẻ nào.
Trong kịch bản, người của Tứ hoàng tử bắt nữ chính Bạch Lưu Sương muốn trao đổi phần chứng cứ này, Yến Hành cũng không tùy tiện đồng ý. Cuối cùng nhờ hào quang nữ chính của Bạch Lưu Sương phát huy tác dụng, dùng một hạt ám khí Phịch Lịch Châu do bằng hữu trên giang hồ tặng cho mới thành công thoát thân.
Diễn viên quần chúng Tiền Thiển không có ám khí nghịch thiên như vậy, cũng không có vầng sáng quỷ gì, vậy nên cô chỉ có thể chờ chết.
Quả nhiên vừa nghe yêu cầu này, Ám Nhất trầm mặc một giây, lập tức quả quyết gật đầu một cái: "Được! Ngươi đợi ta nói một tiếng với chủ tử." Sau đó Ám Nhất lập tức sai người hồi báo Yến Hành.
Tiền Thiển biết rõ những điều y làm đều vô dụng. Biết mình phải chết, thật ra cô rất sợ, nhưng cô vẫn điều chỉnh biểu cảm trên mặt, nhếch miệng cười nói với Ám Nhất: "Cha, cha đừng mất công, nhất định chủ tử cha sẽ không đồng ý. Không sao đâu cha, chỉ là mẹ con phải nhờ cha rồi, cha phải đối xử với mẹ thật tốt... Còn phải sinh thật nhiều em bé rồi nuôi dưỡng thật tốt, nếu không mẹ sẽ cảm thấy mình lại khắc thân..."
Ám Nhất nghe xong lời này của Tiền Thiển, lập tức nghiêm nghị quát lớn: "Con nít nhỏ tuổi suốt ngày nói nhăng nói cuội! Con ngoan ngoãn đứng đó, cha sẽ lập tức cứu con ra!"
Gã sau lưng Tiền Thiển nghe Ám Nhất nói xong, cười ha ha: "Xem ra thống lĩnh Ám Vệ rất tự tin đấy, vậy mượn cát ngôn của ngươi. Chúng ta đều mong chủ tử ngươi có lòng tốt đưa chứng cứ ra, dạng này ngươi tốt mà ta cũng tốt..."
Không lâu sau, chỉ thấy một đội tinh binh mũ sắt giáp sáng xếp hàng đứng nghiêm trang, đi về hướng bên này. Hai người cầm đầu ngồi trên lưng ngựa, một vị bạch bào ngân giáp, là Trần Tĩnh Hòa, một người khác mặc cẩm bào đỏ sậm, mặt mày nghiêm túc, chính là Yến Hành.
Gã sau lưng Tiền Thiển thấy Yến Hành mang binh mã tới, ngược lại cười với Ám Nhất: "Xem ra chủ tử ngươi cũng không hợp tác nha, vậy không trách ta được rồi."
Trên mặt Ám Nhất hiện ra thần sắc lo lắng, quay đầu nhìn Yến Hành. Yến Hành lạnh lùng nhìn chằm chằm tên kia, nói: "Thả nàng, bảo đảm ngươi không chết."
Tên phía sau Tiền Thiển phì cười: "Lục hoàng tử, lời này thống lĩnh Ám Vệ của ngài đã nói rồi, ngài không cần lặp lại. Điều kiện của ta rất rõ, đưa chứng cứ cho ta, ta thả đứa nhỏ này, như thế nào?"
Yến Hành chưa nói, Trần Tĩnh Hòa bên cạnh đã hừ lạnh một tiếng: "Si tâm vọng tưởng!"
"Vậy như vậy, thật xin lỗi rồi." Đao trên cổ Tiền Thiển nhích gần hơn chút.
"Chủ tử!" Ám Nhất lập tức ngẩng đầu nhìn Yến Hành, trong mắt lộ ra vài phần cấp bách: "Chứng cứ chúng ta có thể tìm lại, thần chỉ có một đứa con gái, mong chủ tử thương xót!"
"Ám Nhất, ngươi vượt khuôn!" Trần Tĩnh Hòa lạnh lùng nói: "Ngươi biết rõ chứng cứ kia quan trọng thế nào. Hơn nữa sao ngươi có thể cam đoan sau khi có chứng cứ con gái ngươi sẽ an toàn?"
Ám Nhất không nhìn Trần Tĩnh Hòa, vẫn trông mong nhìn chằm chằm Yến Hành. Đáng tiếc Yến Hành không nói một lời, nhìn thẳng vào cây đao trên cổ Tiền Thiển.
Thật ra lúc thấy Yến Hành tới, trong lòng Tiền Thiển sinh ra chút hy vọng, có lẽ... Có lẽ Yến Hành có thể nhìn trên cha cô, đổi cô về? Cô cũng chăm chú nhìn mắt Yến Hành, đáng tiếc không nhìn ra chút cảm xúc nào từ đó.
Tiền Thiển nhìn một lát rồi thôi, có chút tự giễu cười cười. Sao có thể chứ, ngay cả nữ chính hắn cũng không đổi, diễn viên quần chúng như mình thì tính là gì. Cô nhắm mắt lại, có chút không đành lòng nhìn dáng vẻ Ám Nhất cầu xin Yến Hành. Cô muốn nói, đừng cầu xin, vô dụng. Nhưng cuối cùng cô vẫn không mở miệng, dù sao cũng mạng của cô, cô vẫn chưa muốn bỏ...
"Chủ tử!" Ám Nhất thấy Yến Hành vẫn trầm mặc như trước, trong lòng không khỏi có chút khủng hoảng. Y hạ quyết tâm, quỳ xuống nói: "Chủ tử! Chỉ cần hôm nay ngài có thể cứu tính mệnh tiểu nữ, đợi cho tiểu nữ đến tuổi cập kê, thần lập tức đưa con bé vào phủ Lục hoàng tử, làm... Thị thiếp!"
Sau khi nói ra miệng, Ám Nhất thở dài một hơi, trong lòng không ngừng an ủi mình, chỉ cần con gái còn sống thì chẳng có gì ghê gớm. Chỉ cần con gái còn sống, làm thị thiếp cũng được, thật sự có thể!
Yến Hành nghe Ám Nhất nói, bỗng quay đầu nhìn y, trên mặt hiện ra vài phần kinh nghi, sau nửa ngày mới nói: "Ngươi..."
Một bên Trần Tĩnh Hòa thấy thần sắc trên mặt Yến Hành, cấp tốc hạ phán quyết, vung tay lên, lớn tiếng ra lệnh: "Bắn tên!"
"Không!!! Chờ một chút!!" Ám Nhất vội phi từ dưới đất lên, vội vã chạy về phía Tiền Thiển, muốn cố gắng thêm một chút cứu lấy con mình.
Trên mặt Yến Hành hiện ra vài phần kinh hoảng, chăm chú nhìn hai người Tiền Thiển bị vây quanh, nhìn chằm chằm lưỡi đao trên cổ Tiền Thiển. Ban đầu hắn suýt chút nữa xông ra, nhưng Trần Tĩnh Hòa bên cạnh luôn chăm chú nhìn đã kéo lại.
Nhưng mà, tất cả đều chậm rồi, Tiền Thiển nghe thấy âm thanh tiếng tên xé gió và tiếng đao rạch cổ mình trước khi tên lao tới.
Bị một đao cắt cổ thật sự coi coi là trải nghiệm tốt đẹp gì, mỗi tế bào trên người đều khó chịu như thiếu dưỡng khí. Cô nằm trên đất lặng lẽ nghĩ, sao không thể chết ngay trong một giây, còn phải kéo thân thể khó chịu nằm đây níu một hơi tàn... Dù sao cũng không sống được, làm gì phải chịu tội nhiều như vậy.
May mắn... May mắn ý thức đã có chút mơ hồ, thực sự là... chấm dứt nhanh đi... Dường như cha hời đang khóc... Khóc gì chứ... Người kia giống như là Yến Hành... Hắn đến xem mình chết hay chưa à...
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
30 chương
26 chương
217 chương
2767 chương
21 chương