CHƯƠNG 3 Trước kia Thanh Lạc ghét nhất là phải chờ đợi, nhưng giờ hắn phát hiện, hóa ra đợi chờ cũng có cái ý vị của nó. Việc chờ đợi cũng giống như nỗi niềm giày vò ngọt ngào vậy — Miễn là người ngươi chờ là người ngươi luôn mong nhớ. § “Bộ áo này của ta có đẹp không?” Lâm Tử Thông vẫn dán mắt vào cuốn sách, không buồn ngẩng đầu lên đã đáp: “Đẹp.” Cuốn sách bị rút ra, vẻ mặt Thanh Lạc vô cùng bất mãn: “Ngươi không nhìn lấy một cái thì sao biết đẹp hả? Đây là dùng tiền của ngươi mua thì cũng nên xem có đáng giá không chứ?” “Đồ của ngươi mua cái gì cũng đẹp…” Lâm Tử Thông có chút không kiên nhẫn bèn ngẩng đầu lên, bất chợt trước mắt hắn sáng ngời. Toàn thân Thanh Lạc vận một bộ áo lụa màu lam như mặt hồ, bên hông thắt một sợi dây đeo màu vàng. Từ cổ tay đến gấu áo đều thêu những bông hoa vàng nhỏ nhắn, sắc màu tươi đẹp ngời ngời càng nổi thêm làn da trắng nõn ngọc ngà của hắn. Thanh Lạc nhẹ nhàng xoay chuyển khiến tay áo dài rộng cũng phất phơ theo, thật sự phiêu dật rung động đến khó tả. Nhìn Thanh Lạc hào hứng rực rỡ trước mặt, Lâm Tử Thông bất chợt nhớ đến A Đoan. Giả như A Đoan mặc bộ xiêm y này thì sẽ phong tình ra sao đây? Tưởng tượng người trong bộ áo lam kia là A Đoan thanh tú động lòng người khiến hắn bất giác ngây người. Thanh Lạc bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của Lâm Tử Thông, chỉ nghĩ hắn nhìn ra được thần thái của mình nên mừng thầm trong lòng. Hắn lại hỏi: “Có đẹp không?” “Đẹp lắm… Phải rồi, một trăm lượng kia xài hết rồi à?” Thanh Lạc chớp mắt, nét mặt có chút đề phòng: “Hết rồi, ngươi hỏi làm gì?” “Không gì, thuận miệng hỏi thôi. Đúng rồi, ngươi có mua áo cho đệ đệ không?” Thanh Lạc thốt lên: “Cái đó… không có…” Hắn thấy sắc mặt không tốt của Lâm Tử Thông thì vội vàng biện bạch: “Hây, đứa nhỏ như nó cần áo quần nhiều làm gì?” Kỳ thật hôm ấy hắn cầm bạc tới Thịnh Đức môn đánh một vòng, cuối cùng vẫn phải cắn răng mua một bộ áo hàng trung, số còn lại đã bỏ vào túi bách bảo rồi. Hôm nay hắn cũng không cố ý lượn lờ khoe khoang trước mặt Lâm Tử Thông, thực ra là do cái bụng chết tiệt muốn bảo đối phương: Ta không có xài bạc của ngươi lung tung, có muốn đòi lại cũng khó lắm đó. Ngay cả áo quần mình hắn còn tiếc rẻ không mua thì càng không muốn tính cả phần A Đoan vào. Nhưng Lâm Tử Thông không cho hắn nói dối, trong lòng rất bực bội, thầm nghĩ một trăm lượng bạc có thể mua bao nhiêu bộ rồi? Hắn lại không nỡ mua cho A Đoan một cái, người này đối đãi không tốt với A Đoan vậy, quả nhiên thái độ làm người thật đáng hổ thẹn mà! Lâm Tử Thông không muốn để lộ cơn giận nên cầm sách đọc tiếp. Thanh Lạc thấy hắn không truy cứu chuyện tiền bạc nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn luôn thấy lấn cấn về chuyện bản thân nuốt chút bạc kia nên dĩ nhiên không để ý chuyện Lâm Tử Thông dường như quan tâm quá mức đến A Đoan. Đợi một hồi, hắn thấy Lâm Tử Thông đang đọc say mê, hết còn chú ý đến mình thì bĩu môi: “Ta thật không hiểu, toàn giấy trắng mực đen, một đám vằn vện như nhện thì có gì đáng coi chứ?” Lâm Tử Thông ngẩng đầu lên: “Bụng có thi thư thì bản thân cũng được hoa mỹ, sách có thể dạy người ta lễ nghi liêm sỉ, trung nghĩa hiếu đễ. Ngươi có rảnh thì nên đọc sách nhiều chút đi.” Thanh Lạc liếc cuốn sách một cái: “Nó biết ta mà ta không biết nó thì đọc sao đây?” Ánh mắt hắn chợt sáng lên: “Chi bằng ngươi dạy ta đi.” Nói xong hắn kề người sát Lâm Tử Thông. Hắn vừa mới tắm rửa xong nên còn đọng chút mùi hoa đinh hương đầu xuân, hiện giờ thân người tỏa ra hương thơm thanh nhã làm người ngửi thấy tâm tình xao xuyến. Mà gương mặt hắn gần như áp sát mặt Lâm Tử Thông, đuôi mắt phượng thon dài kia ghé trông đối phương, bờ môi gợi lên nụ cười khẽ khàng toát ra nét mềm mại xinh đẹp khôn tả — giả như có thể dùng mềm mại xinh đẹp mà hình dung cho nam nhân. Đại khái hắn cũng biết sở trường của mình, lúc chải đầu đã vô tình sót lại mấy sợi tóc bồng bềnh càng tăng thêm vài phần ý vị. Bỗng nhiên Lâm Tử Thông thấy cả người khô nóng. Hắn là một thanh niên bình thường, bởi vì quan hệ làm ăn nên cũng đã từng chơi kỹ, lúc này vì gặp A Đoan nên mới tự kềm lại. Có lẽ do cấm dục đã lâu nên giờ đối mặt với sự khiêu khích vô tình của Thanh Lạc, hắn lại không kềm lòng được. Hắn định thần lại rồi tự nhủ: Bình tĩnh đi, tên này là hạng xướng lưu mà còn là huynh trưởng của A Đoan nữa, nếu ngươi có quan hệ xác thịt với hắn thì sau này ăn nói sao với A Đoan đây? Nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, hắn đứng bật lên. Thanh Lạc bị bất ngờ nên loạng choạng về sau mấy bước, thất thanh bảo: “Sao ngươi…” Chỉ thấy Lâm Tử Thông quơ lấy áo choàng khoác lên người Thanh Lạc: “Sương xuân còn lạnh lắm, ngươi ăn mặc phong phanh vậy cẩn thận cảm lạnh đó. Trời cũng không còn sớm nữa, ngươi về đi.” Không phân trần gì hắn đã đẩy Thanh Lạc ra ngoài, tới khi Thanh Lạc nhận ra thì hắn đã đóng cửa cái rầm rồi. Thanh Lạc tức tối giậm chân thình thịch: “Họ Lâm kia, ý ngươi là gì hả? Ngươi có phải nam nhân hay không? Ngươi bao ta mà không thèm làm gì, rõ ràng là ngươi coi thường ta mà!” Nhưng mặc hắn gào thét thế nào Lâm Tử Thông đã quyết tâm bỏ ngoài tai, cũng không thèm mở cửa. La vài tiếng thì Thanh Lạc thấy hết hứng, lại sợ làm trò cười cho kẻ khác nên đành thôi. Trong lòng hắn hậm hực vô cùng. Lúc hắn mới ra nghề, có biết bao khách muốn nghe hắn nói hay xem hắn khiêu vũ đều phải tốn tới mấy trăm lượng bạc chứ đừng nghĩ là đụng tới hắn. Nhưng bây giờ tuổi tác càng lớn, nhan sắc dần suy nên hắn không còn rạng rỡ như xưa. Mắt trông thấy trước cửa luôn vắng vẻ, thường xuyên trở thành trò cười của lũ Cẩm Tâm thì hắn càng ngày càng thiếu tự tin về nhan sắc bản thân. Hiện tại xuất hiện một Lâm Tử Thông làm hắn được huy hoàng một phen trước mặt mọi người. Vậy mà tên Lâm Tử Thông này chưa bao giờ gọi hắn ngủ cùng, trong lòng hắn thấy kỳ quái lại có chút bất an, tựa như Lâm Tử Thông có mục đích riêng chứ không phải là vừa mắt hắn. Lần bị cự tuyệt này ngoại trừ xấu hổ, hắn còn có một linh cảm sợ hãi: Chẳng lẽ ta đã già đến mức gặp người thì bị người ghét bỏ, không còn gì nữa sao? Vậy hắn còn có thể ở lại Cẩm Xuân viên được bao lâu đây? Hắn rụt vai như rét run cả người, kéo áo choàng sát người hơn. Lập tức nhớ đây là áo choàng của Lâm Tử Thông. Trong lòng hắn hậm hực bèn kéo áo xuống vất vào bụi hoa, đoạn bước mau ra khỏi Noãn Âm các. Băng qua khách phòng, đang tính về chỗ mình thì nghe tiếng nói từ đằng sau: “Ơ kìa, không phải là Thanh Lạc sao? Gấp gáp vậy tính chạy đâu đó?” Thanh Lạc quay đầu lại, thấy người mới tới tướng tá phốp pháp, mặt mày láng bóng như cái bánh bao thịt mới ra lò. Hắn nhận ra người này là chủ của Nguyệt Phù lâu. Trước kia khi bản thân còn là hồng bài mỗi đêm hắn đều đến ủng hộ, hiện giờ người đang lên là Cẩm Tâm thì hắn lại mau mắn nâng hứng Cẩm Tâm. “Quách lão bản, quả thật đã lâu không gặp, phiền ngài còn nhớ đến ta. Có chuyện gì sao?” Thanh Lạc đang buồn bực nên tuy ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng lại đang lầu bầu. Cái “bánh bao thịt” kia như hoàn toàn không nhận ra sự lạnh lùng trong lời nói của Thanh Lạc, hắn đảo quanh mấy vòng rồi tắc lưỡi tán thưởng: “Thanh Lạc, không gặp một thời gian ngươi càng lúc càng lớn đó. Bộ xiêm y này khoác trên người ngươi thật sự xinh đẹp lắm.” Vừa nói mà hắn một bên còn động tay động chân. Thanh Lạc cười lạnh: “Quách lão bản thật biết nói đùa, bây giờ ta vừa già vừa xấu, sao so được với Cẩm Tâm đang thanh xuân phơi phới chứ?” “Bánh bao thịt” lại ngắm nghía hắn mấy lượt, đích thật thấy hắn không còn nét lả lướt mềm mại khi thiếu niên nữa — Tuy đương thời thói nam sắc đang rất thịnh, nhưng đám khách ăn chơi vẫn luôn xem tiểu quan như một dạng kỹ nữ khác mà thôi. Các tiểu quan vẫn mưu sinh dựa vào nét đẹp thanh tú xinh xắn, mà tiểu quan lớn tuổi không còn nét mềm mại đáng yêu của nữ tử dĩ nhiên khó hấp dẫn khách. Nhưng đêm nay hắn ngắm Thanh Lạc lại thấy một phong vị khác, càng nhìn càng thấy đáng yêu, càng trông càng vừa mắt nên nước miếng đầy mồm cười xởi lởi: “Ngươi và Cẩm Tâm là hai loại phong tình khác nhau, không giống nhau, không giống nhau mà.” Không hiểu sao nghe được lời của hắn Thanh Lạc lại thấy dễ chịu đôi chút. Hắn có chút vui lên, đưa mắt nhìn “bánh bao thịt” cười: “Quách lão bản, chẳng phải ngài vẫn một lòng một dạ với Cẩm Tâm sao? Không đi tìm Cẩm Tâm của ngài, sao lại rảnh rỗi theo ta tán gẫu vậy?” “Hây, chỗ Cẩm Tâm đang có khách, hắn bảo lát nữa mới theo ta được.” Ánh mắt Thanh Lạc lóe lên: “Khách nào mà ghê gớm vậy chứ? Cẩm Tâm này thật cũng không biết tốt xấu, chỉ với tình nghĩa của Quách lão bản đối với hắn thể nào cũng nên hầu hạ ngài trước mới phải.” Một câu kia đã nói hết nỗi lòng của “bánh bao thịt,” hắn thở dài một hơi: “Phải đó, cái đứa Cẩm Tâm này, coi ta đã cưng chiều nó biết bao chứ hả?” Hắn kéo tay Thanh Lạc: “Thanh Lạc à, ngươi có chịu an ủi ta không?” Thanh Lạc nhoẻn cười: “Nhưng mà bộ dáng ta thế này, chỉ sợ Quách lão bản nhìn rồi lại chán ghét thôi.” “Sao có chuyện đó được?” “Bánh bao thịt” dứt lời thì thò bàn tay toàn thịt vào xuân sam mỏng manh của Thanh Lạc. Thanh Lạc liền nhũn người mà ngả vào, tay ôm lấy cổ của “bánh bao thịt.” Cái thân béo ú kia mò mẫm làm hắn thấy ghê tởm, nhưng đồng thời hắn cũng đã quyết định. Tuy lão già này hạ lưu đáng khinh nhưng cũng là thứ hắn “phỗng tay trên” từ tay Cẩm Tâm, nghĩ tới đây hắn đã thấy chút kiêu hãnh rồi. Đi đường, hai người không ngừng thân mật lả lơi với nhau, cũng gặp không ít tiểu quan và khách ăn chơi. Những người này đang cười, “bánh bao thịt” cũng cười mà cả Thanh Lạc cũng tươi cười. Không biết tiếng đàn sáo nơi đâu vang vọng lại, rõ ràng là giai điệu vui tươi mà khi lẫn trong tiếng cười đùa mụ mẫm nơi đây, chẳng hiểu sao khiến người ta thấy có chút bi thương quạnh quẽ. *** Trời vừa tờ mờ sáng Thanh Lạc đã ngồi dậy, không để ý “bánh bao thịt” gắng níu lại hắn đã đi khỏi — Tiền đã vào tay, dĩ nhiên “bánh bao thịt” này không còn điểm hấp dẫn với hắn nữa. Hắn về phòng mình lại không thấy A Đoan đâu, thầm nghĩ đứa nhỏ này không biết chạy chơi đâu nữa rồi cũng không màng đến. Vội vàng rửa mặt chải đầu, tẩy hết dấu hoan ái đêm qua xong hắn lại chạy đến Noãn Âm các. Đâu ngờ trong Noãn Âm các cũng không thấy ai. Dù sao thường ngày Lâm Tử Thông có rất nhiều chuyện xã giao nên đa phần cũng không có đây. Mỗi lần vậy Thanh Lạc đều mừng húm vì được nhàn hạ về ngủ thêm. Hắn không cho A Đoan ngủ nướng mà mình thì mặt trời chưa lên đỉnh đầu cũng đừng hòng ngồi dậy. Vừa mới ngả lưng đã nghe tiếng người ngoài cửa: “Thanh Lạc công tử, có áo quần cần giặt không vậy?” Thanh Lạc hớn hở khoác áo bước xuống giường: “Hồng cô, cô trở lại rồi.” Chỉ thấy ngoài cửa là một lão phụ vận thanh y, sắc mặt đã có nếp nhăn, có điều Thanh Lạc biết bà cũng chỉ ngoài bốn mươi là cùng. Lão phụ cung kính khom người chào hắn, sắc mặt tươi như cúc nói: “Phải đó, Thanh Lạc thiếu gia. Ta mà không trở lại chắc quần áo dơ chất đống thành núi trong viên rồi, lão cha không đuổi ta được đâu.” “A Khoan hết bệnh rồi sao?” Hồng cô cười khổ sở, thở dài: “Bệnh lao mà, khi nào thì khá hơn chứ? Cứ kéo dài một ngày đỡ một ngày thôi. Không nói chuyện này nữa, Thanh Lạc thiếu gia có quần áo cần giặt không?” Thanh Lạc sững sờ một chút: “Cô chờ đó, ta đi lấy đã.” Chốc sau hắn mang ra mấy bộ áo: “Hết bốn bộ cả, cô kiểm đi. Cái này thì cho cô.” Hắn dúi vào tay Hồng cô một thứ. Hồng cô giơ tay ra, thấy thỏi bạc thì hốt hoảng: “Ta không thể nhận bạc này được…” Thanh Lạc gập bàn tay rụt rè của bà lại, cương quyết bảo: “Đây là cho A Khoan mua kẹo ăn, có phải cho cô đâu, từ chối cũng không tới phiên cô.” Hồng cô biết một khi hắn đã quyết định thì bất luận ra sao cũng không đổi ý, bà thở dài: “Mấy năm nay đều do cậu giúp đỡ cho ta, trong lòng ta thật sự…” “Cô đừng nói vậy.” Thanh Lạc vội ngắt lời bà, “Năm đó ta còn trẻ, không hiểu chuyện nên luôn bị lão cha trừng phạt. Cũng may nhờ có cô thường xuyên đưa cơm nước, giờ tới lượt ta chiếu cố cô lại thì có gì không đúng?” “Tuy nói vậy, nhưng hai năm nay cậu cũng có dư dả gì đâu…” Thanh Lạc cười nói: “Mấy ngày nay cô vắng mặt nên không biết, giờ ta đang hầu hạ một người khách rất có tiền, ra tay cực kỳ hào phóng.” Hồng cô nói: “A, thật ra ta có nghe dì Phượng kể, vị khách kia còn sửa trị tên Tạ chưởng quỹ tiệm đồ cổ để trút giận cho cậu nữa phải không? Người đó cũng quan tâm đến cậu lắm, Thanh Lạc công tử, vận may của cậu tới rồi đó.” Thanh Lạc bĩu môi: “Ta thấy căn bản trái tim hắn không có hướng về ta, cô có biết không? Hắn bao ta lâu vậy mà chưa đụng tới thân thể ta lần nào hết!” Nhớ tới chuyện tối qua, hắn còn hận tới nghiến răng nghiến lợi. Hồng cô suy nghĩ một hồi thì lên tiếng: “Ta thấy cũng không hẳn, nếu trái tim hắn không hướng về cậu thì sao lại chịu vung tay chi ra số tiền lớn vậy? Rồi sao lại bằng lòng xuất đầu lộ diện vì cậu? Ta cũng xuất thân từ chốn trăng gió này, mấy người khách chơi kỹ này ấy hả, lúc yêu cậu rồi thì cái gì cũng tốt mà khi hết yêu thì cả đồng xu cũng bủn xỉn nữa. Ta nhớ năm đó ta ở Thiên Hương lâu, có một tỷ muội cũng đón một vị khách rất kỳ quái, lúc nào cũng tìm nàng ấy nói chuyện phiếm nhưng trước sau vẫn không chịu chạm vào nàng ta…” “Sau thì thế nào?” “Về sau ấy hả, người đó chuộc thân cho nàng ấy rồi rước về nhà làm thê tử. Sau đó muội ấy nói lại với ta, hóa ra người kia không chịu chạm vào nàng là do rất thích nàng.” Thanh Lạc trợn trừng đôi mắt phượng: “Lại có quái nhân vậy sao?” Rồi hắn bật cười: “Cả đời ta toàn gặp chuyện xúi quẩy, ở đâu có việc tốt vậy rơi xuống đầu ta được? Hây, ta vẫn cứ thực dụng chút, tích cóp số tiền lo cho nửa đời sau thì hơn. Xem ra ta cũng không ở Cẩm Xuân viên được bao lâu đâu.” *** Quả thật, lời nói của Hồng cô có sức mê hoặc vô cùng to lớn đối với bất cứ ai xuất thân từ thanh lâu. Tuy Thanh Lạc luôn miệng bảo không tin nhưng trong lòng luôn bất giác nhớ đến từng lời nói cử chỉ, nhất cử nhất động quen thuộc trước giờ của Lâm Tử Thông. Nói hắn có tình thì như không giống, mà bảo vô tình thì lại như mơ hồ có chút tình ý bên trong. Thanh Lạc cũng xem như nhìn qua biết bao kẻ nhưng người như Lâm Tử Thông vậy đúng là lần đầu mới gặp. Trước kia hắn đều nhìn thấu mục đích bọn nam nhân tiếp xúc mình, tất cả đều không ngoại lệ là ham muốn thân thể và sắc đẹp của hắn. Hiện giờ nhan sắc hắn dần phai thì những kẻ đó cũng như ruồi nhặng trong tiết đông, lần lượt biến mất hết. Hiển nhiên Lâm Tử Thông không giống vậy… Lần đầu tiên, Thanh Lạc vì một người nam tử, một khách làng chơi mà lòng dạ rối bời chẳng chợp mắt được. Đột nhiên hắn ngồi dậy, khoác áo vào rồi đi về hướng Noãn Âm các —— Biết rõ ràng Lâm Tử Thông không có trong đó nhưng hắn vẫn muốn đi xem, có lẽ cảm thấy nếu nhìn một cái sẽ yên lòng hơn. Lúc bước qua cửa nguyệt lượng ngăn cách tiền viện và hậu viện, hắn mơ hồ nghe có tiếng rất khẽ dưới cây tử đằng. Do mấy hàng cây chắn ngang nên hắn không trông rõ bèn lên tiếng hỏi: “Ai đó?” Nghĩ thầm ban ngày ban mặt thế này, có tán tỉnh cũng không thể mò tới đây được. Cẩn thận bước gần lắng tai thì chợt nghe tiếng mèo kêu lên làm hắn bật cười: “Ra là mèo hoang, trốn đó dọa người sao?” Lại bước về tiền viện. Chờ bóng hắn khuất hẳn, đột nhiên một thanh âm truyền ra sau cây tử đằng: “Hắn đi rồi.” Đấy là tiếng nói của Lâm Tử Thông. “Dọa ta gần chết, suýt nữa huynh ấy phát hiện rồi.” Thanh âm này lại là của A Đoan. Lâm Tử Thông phản bác: “Để hắn nhìn thì sao chứ?” A Đoan cúi gầm mặt: “Công tử là khách của ca ca, để huynh ấy thấy chúng ta ở cùng chỗ thế này không hay lắm.” Lâm Tử Thông chau mày: “Ngươi cũng nói bất quá hắn là vì tiền của ta, sao lại có tư cách quản ta ở cùng ai chứ hả?” A Đoan vẫn cảm thấy không ổn: “Ta phải về rồi, công tử cũng về đi kẻo ca ca ta lại tìm không thấy.” “Khoan đi đã.” Lâm Tử Thông níu tay A Đoan lại, “A Đoan, hãy thành thật nói ta biết, tại sao sáng sớm nay ngươi lại dáo dác nhìn quanh trước cửa ta? Có phải vì đêm qua ca ca ngươi không về, nên ngươi sợ ta gần gũi với hắn có phải không?” Mặt A Đoan bỏ bừng lên vội chối: “Không phải!” “Vậy ngươi nói xem, vì sao vô duyên vô cớ lại đến Noãn Âm các hả?” “Ta…” A Đoan vốn rất vụng về trong lời nói, trong khoảng thời gian ngắn vậy làm sao nghĩ ra câu đối đáp được. Thấy y không ngừng lúng túng, ánh mắt Lâm Tử Thông bất giác cũng dịu dàng đi. Hắn nhẹ nhàng cầm hai tay y lên trước ngực: “A Đoan, đến giờ đệ còn không biết sao? Ta đến Cẩm Xuân viên không phải tìm thú vui, cũng không phải vừa ý ca ca đệ, mà ta đến đây là vì chính đệ.” A Đoan kinh ngạc sững người. Đã biết bao lần y mộng tưởng Lâm Tử Thông sẽ thốt ra những lời này, giờ thật sự nghe được lại thấy hoài nghi tai mình: “Vậy… vậy sao công tử lại muốn tìm ca ca của ta?” “Vì ta không tìm được lý do nào để tiếp cận đệ. Với lại ta cũng muốn hỏi rõ hắn một chuyện.” A Đoan nhìn đôi mắt đầy thâm tình của Lâm Tử Thông, cảm giác chân thật này khiến lòng y thoáng chốc muốn nhảy cẫng lên sung sướng, niềm vui mừng quá đỗi làm y gần như không chịu được mà suýt ngất. Y lấy lại bình tĩnh nhưng thanh âm hãy còn run rẩy: “Công tử đừng nói bừa.” Thoắt cái y đã chạy ra khỏi cây tử đằng. Làm sao Lâm Tử Thông lại chịu để y bỏ đi nên đuổi với theo: “A Đoan, đệ đừng trốn tránh ta.” Hai người đang níu kéo thì một bóng người từ xa hốt hoảng chạy lại, cả hai vội tách ra. Người kia thấy A Đoan đã kêu toáng lên: “A Đoan, ngươi còn ở đây làm gì? Đi mau, ca ca ngươi đang đánh nhau với Cẩm Tâm ngoài Noãn Âm các đó!” A Đoan kinh hãi thần hồn: “Sao lại đánh nhau chứ?” “Không biết nữa, hình như là Thanh Lạc đoạt khách của Cẩm Tâm thì phải. Ngươi mau đi khuyên đi, ta còn phải đi tìm lão cha nữa!” Dứt lời người nọ đã chạy biến đi. A Đoan là người không có chủ ý, vừa nghe đánh nhau lòng vừa hốt hoảng lại vừa kinh sợ, y dậm chân: “Thế nào đang yên đang lành lại đánh nhau chứ?” Lâm Tử Thông vội tiến lên an ủi y: “Đừng sốt ruột, nói không chừng chỉ là cãi vã mà tên kia nói phóng đại thôi. Đệ cũng biết ca ca đệ hệt như gà chọi xù lông dựng mào, bất cứ lúc nào cũng chí chóe với người ta cho được.” A Đoan nghe hắn hình dung Thanh Lạc vừa chuẩn xác lại vừa buồn cười thì không khỏi bật cười: “Đừng nói ca ca ta như vậy, chúng ta mau trở lại xem, đừng để xảy ra chuyện.” Hai người vội vàng chạy đến Noãn Âm các, chưa bước vào cửa đã thấy cả đám tụ tập trong viện. Có ba người đang đánh nhau tán loạn, người ngoài kéo thế nào cũng không ra. Ba người đó, một bên tất nhiên là Thanh Lạc, còn bên kia là Cẩm Tâm và tiểu tư của hắn, Tử Đường. Lấy một chọi hai, dĩ nhiên Thanh Lạc không tránh khỏi lép vế, quần áo bị xé rách tơi bời, cả khóe miệng cũng bị rạch xước. Có điều đôi chủ tớ kia cũng không khá khẩm hơn là bao. A Đoan lo lắng cho huynh trưởng nên vội vàng nài nỉ Lâm Tử Thông: “Lâm công tử, lời ta nói không có tác dụng, công tử khuyên giải giúp được không? Ngăn họ đừng đánh nhau nữa.” Lâm Tử Thông cười bảo: “Trước giờ ca ca đệ đối đãi đệ không tốt, giờ hắn gặp báo ứng rồi. Chúng ta chỉ cần khoanh tay xem trò vui là được, tội gì phải nhúng tay vào bùn?” Hắn nhìn ra cả Cẩm Tâm và Thanh Lạc đều thuộc loại yếu mềm, quyền cước gì đó cũng chỉ có hạn, cùng lắm bị thương ngoài da là cùng. A Đoan vội nói: “Không phải đâu, ca ca không có đối xử tệ với ta, công tử hãy mau giúp huynh ấy đi.” Y đẩy nhẹ hắn ra trước. Lâm Tử Thông thấy A Đoan sắp rơi nước mắt thì mới biết y thật lòng kính mến Thanh Lạc, đành thở dài: “Đệ đó, đúng là lòng dạ quá tốt đi.” Hắn bước ra giữa sân. Mọi người đều lo can ngăn nên không ai chú ý tới hắn. Chỉ nghe Cẩm Tâm vừa đánh vừa mắng: “Ngươi là thứ hồ ly già không biết xấu hổ! Bản thân được người ta bao rồi còn muốn dụ dỗ khách của ta! Hôm nay ta đánh cho ngươi chết!” Đêm qua, Quách lão bản và Thanh Lạc rời đi có không ít người nhìn thấy, sớm đã có người chạy tới mách nước với Cẩm Tâm. Cẩm Tâm đã quyết sẽ vạch mặt Thanh Lạc trước mặt Lâm Tử Thông, làm cho hắn mất cả chì lẫn chài, mà không ngờ cả hai lại oan gia ngõ hẹp đụng nhau. Hai người lời qua tiếng lại một hồi thì tiến tới quơ tay quơ chân. Thanh Lạc bị hắn bắt chẹt một phen nên mặt mày đỏ gấc cả lên, đá lại hắn một cước, mồm miệng cũng không vừa gì: “Là ngươi không có bản lĩnh giữ nam nhân thì còn trách ai hả? Tối qua Quách lão bản còn nói với ta, tiếng ngươi rên trên giường y như mèo động đực vậy, chói tai muốn chết luôn.” “Ngươi…!” Lâm Tử Thông nghe hai người họ nói chuyện thì ít nhiều cũng hiểu ra nội tình, chân bước lên lại rút trở về. Hắn vốn rất chán ghét Thanh Lạc, giờ nghe tối qua hắn dụ dỗ mình không thành lại đi câu dẫn nam nhân khác, quả nhiên là thứ vô liêm sỉ hết mức rồi! Ác cảm trong lòng ngùn ngụt, định bụng để Thanh Lạc nếm thêm chút khổ sở nên hắn khoanh tay định đứng ngoài nhìn. A Đoan mang hy vọng gửi gắm vào Lâm Tử Thông nhưng lại thấy hắn không có ý định xen vào. Trông thấy mấy đòn đánh cứ không ngừng nện vào huynh trưởng thì lòng y vừa sốt ruột lại vừa tức, chạy qua kéo cánh tay hắn: “Công tử hãy mau giúp huynh ấy đi.” Thấy tuy Lâm Tử Thông luôn miệng đáp ứng nhưng vẻ mặt vẫn là đứng ngoài xem cuộc vui, y biết trong lòng hắn không muốn giúp nên đành cắn răng tự xông ra. “Được rồi, để ta đi.” Sao Lâm Tử Thông lại để y mạo hiểm cho đành? Hắn vội kéo y lại rồi tiến lên trước. “Dừng tay!” Cùng với tiếng quát này, một bàn tay to lớn nắm lấy tay đang đánh Thanh Lạc túi bụi, đẩy nhẹ một cái tên kia đã ngã sóng xoài ra đất. Tiếp theo Lâm Tử Thông vươn chân ngáng ngã tên Tử Đường đang tính xông lên. Thanh Lạc nào chịu bỏ qua cơ hội tốt vậy, cười phá lên: “Đáng đánh lắm.” Còn tới gần bồi cho Cẩm Tâm hai cước. “Được rồi, ngươi cũng dừng lại đi.” Lâm Tử Thông nắm cổ tay Thanh Lạc kéo hắn qua bên mình. Cẩm Tâm bèn tru tréo lên: “Ngươi còn ra mặt thay cho thứ lẳng lơ này sao? Ngươi có biết hắn âm thầm dụ dỗ nam nhân khác sau lưng ngươi không?” Lâm Tử Thông thản nhiên đáp: “Chẳng phải ngươi cũng từng dụ dỗ ta đó sao? Ngươi đâu có tư cách nói người khác chứ.” Cẩm Tâm giận sôi người: “Ngươi còn cố bao che cho hắn, thứ *** dục này đáng giá sao hả?” “Có đáng hay không thì không tới phiên ngươi nói. Còn nữa, ngươi lo mà đi tẩy miệng cho sạch đi. Nếu bảo ăn nói tục tĩu thì ngươi cũng không khá hơn hắn bao nhiêu đâu. Hây, các ngươi vốn là người cùng chung đường, tội tình gì phải sống mái với nhau vậy?” Cẩm Tâm cười khẩy một cái: “Thật không hiểu hắn có gì tốt mà ngươi lại một mực che chở hắn vậy.” Hắn lắc đầu lườm Thanh Lạc một cái, nhưng trong ánh mắt lại có chút hâm mộ. Trong xướng quán, muốn tìm một người đối đãi thật lòng quả là quá khó mà. Tử Đường đứng lên đỡ hắn, hai chủ tớ khập khiễng lết đi. “Ngươi khoan động đậy đã, cho ta dựa chốc đi, ta hết hơi sức rồi.” Bọn họ vừa đi thì sức chống đỡ của Thanh Lạc cũng cạn kiệt, cả người hắn rũ rượi dựa vào vai Lâm Tử Thông. Chỉ cảm thấy tựa vào bờ vai nở nang cường tráng kia, lòng cũng thấy an tâm. Rõ ràng toàn thân đều đau nhức, vậy mà nghe Lâm Tử Thông nói xong thì đau đớn gì cũng tiêu tan như kỳ tích. Làm sao cũng nghĩ không ra lại có người sẵn lòng đứng ra bảo vệ mình. Cho đến giờ hắn chỉ đơn độc chiến đấu, không hề biết rằng, hóa ra cảm giác có người để dựa vào lại dễ chịu và an tâm đến nhường nào. Bất giác nhớ đến lời của Hồng cô, không chừng… Suy nghĩ vơ vẩn khiến mặt hắn ửng đỏ, nhưng niềm vui cứ dâng trào từ đáy lòng không cách nào kềm nén. Còn Lâm Tử Thông? Ngăn trận đánh nhau xong, Lâm Tử Thông nhìn xuyên qua đám đông tìm kiếm bóng hình của A Đoan. Chỉ thấy y đang đứng đằng xa mỉm cười với hắn, trên mặt y tràn ngập sự biết ơn và cảm mến. Dễ nhận thấy trái tim y đang hướng gần đến mình. Nghĩ đến đây, Lâm Tử Thông cũng bất giác nở nụ cười. *** “Gần đây có chuyện tốt sao mà ngươi cười tươi rói hoài vậy?” Thanh Lạc dựa vào đầu giường soi xét A Đoan đang quét dọn phòng, cảm thấy quái gở vì sự thay đổi gần đây của y. Nói thật ra, Thanh Lạc thực lòng để ý đến A Đoan, dù gương mặt đứa nhỏ này không tính là khó coi nhưng suốt ngày ngũ quan cứ nhăn nhó thảm thương, mày chau mặt ủ hệt đám tang làm người ta nhìn đã thấy xúi quẩy, hận không thể đánh mắng nó mấy cái. Nhưng hai ngày nay hắn thấy rất kỳ lạ. Chân mày A Đoan lại thả lỏng ra, đôi mắt cũng sáng ngời, khóe miệng cứ hay cong lên, mới nãy còn vừa lau bàn vừa vô thức ngâm nga khiến người ta không để ý cũng không được. Hôm nay là ngày gì chứ? Thanh Lạc suy nghĩ nửa buổi trời cũng không ra nên dứt khoát hỏi thẳng. A Đoan còn đang đắm chìm trong thế giới của mình, đột nhiên nghe huynh trưởng hỏi thì hốt hoảng: “Đệ à? Đệ có chuyện tốt gì đâu. Phải rồi ca, đệ xem mấy ngày nay tâm tình huynh tốt lắm, có phải huynh gặp chuyện tốt gì không?” Thanh Lạc hừ một cái: “Cả đầu óc cũng đổi khác rồi sao, biết chuyển sang hỏi ngược ta à?” A Đoan vội nói: “Đệ thấy tâm trạng huynh tốt thật mà. Cả huynh cũng chưa phát hiện ra sao? Nhiều khi tự nhiên huynh cười rộ lên, với lại cũng không có mắng đệ nữa.” Thanh Lạc trừng mắt giả vờ giận: “A, thì ra ngươi không bị ta mắng thì khó chịu sao?” “Không phải, không phải đâu!” A Đoan quýnh quáng xua tay lia lịa. “Còn không lo làm mau đi!” Thanh Lạc quát một tiếng làm tay đang quét dọn của A Đoan càng nhanh hơn, y cũng dám nói gì thêm. Qua một hồi, A Đoan nhìn trộm huynh trưởng thì thấy hắn cúi đầu, không biết đang nghĩ điều gì mà lại ngơ ngẩn bật cười, hiển nhiên hiện giờ tâm trạng đang rất tốt. Vì vậy y dốc hết can đảm, dè dặt lên tiếng: “Ca, hôm nay đệ muốn đi ra ngoài, có được không vậy?” Thanh Lạc lườm y một cái: “Ngươi không lo yên thân ở nhà, ra ngoài làm cái gì? Cái thân vừa dốt vừa ngu, để người ta bắt cóc lúc nào cũng không hay, không đi đâu là yên chuyện.” Xưa nay A Đoan luôn sợ hãi huynh trưởng nên thấy hắn phản đối một hơi thì im thin thít. Đôi mắt cứ ngóng ra ngoài, chỉ còn nước chờ cứu binh thôi. Bỗng nghe một tiếng la lớn ngoài cửa, A Đoan mừng rỡ ra mặt chạy ra. “Tiểu Cửu, ngươi tới rồi.” Tiểu Cửu đi vào đoạn nháy mắt với A Đoan, thấy y lắc đầu thì biết chuyện không suôn sẻ liền xởi lởi cười: “Thanh Lạc ca ca, huynh khỏe chớ?” Thanh Lạc xì một tiếng: “Chút chuyện vặt không chết được đâu, ngươi lại tới kiếm A Đoan làm gì đó? Đứa nhỏ thực thà ngoan ngoãn đã bị ngươi nhiễm hư rồi.” Mỗi lần Thanh Lạc thấy tiểu Cửu là phải mắng tát mấy câu vào mặt, tiểu Cửu quen rồi nên cũng không tức giận mà chỉ hì hì cười: “Ta tới tìm A Đoan cùng đi ngắm hoa đào. Mấy hôm nay thời tiết đẹp, hoa đào trong am Lạc Hà đều nở rộ rồi, nghe nói so với năm ngoái còn rực rỡ hơn nữa, không xem là tiếc lắm.” Hoa đào ở am Lạc Hà là cảnh sắc độc nhất vô nhị trong phủ Tùng Dương, mỗi lần nở hoa thể nào cũng ngợp cả một vùng trời, từ xa trông lại tựa như một dải mây ráng màu. Bất luận già cả bé lớn ở phủ Tùng Dương, hễ đến tiết này đều muốn đến am Lạc Hà ngắm một cái mới tin chắc rằng mùa xuân đã đến thật rồi. Thanh Lạc giật nảy mình, năm nay bận rộn nên gần như quên khuấy chuyện thưởng hoa đào. Nghe nói mảnh rừng đào đối diện với thần linh, nếu như hai người đang yêu nhau đến đó thầm cầu duyên thì có thể được thiên trường địa cửa bên nhau, không bao giờ chia lìa. Chỉ không biết hai người nam tử tới xin thì có ứng nghiệm hay không? Nếu… nếu có thể khiến cho Lâm Tử Thông dẫn mình đến đó thì… Nghĩ đến đây trong lòng hắn bất giác dịu đi, thấy vẻ mặt khao khát của y bèn bảo: “Cũng được, ngươi ở đây cũng chỉ trêu ngươi thôi, ra ngoài dạo cho ta khỏi phiền nhiễu.” Hắn ngập ngừng rồi dặn thêm: “Nhớ kỹ ra ngoài phải theo sát tiểu Cửu, để người ta gạt rồi bán đi thì ta không dư hơi kiếm ngươi đâu. Đem theo chút đồ khô với nước đi, mấy thứ bên ngoài không sạch sẽ đâu. Bạc thì khỏi, con nít con nôi cầm tiền chỉ biết xài bậy thôi.” A Đoan mau mắn đáp lời nhưng tiểu Cửu lại có chút bất mãn, lầm bầm: “Vơ của Lâm công tử người ta nhiều vậy mà chút xíu cũng không cho huynh đệ mình, đúng là keo kiệt mà.” Thanh Lạc trừng mắt, còn tính lên tiếng thì A Đoan đã vội vàng đẩy tiểu Cửu ra ngoài. *** Một câu ngắm hoa đào lại gợi biết bao bầu tâm sự trong lòng Thanh Lạc. Hầu hạ Lâm Tử Thông dùng cơm trưa xong, hắn cân nhắc nên mở lời mời thế nào. “Chỗ… kinh thành có hoa đào không vậy?” Lâm Tử Thông lơ đãng nói: “Hoa đào có phải hiếm hoi gì, dĩ nhiên là có rồi.” “A, vậy ngươi có thấy qua một rừng đào rộng mười mấy mẫu chưa? Cả vùng mênh mông trải dài như mây tía vậy?” “Cái đó đúng là chưa thấy.” Lâm Tử Thông suy nghĩ hồi thì cười: “Hoa đào trải dài mấy chục mẫu xem ra còn nhiều hơn trong đào nguyên thế ngoại. Có cơ hội ta cũng muốn ngắm một lần cho biết.” Thanh Lạc không biết “đào nguyên thế ngoại” nó ở đâu, chỉ thấy thần tình say mê của Lâm Tử Thông thì lòng đầy rạo rực, khẩn trương nuốt ực một cái lại tiếp lời: “Vậy… buổi chiều ngươi có rảnh không?” Lâm Tử Thông nhìn hắn một cái: “Chiều ta còn phải đi xem vải vóc, chắc khuya mới về. Ngươi hỏi làm gì?” “Không, đâu có gì đâu.” Thanh Lạc tràn đầy thất vọng, nhưng nghĩ một hồi thì hoa đào còn nở tới năm sáu ngày nữa, hôm nào đi mà chẳng được. Đợi ăn cơm xong, Thanh Lạc thu dọn chén đũa đã thấy Lâm Tử Thông muốn ra ngoài. “Ngươi đi sớm vậy sao?” “Có hẹn mà để người ta chờ lâu thì không hay.” “Cơm chiều cũng ăn bên ngoài sao?” “Ừ.” “Vậy… có cần ta chuẩn bị thức ăn khuya không?” “Phải khuya lắm ta mới về, ngươi cứ ngủ trước đi.” “Không sao, ta chờ ngươi về.” Thốt ra rồi sắc mặt Thanh Lạc bỗng nhiên ửng hồng. Lâm Tử Thông bị hắn rầy rà mãi thì sốt ruột: “Tùy ngươi.” Thanh Lạc thấy hắn vội vàng đi thì hỏi nữa: “Vậy ngươi muốn ăn khuya món gì?” “Sủi cảo đi.” Lâm Tử Thông lơ đãng trả lời, chợt nhớ trước đây Thanh Lạc có bao giờ để ý hành tung của mình, sao hôm nay hỏi nhiều vậy chứ? Nhưng hắn cũng không để ý gì đến Thanh Lạc, suy nghĩ thoáng qua rồi bỏ, nhấc chân ra khỏi cửa. Hắn đi thẳng ra cửa lớn thì bắt đầu chậm lại như đang kiếm gì đó. Lúc đến đầu ngõ đã nghe một người bên đường gọi hắn: “Lâm công tử!” Hắn quay người lại mỉm cười. Ở ngõ nhỏ đằng kia, tiểu Cửu đi trước, A Đoan ngượng ngùng bất an theo sau. Y vừa thấy ánh mắt Lâm Tử Thông thì đỏ mặt lên mà cười rộ. Tiểu Cửu nói: “Lâm công tử, giao A Đoan cho cậu đó. Tới chiều ta sẽ chờ công tử ở đây để dẫn A Đoan về.” Lâm Tử Thông khẽ gật đầu: “Phiền ngươi rồi.” Hắn móc ra một đĩnh bạc đưa cho tiểu Cửu. “Ngươi cầm chỗ này đi.” Tiểu Cửu nhận bạc cười nói: “Chỉ cần cậu thật lòng thật dạ đối xử tốt với A Đoan thì để hai người đi chơi thảnh thơi có là gì?” Rồi hắn nhìn sang A Đoan: “Nghe nói am Lạc Hà rất linh nghiệm, đi mà ước nguyện đi.” Lâm Tử Thông mỉm cười hỏi: “Ước nguyện gì vậy?” A Đoan đỏ bừng mặt, thì thầm vào tai hắn mấy câu. Lâm Tử Thông càng cười tươi hơn: “Vậy nhất định phải nguyện rồi.” Tiểu Cửu nhìn bọn họ thân mật, huynh huynh đệ đệ với nhau thì trong lòng vừa vui lại có chút chua cay. Chỉ có đại quý nhân như Lâm công tử mới có thể săn sóc tốt cho A Đoan thôi. Chỉ mong Lâm công tử này toàn tâm toàn ý, đừng để A Đoan phải đau lòng khổ sở. *** Trời đã chạng vạng lên đèn, ngọn lửa lập lòe giống như dạ ra tâm tình của Thanh Lạc lúc này. Hắn gục xuống bàn, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm ngọn đèn. Trên người hắn vẫn vận bộ áo màu lam mới mua, mới tắm rửa xong nên tóc còn chút ướt, càng tăng thêm phần rạng ngời. Bàn bên kia có cái ***g bàn đậy kỹ, bên trong là bánh sủi cảo được gói rất tỉ mỉ. Vì không biết khi nào Lâm Tử Thông về nên cũng không dám bắc sủi cảo lên hấp. Đúng vậy, hắn đang ngồi đợi Lâm Tử Thông. Trước kia Thanh Lạc ghét nhất là phải chờ đợi, nhưng giờ hắn phát hiện, hóa ra đợi chờ cũng có cái ý vị của nó. Việc chờ đợi cũng giống như nỗi niềm giày vò ngọt ngào vậy — Miễn là người ngươi chờ là người ngươi luôn mong nhớ. Thấy sắc trời đã dần tối, nhẩm tính Lâm Tử Thông cũng sắp trở về, hắn bèn đi ra cửa đứng chờ. Gió đêm rất lạnh khiến hắn co rúm người lại, hối hận vì sao mình lại không khoác thêm áo. Chiêu bài trước hai ngọn đăng đã thắp sáng lên, dòng người qua lại về đêm khiến con phố thêm phần náo nhiệt. Trước cửa lớn người xuôi ngược tấp nập, Thanh Lạc không muốn cản trở nên đứng dưới góc sáng dưới bậc thang, còn mắt cứ dáo dác nhìn ra đầu phố. Bỗng có bóng một cặp đằng xa khiến hắn chú ý. Bộ dáng đi đường của họ rất kỳ quái, người phía trước như đang kéo người sau. Mà trông dáng hai người kia hình như hơi quen quen. Dần dần, hai người tiến đến gần hắn mới nhận ra người đi trước chính là tay đánh thuê của Cẩm Xuân viên, Bạch đại cha, còn người bị níu tai đằng sau — là con của ông ta, tiểu Cửu! Thì ra giờ này tiểu Cửu mới về, còn A Đoan đâu? Thế nào lại không thấy bóng dáng A Đoan đâu cả? Chẳng lẽ nó còn chưa về nhà? Lòng Thanh Lạc đầy bất an liền tiến lên đón đường. Chỉ nghe Bạch đại cha vừa đi vừa mắng nhiếc: “Cái thằng súc sinh này, giỏi à nha! Đánh lộn gây gỗ còn chưa đủ giờ lại gan chạy tới sòng bài, chỗ đó là chỗ ngươi tới được à? Đánh mười lừa chín thì có núi vàng cũng không đủ cho ngươi thua đâu!” “Bạch đại cha, có chuyện gì vậy?” “Thanh Lạc đó à?” Sắc mặt Bạch đại cha giận dữ, xỉa vào tiểu Cửu mà bảo: “Cái thằng này bắt chước người ta đi bài bạc! Nếu chẳng phải có người quen thấy nói ta hay, bằng không tương lai ta bị người ta đòi nợ cũng còn không biết là gì nữa?” Tiểu Cửu gân cổ cãi: “Con đang thắng đậm mà.” Thanh Lạc hỏi: “Tiểu Cửu, A Đoan đâu? Không phải các ngươi cùng đi xem hoa đào sao, tại sao lại chạy đi bài bạc vậy?” Lúc này tiểu Cửu mới nhớ mình đang thông đồng với A Đoan nói dối, óc nghĩ chớp nhoáng liền nói: “Đúng là chúng ta cùng đi, nhưng vì đông người quá nên đã lạc mất. Rồi thì.. rồi thì ta phải đi sòng bạc.” Bạch đại cha gõ đầu hắn cái bốp: “Ngươi lạc mất huynh đệ người ra mà còn nhàn nhã đi đánh bạc à?” “Ui da, đừng đánh nữa mà! A Đoan lớn chừng này rồi, với lại có phải nó chưa từng đi đường đó đâu, sao mà lạc cho được…” Hai cha con còn đang cãi cọ nhưng Thanh Lạc đã không nghe lọt tai nữa. Hắn chạy thẳng ra hậu viện, hy vọng A Đoan sẽ tự mình về được, nào ngờ vẫn thấy cửa phòng cài then tối đen như mực. Thanh Lạc chỉ thấy trước mắt tối sầm, định thần lại chạy ra trước, hung hăng đạp tiểu Cửu một đạp: “Nếu A Đoan mà lạc mất thật thì ta không để yên cho ngươi đâu!” Nói xong hắn vội vã chạy ra đầu ngõ. Bạch đại cha gọi với theo: “Ngươi đi đâu vậy?” “Đi am Lạc Hà!” Bạch đại cha kinh ngạc nhìn theo bóng dáng mất hút của Thanh Lạc lẩm bẩm: “Thường ngày nhìn nó đánh chửi A Đoan vậy, thì ra quan tâm tới huynh đệ vậy à?” Tiểu Cửu cũng chêm vào: “Đúng không phải mơ à nha, tự dưng người này sao lại trở tính vậy chớ? Á!” Hắn thét thảm thiết một tiếng, cũng lại bị lão cha mình đạp cho một cú. “Tiểu tử, còn không liệu hồn đi kiếm phụ? Tính tình Thanh Lạc nó nóng nảy vậy, nếu tìm không ra A Đoan được thì không lột da ngươi mới lạ đó!” “Yên tâm, A Đoan không việc gì đâu, hắn…” Tiểu Cửu định nói ‘Hắn đang theo Lâm công tử kia vui vẻ nơi nào rồi,’ nhớ sực lại là bí mật nên ngậm miệng kịp. Bạch đại cha trừng mắt quát: “Nó gì chứ? Còn không mau đi tìm!” Tiểu Cửu lòng tràn đầy ủy khuất, nghĩ bản thân mình có lòng mà sao chưa có báo đáp chớ… — Bây giờ am Lạc Hà đã không còn du khách nữa, dĩ nhiên Thanh Lạc không tìm thấy ai. Hắn còn chưa chịu bỏ cuộc lại chạy ven vùng tìm, thấy trời mỗi lúc mỗi tối dần, các hàng quán đã đóng cửa nẻo, trên đường mấy người lững thững đi, lướt mắt qua cũng không thấy bóng dáng của A Đoan. Nhất thời cơn thất vọng trĩu nặng trong lòng hắn. Con người A Đoan thanh tú đẹp đẽ, tính tình lại rất yếu đuối, không biết có bao nhiêu kẻ rình mò nó, lỡ như rơi vào tay kẻ xấu thật thì làm sao đây? Hắn đi tới hai chân nhức mỏi, nhưng nghĩ đến đây lại vực tinh thần tiếp tục tìm. Đang lúc hoảng loạn lại nghe đằng xa có người kêu tên hắn, quay lại thì đúng là tiểu Cửu. “A Đoan đã trở về rồi!” “Thật không?” Ánh mắt Thanh Lạc sáng rực liền vội vã cùng tiểu Cửu trở về. Quả nhiên hắn thấy A Đoan đang sợ chết khiếp đứng ở cửa. Đột nhiên Thanh Lạc thấy sống mũi cay xè, hùng hổ xông tới trước tát A Đoan một cái: “Rốt cuộc ngươi chạy đi đâu hả? Không phải đã dặn ngươi phải theo sát tiểu Cửu hay sao?” Hắn còn muốn đánh nữa nhưng đã bị người ta nắm tay lại. Nhìn lên, chính là Lâm Tử Thông bắt lấy tay hắn. Thanh Lạc ngẩn người ra: “Sao ngươi lại ở đây?” Lâm Tử Thông đang muốn thừa dịp này nói cho rõ, nhưng thấy A Đoan liên tục lắc đầu mới đành nói: “Ta cũng mới về tới, nghe nói ngươi đi tìm A Đoan nên ở đây chờ ngươi.” “Ngươi… chờ ta sao?” Thanh Lạc kinh ngạc nhìn hắn, bàn tay chậm rãi buông xuống, cơn tức trong lòng cũng tan đi chút ít. “Phải. Ta thấy A Đoan cũng sợ hết hồn rồi, qua chuyện này chắc y cũng học lấy bài học, ngươi tạm tha cho y đi.” Thanh Lạc nhìn về phía A Đoan, thấy hai bên chạm mắt nhau y đã co rúm người lại, trông cũng có chút đáng thương. Nói gì đi nữa, y về được cũng là may rồi. Nghĩ vậy cơn giận sót lại cũng tiêu tan. Hắn thấp giọng bảo: “Ngươi về trước đi.” A Đoan được xá lệnh bèn cắm đầu chạy vào trong. Tiểu Cửu đứng bên nhìn, thầm nghĩ lúc này không chạy thì còn chờ khi nào? Hô một tiếng “Ta đưa ngươi về,” rồi cũng lủi mất. Lâm Tử Thông sợ Thanh Lạc còn chưa nguôi giận, trở về sẽ còn gây khó dễ cho A Đoan nên thuận miệng nói: “Chúng ta về Noãn Âm các đi.” Thanh Lạc gật đầu. Hai người sánh vai đi vào Noãn Âm các, Lâm Tử Thông thấy ***g bàn đậy trên bàn thì hỏi: “Đây là cái gì?” Lúc này Thanh Lạc mới sực nhớ, cười bảo: “Đây là thức ăn khuya cho ngươi, suýt nữa ta quên mất, cái này phải hấp mới được.” “Không… A, vậy ngươi mau đi đi.” Lâm Tử Thông định bảo không cần nhưng lại nghĩ giờ nên chiều theo ý hắn, chỉ có nước dỗ dành hắn cao hứng thì A Đoan mới an toàn. – Thanh Lạc đi vào bếp hấp đồ ăn. Vốn hắn đã mặc rất mỏng, lúc chạy tìm A Đoan mồ hôi đã túa ra toàn thân, bây giờ gió lạnh thổi qua thì thấy hơi rùng mình. Nhưng hắn tự tin thân thể mình khỏe mạnh nên cũng không để ý. Chốc lát sau, sủi cảo nghi ngút khói đã bày lên bàn thơm phức. Thanh Lạc gắp một cái sủi cảo rồi cười: “Ngươi nếm thử xem.” Hắn luôn biết lấy lòng khách như thế nào. Trước đây khách muốn ăn sủi cảo hắn đều kêu nhà bếp làm, bản thân không đụng tới ngón tay mà chỉ đứng nhìn. Lúc bưng lên còn kể lể mình đã vất vả cỡ nào, mặt mày tay chân đều mỏi nhừ hết cả hòng tranh công lấy chút tiền thưởng của khách. Nhưng hiện tại, bánh sủi cảo này quả thật do chính tay hắn làm mà miệng lại ngượng nghịu, một câu lấy lòng cũng không thốt ra. Nhìn thấy Lâm Tử Thông bỏ vào miệng nhai, hắn vui còn hơn bản thân được ăn nữa. “Có ngon không?” “Ngon lắm.” “Vậy ngươi ăn nhiều chút đi.” Sắc mặt Lâm Tử Thông hơi sượng sùng. Hắn dẫn A Đoan ra chợ đêm ở thành Đông ăn đến ních bụng thì sao còn nuốt nổi? Hắn thuận miệng bảo: “Ngươi cũng ăn đi.” Kỳ thật vừa mới chạy tán loạn một vòng nên Thanh Lạc có hơi đói bụng, nhưng bánh sủi cảo làm không nhiều lắm nên hắn lắc đầu: “Ngươi cứ ăn đi.” Đang nói hắn đã hắt hơi một cái. “Ngươi mặc phong phanh vậy, chắc là cảm lạnh rồi. Không cần ở đây đâu, ngươi cứ về nghỉ ngơi trước đi.” Lâm Tử Thông cởi áo ra rồi khoác lên người Thanh Lạc. “Còn ngươi…” “Không sao, thân thể ngươi quan trọng hơn.” Lòng Thanh Lạc tràn đầy vị ngọt ngào: “Vậy ngươi ăn xong cứ để đại chỗ nào đi, sáng mai ta sẽ tới lấy.” Lúc ra cửa, Lâm Tử Thông còn dặn thêm: “Thân thể ngươi không khỏe thì về ngủ liền đi, đừng có tức giận với A Đoan nữa.” Thanh Lạc không nghi ngờ gì hắn mà mỉm cười: “Ta biết rồi.” Dù gió đêm lạnh lẽo nhưng Thanh Lạc lại thấy cảm giác ấm áp từ chiếc áo kia thấm sâu vào lòng, nhớ đến cử chỉ săn sóc của Lâm Tử Thông, cổ họng cũng thấy ấm áp lên. Hắn si mê tưởng tượng, có lẽ Lâm Tử Thông có tình ý với mình rồi chăng? Tâm ý kia của mình chắc hắn nhìn ra rồi? Phải biết đây là lần đầu hắn tự tay làm sủi cảo cho khách. Thanh Lạc còn đang ảo tưởng mình đang ăn cùng với Lâm Tử Thông, mà không biết cửa phòng vừa đóng, Lâm Tử Thông đã đem dĩa sủi cảo kia đổ hết vào bô.