Mịch ái truy hoan

Chương 18 : Chương 8.2

Hai người đều sửng sốt một chút, hai mặt nhìn nhau. Chẳng lẽ là muốn tới quét phòng sao? Thời gian không đúng nha. Cũng sẽ không là phục vụ tới dọn bàn ăn, bởi vì bữa sáng vừa mới đưa tới không bao lâu. Dưới sự chần chờ, tiếng chuông lại vang lên, lần này còn cùng với tiếng đập cửa. “Em đi xem được rồi.” Cô nhảy trên đùi anh xuống, khép nhanh vạt áo choàng tắm hướng cửa đi,“Ngày hôm qua tôi lúc đó, có cùng quầy nói hay không……” Ra cửa, Lã Tân Mạn toàn bộ ngây người, ngay cả nói đều không kịp nói xong. Ngoài cửa đứng một đôi vợ chồng tuy nhẹ nhàng, phong trần mệt mỏi lại khó nén hưng phấn. Đúng là…… cha mẹ cô. Bọn họ không phải hẳn là ở San Francisco sao? Vẫn là Seattle? Hay là là công viên Hoàng Thạch, Lạc Ki sơn mạch, đại khe sâu? Nói ngắn lại, làm sao có thể đột nhiên ở trên bãi biển lướt sóng, ở khách sạn Trang Thiên Đường xuất hiện? “Ba ba, mẹ…… các người, các người……” Cô đều cà lăm. “Chúng ta vốn từ Tây Mỹ về Đài Loan, muốn tiện đường đến thăm con, cho con một kinh hỉ.” Cha cô từ ái nói:“Thế nào, có dọa nhảy dựng hay không?” “Gọi vài cuộc điện thoại cho con cũng không nhận, còn phải gọi đến phòng làm việc ở Newyork của con hỏi, mới hỏi ra con ở tại khách sạn nào.” Mẹ cô vẫn là nhịn không được muốn lải nhải,“Không phải dặn dò con qua, xuất môn bên ngoài, không cho phép không tiếp điện thoại sao? Như thế nào làm cho ba mẹ tìm không thấy? Vạn nhất khẩn cấp muốn liên lạc –” “Được rồi được rồi, con gái đều chính mình ở nước ngoài nhiều như vậy năm, nó có chừng mực.” Ba ba chính là sủng con gái, ra mặt ngăn lại mẹ nhắc đi nhắc lại.“Meo Meo, ăn sáng chưa, chúng ta vừa xuống máy bay, muốn cùng con ăn.” Lã Tân Mạn đến lúc này mới từ trong khiếp sợ hơi chút hoàn hồn, thay vào đó là một trận khủng hoảng thấu tâm, giống như bị một chậu nước đá đổ xuống đầu! Cô quần áo không chỉnh thì thôi, Chúc Bỉnh Quân còn tại trong phòng cô, cửa phòng này một khi mở – Không được, không nên không nên không được! “Ách, con, con ăn rồi.” Cô trong tình thế cấp bách sinh trí,“Ba ba, nhà ăn khách sạn này rất tuyệt, ngay tại dưới lầu, ba mẹ muốn trước đi ăn cơm hay không, con sửa sang lại một chút, lập tức sẽ xuống.” Mẹ cô nhíu mày, có chút hồ nghi hỏi:“Con muốn sửa sang lại cái gì? Như thế nào không ra cửa?” Là Lã phụ nhìn ra manh mối. Con gái chỉ khoác áo choàng tắm, tóc cũng loạn loạn, cũng không giống bộ dáng vừa tỉnh ngủ, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt lóe ra, chột dạ đến độ không dám nhìn bọn họ…… Đủ loại dấu hiệu đều biểu hiện, trong phòng cô tuyệt đối có con trai! Cũng nên là lúc, con gái đều bao nhiêu tuổi! Lã phụ lập tức kéo vợ một phen,“Bà để con thay quần áo rồi xuống lầu, chúng ta trước đi xuống ăn điểm tâm.” “Vì sao……” “Đi thôi, đừng nhiều lời.” Đang lúc Lã Tân Mạn vụng trộm muốn thở một hơi, cha cô quay đầu, hòa ái một câu lại đem cô nói đỏ mặt,“Có bạn, mang xuống dưới cùng nhau uống chén cà phê.” Cuối cùng tạm thời tiễn bước cha mẹ, cô đóng cửa lại, một hồi thân, mềm nhũn tựa vào trên ván cửa, tay ấn ngực, từng ngụm từng ngụm thở hào hển. Thật mạo hiểm! Thật sự, còn kém một chút – Chúc Bỉnh Quân đứng ở bên bàn ăn, im lặng nhìn cô. Anh nghe thấy được toàn bộ đối thoại. “Em, ba mẹ em đến đây!” Cô kinh hồn chưa định nói với anh:“Em thật sự không biết bọn họ sẽ đột nhiên xuất hiện, bọn họ là đột ngột nảy ra ý định, trước đó lúc gọi điện căn bản không nhắc tới.” Mà mấy ngày nay, cô tâm tư tinh thần hạng nặng đều đặt trên việc cùng Chúc Bỉnh Quân gặp nhau, căn bản không rảnh đi quản mọi thứ sự tình khác. “n, anh nghe thấy được.” Anh lại khôi phục cái thần thái lạnh nhạt chắc chắc kia, thuận miệng hỏi:“Một chút muốn anh cùng em đi xuống hay không:” “Không được!” Đổi lấy đột nhiên cự tuyệt của cô.“Nếu để ba mẹ biết…… Anh em cũng sẽ biết…… Nếu là anh……” Cô nói bừa bãi, có thể thấy được nỗi lòng hỗn loạn Chúc Bỉnh Quân vẫn im lặng nhìn cô. “Anh nói.” Cuối cùng, anh thản nhiên nói,“Em trước đi xuống bồi bọn họ đi, anh sẽ rời đi trước khi em trở về.” “Em không phải…… Em……” Nghe nói anh phải đi, trái tim cô đều thắt lại. Ngàn dặm xa xôi gặp mặt, lại vội vàng chấm dứt như vậy, cô không muốn a! “Không sao, anh vốn liền tính trước thời gian trở về, Đài Bắc còn có một ít…… việc tư phải xử lý.” Anh loan loan khóe miệng, đôi mắt nhưng không có ý cười.“Anh đi trước. Em cùng ba mẹ em chơi vui vẻ.” Nhìn anh xoay người vào phòng ngủ, Lã Tân Mạn tim thắt quá chặt, giống có một cái nắm đấm hung hăng đấm lòng của cô, nhanh làm cho cô nhất thời thở không nổi. Vì sao cô cảm thấy…… bóng dáng anh, rất cô đơn? Trở lại Đài Loan, Chúc Bỉnh Quân liền thẳng đến phòng khám, chuẩn bị bắt đầu công việc. Bất quá anh vừa bước tiến cửa chính phòng khám, các tiểu thư đều kinh ngạc nhìn anh, giống như gặp quỷ. “Viện, viện trưởng, anh như thế nào đã trở lại?” Thư ký Tôn từ phòng bệnh lịch đi ra, chấn động,“Vé máy bay về không phải đăng ký ngày mốt nữa sao?” Vẫn là cô tự tay đăng ký! Làm sao có thể có sai?! Chúc Bỉnh Quân nhún nhún vai, làm thủ thế không muốn giải thích nhiều, một mặt hướng văn phòng đi,“Mấy ngày nay phòng khám có tốt không? Sắp xếp báo biểu lấy vào cho tôi xem, tôi buổi chiều là có thể khôi phục xem chẩn” “Viện trưởng, chờ một chút!” Thư ký Tôn truy ở phía sau anh. Đáng tiếc Chúc Bỉnh Quân người cao chân dài, đi đường tốc độ lại mau, cô mãi cho đến cửa văn phòng mới đuổi theo.“Cái kia…… Văn phòng anh……” Vừa đi vào văn phòng chính mình, Chúc Bỉnh Quân lại lần nữa sửng sốt. Cha anh đang ngồi trước bàn làm việc, dùng máy tính của anh. Thấy anh tiến vào, cũng không có bộ dáng giật mình, chính là nhe răng cười, đùa giỡn phất phất tay. “Con, con đã trở lại.” Chúc phụ thoải mái mà nói, một mặt đứng lên. “Ông ở trong này làm cái gì?” Anh lạnh lùng hỏi. Thư ký Tôn kinh ngạc trừng lớn mắt,“Viện trưởng, cha ngài muốn mượn văn phòng ngài dùng, ông ấy nói trước đó đã nói cùng ngài rồi nha.” “Máy tính có chút vấn đề, con có rảnh về nhà xem.” Chúc phụ khẩu khí dường như rất bình thường, giống như là cha con cảm tình tốt lắm giống nhau đang nói chuyện phiếm.“Ta vội vã muốn xem, cho nên mấy ngày nay sẽ quấy rầy.” Chúc Bỉnh Quân chỉ cảm thấy tức giận thẳng hướng ót, đường ngang đi liếc mắt một cái. Thư ký tiểu thư vô tội nhìn anh, lại nhìn ba ba ông chủ. “Chúc tiên sinh còn mang theo thật nhiều đồ ăn đến thăm chúng ta.” Ăn thịt người nhu nhược, chột dạ thư ký Tôn chạy nhanh nói,“Buổi trưa nào cũng đều đưa điểm tâm phong phú, đồ uống lại đây, thật sự là rất tiêu pha.” “Có làm sao, hẳn là, các người công tác vất vả, còn giúp con ta buôn bán lời nhiều tiền như vậy, một ít điểm tâm nhỏ tính nhẩm không được cái gì. Ha ha ha……” Tiếng cười dũng cảm lại sang sảng, thật sự là rất có khôi lực. Thư ký tiểu thư sùng bái nhìn ba ba viện trưởng. Nhưng là viện trưởng trẻ tuổi chút không nhúc nhích, sắc mặt không tốt, chỉ lạnh lùng nhìn cha. “Nghe nói con đi thăm bạn gái ?” Chúc phụ lơ đễnh, miệng chính như từ phụ cùng đứa con bốc đồng nói chuyện, siêu có kiên nhẫn,“Là tiểu thư nhà ai, lần sau mang đến cùng ba ba ăn bữa cơm –” “Không cần.” Chúc Bỉnh Quân đi hướng bàn làm việc, một mặt nói với thư ký Tôn:“Đưa vị tiên sinh này đi ra ngoài. Về sau không có sự cho phép của tôi, đừng cho bất luận kẻ nào tiến vào văn phòng tôi.” “Nhưng là ông ấy là của anh –” “Đừng trách Tôn tiểu thư, là ta phiền người ta” Chúc phụ hiểu biết nói:” Cùng bạn gái cãi nhau sao? Tâm tình thật không tốt, ta đây trước hết không ầm ỹ con.” “Đi ra ngoài!” Chúc Bỉnh Quân giận đến nắm tay trọng kích mặt bàn, anh thề, lại nghe một câu dối trá loại này, anh sẽ nôn mửa.“Tôi đã nói qua, không cần lại đến! Nơi này không chào đón ông!” Từ phụ trong mắt hiện lên một tia tức giận, nhưng ông ta không có bao nhiêu nói, chính là cùng thư ký Tôn gật gật đầu, sau đó tao nhã rời đi. Thư ký Tôn kinh ngạc nhìn viện trưởng, Chúc Bỉnh Quân ngón tay thon dài xoa mi mắt. Cộng sự này mấy năm qua, cô lần đầu tiên nhìn đến Chúc Bỉnh Quân khác thường như vậy. “Viện trưởng, nhìn bộ dáng anh mệt chết đi, muốn trước nghỉ ngơi một chút hay không?” Cô nhịn không được quan tâm,“Dù sao anh mấy ngày nay đều vẫn là nghỉ chẩn, bệnh nhân đều tìm y sư khác chẩn.” “Không quan hệ, cho tôi vài phút là tốt rồi.” Anh mệt mỏi đáp,“Cô trước đi ra ngoài đi, điện thoại tạm thời không cần tiếp.” Sua khi thư ký tiểu thư ra ngoài, Chúc Bỉnh Quân bắt đầu cẩn thận kiểm tra máy tính chính mình, bàn làm việc, ngăn kéo, tập hồ sơ một chút xem có dấu vết xâm nhập bị lật xem hay không. Sớm biết rằng cha nhất định sẽ xuất hiện, chính là không nghĩ tới sẽ lớn gan như vậy, tiến dần từng bước! Từ nhỏ đến lớn, nhà anh vẫn rất nhiều tiền, nhưng cũng vẫn thực nghèo. Cha nguyên bản cũng là sinh viên y khoa, lại bởi vì ham bài bạc thành tánh, sau lại bị ngon ngọt dụ dỗ, ngay cả thực tập đều không có hoàn thành, liền chuyên tâm đi đánh bạc – Đúng vậy, đánh bạc cũng có thể trở thành chức vị chính. Bởi vì cha anh là cái gọi là “Người nổi tiếng thị trường chứng khoán”, cá cược là cổ phiếu, kỳ hạn giao hàng, ngoại tệ, quỹ. Thời điểm tình huống tốt, thời gian ngắn ngủi là có thể đại kiếm đặc kiếm; Nhưng tiền tới cũng nhanh đi cũng nhanh, dân cờ bạc vĩnh viễn đều ở trong thôi miên chính mình, vận may tiếp theo sẽ rất tốt, thu lợi sẽ càng nhiều! Chúc Bỉnh Quân lập chí phải làm một bác sĩ chân chính, bất luận cha uy hiếp lợi dụ như thế nào, giễu cợt châm chọc, anh hoàn toàn không dao động. Muốn chứng minh cho ông ta xem, anh có thể đối mặt hết thảy dụ hoặc, có thể sống được phấn khích thậm chí thối nát, cũng tuyệt đối sẽ không đi lên con đường dân cờ bạc. Anh kiếm tiền, tình nguyện tiêu xài, uống, lãng phí, đi mở quán bar…… Cũng tuyệt đối sẽ không bị phụ thân nói động, tin tưởng cái gọi là “Kiếm ổn không lỗ”,“Có tin tức bên trong, cổ phiếu này có thể mua” chuyện ma quỷ linh tinh. Từ khi học ở bệnh viện, bị cha cười nhạo châm chọc qua vô số lần. “Kiếm một chút tiền lương kia, chỉ đủ ngươi ăn ba bữa ?” Cha đã nói như vậy,“Ngươi lấy một chút đi ra, ta dạy cho ngươi làm, ngươi sẽ sớm không cần mỗi ngày vất vả chẩn bệnh a. Có tiền thoải mái làm sao không kiếm? Chúc Nhân ta nào đó con cư nhiên đầu óc như vậy, nói ra thực mất mặt.” Chúc Bỉnh Quân tương ứng không để ý tới. Anh có hắn lý tưởng cùng mộng muốn thực hiện, tuy rằng đến sau lại thất bại, bởi vì đủ loại nhân tố — một cái chính yếu trong đó, là Lã Tân Mạn — muốn làm đến rời khỏi dạy học bệnh viện. Trải qua vất vả cùng áp lực, cha cười nhạo cùng hèn mọn, thậm chí phản bội…… Chúc Bỉnh Quân tất cả đều cắn răng nhẫn xuống dưới, cho tới bây giờ – Anh lại lần nữa vuốt mi mắt chính mình, từng trận mơ hồ cảm nhận sâu sắc chậm rãi rõ ràng đứng lên. Anh thật sự mệt chết đi, thực mệt mỏi. Thầm nghĩ muốn một thiên sứ ngọt ngào đơn thuần, tươi cười có thể rửa linh hồn, mỗi một cái ôm cùng hôn môi đều say lòng người, ở trước mắt anh, ở trong lòng anh…… Thật sự, anh không ngại vẫn truy đuổi cô; Nhưng là thời khắc gặp nhau càng ngày càng không đủ dài, khát vọng của anh càng ngày càng không thể khống cát. Cô tựa như dây giống nhau cuốn lấy tâm anh, nhưng là lúc này đây, rễ đều thật sâu chui vào thịt, chặt chẽ trói trụ, muốn cứng rắn ngăn lại so với lần trước càng huyết nhục mơ hồ. Rất nhớ cô, hơn nữa là toàn bộ thân thể, tâm linh đều nghĩ đến. Lần này ly biệt, giống như thân thể một bộ phân cũng bị để lại. Cầm lấy di động muốn gửi cái tin nhắn, lại phát hiện hết pin, đã tự động tắt máy; Cầm lấy điện thoại muốn quay số điện thoại, suy nghĩ nửa ngày, lại để trở về. Do dự trong chốc lát, mới thở dài một hơi, buông tha cho. Nên hồi tâm công tác. “Thư ký Tôn, tôi hôm nay buổi chiều có thể chẩn bệnh. Có cái gì cần xử lý hay không?” “Đã đều sửa sang lại tốt lắm, lập tức đưa vào. Nga, còn có, một vị Lã tiểu thư vừa gọi điện thoại lại đây, cô ấy hỏi anh có phải đã bình an đến hay không –” Hỏi như vậy, hiển nhiên biết hành tung viện trưởng, huống chi lại là giọng nói xa lạ ngọt ngào…… Toàn bộ dấu vết để lại thêm cùng một chỗ, thư ký tiểu thư lập tức ở trong não diễn xuất tiểu kịch trường: Chẳng lẽ, hay là, có lẽ vị này, chính là “Bạn gái” trong truyền thuyết kia?! Chúc Bỉnh Quân phản ứng siêu dị thường, anh lập tức ngữ mang trách cứ truy vấn:“Vì sao không tiếp vào cho tôi? Cô ấy gọi tới lúc mấy giờ ? Có nói sẽ gọi lại hay không? Còn nói cái gì?” “Là anh bảo tôi trước không cần quấy rầy anh……” Thư ký Tôn một bụng ủy khuất, cũng càng thêm xác định vị tiểu thư này không tầm thường. Tắt đường dây nội bộ, Chúc Bỉnh Quân lập tức gọi điện. Kết quả, cô nhưng không có tiếp điện thoại. Lã Tân Mạn xa cuối chân trời, chính là vội vàng bồi cha mẹ rồi. Có lẽ bọn họ đang ở trong biển xanh trời xanh hưởng thụ thiên luân chi nhạc, làm sao có thời giờ tiếp điện thoại của anh? Huống chi nhận điện thoại, vạn nhất cha mẹ cô hỏi, vừa lại khó xử cô vừa nói dối hoặc có lệ cho qua…… Nghĩ đến đây, cảm giác mỏi mệt càng sâu nảy lên đến. Anh đã hơn ba mươi tuổi, rốt cục có sự nghiệp, có công việc mỗi người ca ngợi, có tình nhân làm anh ái mộ mê luyến, cũng rốt cục có thể yên tâm theo đuổi; Nhưng là tiền đồ…… Vì sao vẫn như cũ mờ mịt như thế?