Mịch ái truy hoan

Chương 19 : Chương 9.1

Blog của Meo Meo mấy ngày không có đổi mới. Bọn họ cách thật sự rất xa, nếu cô không nói, Chúc Bỉnh Quân nhiều lúc không biết cô ở nơi nào, chỉ có thể dựa vào blog cô đoán. Anh kỳ thật đã lẳng lặng theo dõi blog của cô từ rất lâu. Lã Tân Mạn vừa ra nước ngoài đã bắt đầu dùng blog cùng nhóm học muội bảo trì liên hệ. Tất cả từng cái đều ghi lại trên đó, chia sẻ hỉ nộ ái ố của cô, nhìn thấy vật việc mới mẻ lại nhất nhất cẩn thận chụp ảnh lưu niệm gửi lên. Cảnh trong ảnh chụp của cô, không khí đều vẫn giữ lại cô gái, thích món điểm tâm ngọt, thích ren, thích màu trắng cùng màu phấn hồng…… Nghĩ đến chuyện chính mình từng giễu cợt qua cô về ren cùng bánh ngọt dâu tây, sau đó, là nụ hôn đầu tiên cùng siêu cấp cô gái mộng ảo của bọn họ – Đột nhiên, tưởng niệm hung mãnh đột kích, lực đạo không đầu không đuôi, cũng vô pháp tiêu trừ. Mà gặp phải lúc vô lực chống đỡ như vậy, anh đành phải đứng dậy ở trong văn phòng đi thong thả bước, cân bằng thân thể cùng tâm linh nôn nóng. Nhớ cô giống như thành một loại tật bệnh, mà tần suất phát tác càng ngày càng cao, càng ngày càng mãnh, thân là bác sĩ anh lại trị không hết bệnh chính mình, thật sự là…… Tiếng đập cửa nhẹ nhàng đem anh kéo về hiện thực. Chúc Bỉnh Quân kinh ngạc nhìn đồng hồ, thời gian đã trễ, hôm nay là thứ hai ngày bọn họ không chẩn bệnh đêm, phòng khám bác sĩ, nhân viên công tác đều đã tan tầm, chỉ còn mình anh mới đúng, như thế nào lúc này phòng còn có người gõ cửa? “Thư ký Tôn sao? Trễ như vậy còn chưa về –” Cửa văn phòng đã bị mở, cảnh tượng mộng ảo thiếu nữ trong tranh liền xuất hiện ở trước mắt. Nguyên nhân bệnh của anh đang đứng ở cửa, một đôi mắt to ngập nước nhìn anh, trong lòng còn ôm một bó hoa hồng diễm ướt át! “Hi.” Lã Tân Mạn triển lộ một cái cười kiều diễm như hoa,“Bác sĩ Chúc trễ như vậy còn chưa tan tầm sao? Bên ngoài cũng không còn người nha.” “Em làm sao có thể…… ở trong này?” Chúc Bỉnh Quân đều cà lăm. “Em muốn gặp anh a, lần này, đến lượt em đến đây.” Cô cười đến càng ngọt. “Vậy em vào bằng cách nào?” “Vừa mới có cái tiểu thư đang muốn rời đi, cô ấy không hỏi nhiều để em vào được.” Cô vẻ mặt vô tội nói,“Cô ấy còn rất nhiệt tâm nói với em văn phòng của anh là phòng nào –” Lời nói còn không kịp nói xong, người đã bị kéo vào. Hoa hồng chỉ có thể tạm thời nằm ở trên sàn, bởi vì trong lúc hai người cùng một chỗ, căn bản không có khe hở gì. “Meo Meo.” Anh cúi đầu ngoan cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô, trằn trọc duyện hôn, hung hung, cay; Chân dài tới gần một bước, hai bước, thẳng đến cô không chỗ thối lui. Thân mình kiên cường nóng rực thật mạnh ngăn chận, quả thực dường như muốn đem cô áp vào cửa. “Anh nhớ em không? Em rất nhớ anh.” Cô ở trong hôn nồng nhiệt nhẹ ngâm, cánh tay cũng vòng lên cổ anh, ôm rất nhanh, nóng quá. Chúc Bỉnh Quân cái gì cũng đều không có hỏi, cũng không có nói. Nếu đây là một hồi mộng xuân, nếu chính là anh tưởng niệm quá độ mà sinh ra ảo giác, kia anh cũng nhận. Hai người trong lúc đó độ ấm càng lúc càng cao, dán tại ngực lẫn nhau tim cũng đập càng lúc càng nhanh. Anh ép tới cô cơ hồ thở không nổi, hạ thân rõ ràng mà cứng rắn phấn khởi lại không chút nào thẹn thùng đỉnh cô. “Anh, anh rất cứng rắn……” Cô ngập ngừng, đã muốn nhẹ nhàng thở dốc. “Thực ngoài ý muốn ? Lúc nghĩ đến em, đều là như vậy.” Anh chẳng hề để ý nói. Tình yêu mãnh liệt chắn cũng ngăn không được, huống chi Chúc Bỉnh Quân căn bản đã muốn hoàn toàn buông tha cho chống cự. Anh gợi lên đùi đẹp của cô đặt ở thắt lưng, cách lớp quần áo bắt đầu cọ xát cô. Khuôn mặt đã phiếm hồng của cô giờ phút này trướng càng hồng, chỉ có thể bất lực phát ra tiếng rên rỉ. “Meo Meo, anh muốn em.” Anh nhìn vào chỗ sâu trong mắt cô, không chút nào giả vờ mà nói thẳng. Khuôn mặt nhỏ nhắn bạo hồng bị ánh mắt trần trụi như vậy làm kinh sợ trụ, cô nhẹ giọng:“n……Em cũng muốn anh a……” Vì thế, cực nhanh chóng, váy bị kéo đến thắt lưng, quần áo vướng bận nhanh chóng được bác sĩ khéo tay rút đi, anh đã muốn phấn khởi nóng rực tới cực điểm, mà cô cũng đã vì anh ướt át trắng mịn, anh chút không thương hương tiếc ngọc, hung hăng tiến vào chỗ sâu của cô! “A –” Cô nhíu mày, lại là khó chịu, lại là ngọt ngào. Một chút một chút, thừa nhận tình nhân hung hãn va chạm, ngay cả ván cửa đều bị đụng vào phát ra tiếng bang bang. “Không được…… chúng ta không có…… dùng mũ.” Cái miệng nhỏ nhắn tuy là nói như vậy, thân mình kiều nhuyễn lại ôm chặt anh, thật sâu bao dung nắm chặt, eo nhỏ khoản bãi, đón ý nói hùa tiết tấu của anh, làm cho khoái cảm kế tiếp thăng chức. “Anh biết. Lại…… chờ một chút, một chút…… là tốt rồi.” Căn bản ngừng không được a. Dục vọng bị phân biệt tương tư thúc giục hóa, làm cho triền miên càng thêm mất hồn bức thiết. Hai người đều đắm chìm bên trong kịch liệt giao hoan, trừ bỏ lẫn nhau, trừ bỏ ngọt ngào cao trào sắp muốn hủy diệt tất cả thần trí bọn họ, bọn họ vô lực cũng không có nỗi lòng nghĩ đến mọi thứ khác. Ngọt ngào tới cực điểm rên rỉ tha thật dài, ở trong hung mãnh đột kích cực hạn khoái cảm, cô cơ hồ choáng váng huyễn. Mà trong mê muội trung, anh ở chỗ sâu của cô càng thêm trướng đại, run run, sau đó, tình yêu nùng nóng kịch liệt quán chú cô. Theo đỉnh núi ngã nhào hết sức, cô còn tại từng trận co rút lại, co rút, anh thật sâu hôn cô. “Chúng ta kết hôn, được không?” Còn chôn ở trong cơ thể cô, một mặt mồm to thở hào hển, Chúc Bỉnh Quân ở môi cô khàn khàn thỉnh thoảng nói,“Gả cho anh được không, Meo Meo?” Không cần lại ra đi, được không? Không cần lại một người truy đuổi, một người né tránh, được không? Cô đã muốn như là muốn hóa thành một quán dòng nước đi rồi, hốc mắt đỏ lên. Khả năng chính là nhất thời kích tình đi, anh không phải sau khi thâm tư thục lự mới cầu hôn. Anh có lẽ chính là mê luyến thân thể của cô, có lẽ khi anh tỉnh táo lại, sẽ thay đổi tâm ý – Nhưng là nước mắt cô trước đó đã ngã nhào, vẫn là chủ động hồi hôn anh, vui vẻ đồng ý. “Đương nhiên được.” Cô nghẹn ngào,“Em vẫn…… đều muốn gả cho anh a.” Cô chính là ngu như vậy. Đi qua vài năm trục xuất tựa hồ lập tức đều vân đạm phong khinh. Vòng quanh thế giới, xem cảnh đẹp, đến thăm qua vô số thành thị lớn nhỏ…… Cuối cùng chứng thực khát vọng duy nhất, đều chỉ vì trở lại trong lòng anh. Cô nguyện ý. Sau đó, mọi người trong phòng khám phát hiện, viện trưởng thật sự có bạn gái, không phải thuận miệng nói bậy. Bởi vì gần đây cứ đến buổi chiều, thường thường sẽ có vị tiểu thư đến phòng khám tìm viện trưởng. Là nói…… Thì ra đại soái ca viện trưởng thích khoản này a. Thoạt nhìn tuổi so với viện trưởng nhỏ hơn, nũng nịu, mật ngọt, làn da vô cùng mịn màng, một đôi mắt to ngập nước, không nói lời nào đều giống hàm chứa cười, cả người để lộ ra hơi thở mộng ảo. “Làn da tốt như vậy còn tới làm gì ?” Lần đầu tiên khi xuất hiện, người bệnh ở phòng chờ khám bệnh còn có người nói thầm như vậy. “A, tôi biết, là ngôi sao đến tẩy trắng da đi?” “Nếu tẩy xong có thể trắng như vậy, tôi đây cũng muốn tẩy –” Kết quả, viện trưởng vừa xuất hiện, khiến cho mọi người trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì Chúc Bỉnh Quân vừa thấy đến cô, ánh mắt lập tức trở nên rất ôn nhu, tự nhiên mà ôm cô; Mà vị tiểu thư kia, cũng tự nhiên kiễng mũi chân, khẽ hôn anh một chút. “Em chỉ là tới nhìn anh một chút, lập tức đi.” Tiểu thư ngọt ngào nói, miệng rất làm nũng. “Không quan hệ, vừa vặn có việc, tiến vào văn phòng giúp anh uống chén cà phê đi.” Viện trưởng vòng thắt lưng người ta, hai người cùng đi vào. Từ đầu tới đuôi, ánh mắt đều không có nhìn người bên ngoài, hoàn hoàn toàn toàn đắm chìm trong thế giới hai người. Một phòng phòng khám viên chức, người bệnh, bác sĩ khác cũng như không có gì. Cà phê bất quá uống 15 phút, viện trưởng lại tiếp tục chẩn bệnh. Một ít người bệnh có vẻ thục sẽ đánh bạo hỏi:” Viện trưởng, kết giao bạn gái mới nha:” Chúc Bỉnh Quân chính là mỉm cười, thản nhiên nói:“Không phải mới.” “Không phải mới ?! Chẳng lẽ là cũ ? Nào có khả năng, tôi ở đây xem qua cũng đều hai năm, căn bản không thấy qua vị tiểu thư này! Lớn lên xinh đẹp như vậy, có phải ngôi sao hay không?” “Tôi trước xem tình trạng làn da cô một chút. Lần trước kê đơn thuốc uống tác dụng phụ lớn không?” Chúc Bỉnh Quân không nhiều lời, nói sang chuyện khác đến dị ứng bệnh trạng. “Thật nhỏ mọn nha, nói nhiều vài câu có cái quan hệ gì!” Tuấn nam mỹ nữ là chuyện mỗi người đều thích tán gẫu, nhất là viện trưởng được hoan nghênh như vậy! Vì thế tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, không bao lâu sau, rất nhiều người đều biết, trở thành đề tài bát quái nóng nhất nghiệp giới gần đây. Nói đến “Nghiệp giới” này– “Lã chủ nhiệm…… biết em đã trở lại sao?” Chúc Bỉnh Quân vẫn là tiếp tục sử dụng xưng hô trước đây, anh tận lực nhẹ nhàng bâng quơ hỏi. Bọn họ chính là tay trong tay, ưu nhàn ở giữa trưa ngày nghỉ dạo phố. Bên trong trung tâm mua sắm Quang Minh khách nhân cũng không nhiều, đi dạo thực tự tại, còn có thể vừa dạo vừa tán gẫu. Lã Tân Mạn hướng trên người anh nhích lại gần, ngọt ngào trả lời:“Đương nhiên biết. Anh hai em siêu tức giận a, cuồng mắng em thật nhiều lần, nói là làm sao có thể làm việc đến một nửa đột nhiên chạy.” Chúc Bỉnh Quân mi cau. Anh đương nhiên nhớ rõ khí thế Lã Nho Hạo khi mắng chửi người, hơn nữa, lần này Lã Tân Mạn là vì anh trở về, nếu để Lã chủ nhiệm biết…… “Kia làm sao bây giờ?” Anh quan tâm hỏi. “Không làm sao cả, anh đừng lo lắng a.” Cô trả lời rất thoải mái. Cô đã không phải tiểu nữ sinh khúm núm năm đó, sau khi công tác có thành tích, ngay cả ông chủ cũng không dám như thế nào đối với cô. Người lãnh đạo trực tiếp, lão soái ca Lương Sĩ Hồng ở trong điện thoại sau khi mắng cô rất nhiều, bắt đầu giao phó cho cô ở Đài Loan có thể chụp ảnh nào, đi địa phương nào, còn muốn phái cô đi đến các nơi ở Á Châu công tác – Chỉ có độc lập, mới có thể có tự tin. “Meo Meo, em có nói chuyện của chúng ta với Lã chủ nhiệm không ?” Anh ngừng lại, nắm chặt tay nhỏ bé của cô, nghiêm túc hỏi. Lã Tân Mạn nhìn anh như vậy, nhịn không được phốc xích cười. “Anh nên sẽ không còn sợ anh hai em chứ?” Cô ngưỡng nghiêm mặt nhìn anh, nhịn không được thân thủ vuốt vuốt mi tâm trói chặt của anh,“Em còn chưa nói. Bất quá, cho dù nói cũng không quan hệ nha, đừng lo lắng.” Chúc Bỉnh Quân cũng không nhẹ nhàng như vậy, khuôn mặt tuấn tú biểu tình càng thêm nghiêm túc,“Để anh tới nói cùng Lã chủ nhiệm, anh sẽ tự mình đi một chuyến.” “Anh ấy gần đây rất bận, suốt ngày không thấy bóng người.” Cô không chút để ý nói,“Bất quá anh ấy cả đời này đều là như vậy, em cũng quen. Các người bác sĩ này đó đều giống nhau, phải chờ tới các người có rảnh, đại khái phải tới sau khi về hưu, hoặc là, giống ba mẹ em, ra qua một hồi tai nạn xe cộ –” Chúc Bỉnh Quân đột nhiên buông tay cô ra, sau đó, hiếm thấy, ở nơi công cộng ôm cô. “Làm sao vậy?” Cô mềm mại rúc vào trong lòng anh, có chút kinh ngạc hỏi. “Anh sẽ không như vậy.” Vô cùng đơn giản, chính là hứa hẹn. Một câu, liền làm cho lòng của cô bị trướng tràn đầy, cười đến rất ngọt rất ngọt, ôm thắt lung anh, giống con mèo nhỏ giống nhau ở trong lòng anh làm nũng. Cảnh đẹp đang diễn ra trước mặt, tình nhân chính là ngọt ngào, đột nhiên, thân mình Chúc Bỉnh Quân cứng đờ, như là bị ong mật chích một chút. Cô lập tức phát hiện không ổn, ngẩng đầu, trên mặt ý cười đều còn tại,“Làm sao vậy?” Chúc Bỉnh Quân cứng ngắc buông cô ra, nguyên bản biểu tình ôn nhu lập tức biến mất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một vị nam sĩ chính hướng bọn họ đi tới.