Tô Hồng Tụ nắm chặt hai quả đấm, tròng mắt sợ đến mức chuyển loạn, nàng cũng không để ý nhiều như vậy, túm lấy thị vệ gần đó. “Ta cầu xin ngươi! Đi vào cứu hắn! Bằng không ngươi mang ta vào, ngươi có thể lập tức đi ngay!” Tô Hồng Tụ vội la lên, tay nhỏ bé trắng nõn dùng sức lắc thân thể to lớn của đối phương. Nhưng Sở Hiên mang tới, đâu phải là thị vệ bình thường? Đều là tử sĩ hắn nuôi dưỡng trong Đông cung, trừ bản thân hắn ra, những người này vốn sẽ không để cho bất kỳ ai ra lệnh. Thị vệ vẫn không nhúc nhích, nghiêng mắt cũng không liếc nhìn Tô Hồng Tụ, tay Tô Hồng Tụ túm chặt lấy kiếm bên hông hắn, hắn dứt khoát tháo kiếm xuống, treo lên lưng. Tô Hồng Tụ bất lực, tâm hoảng ý loạn. Biết Sở Hiên lâu như vậy, ngoại trừ không thích và sợ hãi, cho tới bây giờ nàng chưa bao giờ sinh ra cảm giác gì với hắn. Nhưng mà tại sao, vừa nghĩ tới hắn có thể gặp nguy hiểm, trong lòng nàng lại sợ như vậy? Vừa nghĩ tới hắn có thể sẽ chết, nàng lại cảm giác giống như có thứ đồ gì đó quan trọng của nàng bị người cầm đi? Tô Hồng Tụ tự nói với mình, không, không phải, nàng mới không quan tâm Sở Hiên, nàng chỉ vẫn không rõ, Sở Dật Đình rốt cuộc đi đâu, nàng chỉ hy vọng Sở Hiên còn sống, để nàng lên tiếng hỏi tung tích Sở Dật Đình. Tô Hồng Tụ dậm chân, run run gạt tuyết đọng trên người, xem chừng tất cả mọi người xung quanh đều không có phản ứng, dứt khoát kéo xiêm áo, che kín mình, như một trái cầu tròn vo xông ào vào trong khe núi. Đường núi gập ghềnh, trên đường đều là tuyết đọng và đá vụn, Tô Hồng Tụ lảo đảo, thêm nữa trong khe núi không ngừng truyền ra tiếng rên rỉ thê lương của thú hoang, thân thể nhỏ trên đường không ngừng run rẩy và lắc lư. Nàng cắn chặt môi dưới, lòng bàn chân bị tuyết đọng và đá vụn đóng băng va chạm đến đau nhức. Khi trong khe núi lại một lần nữa truyền ra tiếng kêu thê lương mà sắc bén, Tô Hồng Tụ gần như muốn khóc thành tiếng. nàng bất chấp hai chân có đau không, trên người có lạnh không, bước nhanh hơn, nhanh như chớp xông vào hang sói hoang. Khi đến khe núi, bước chân cuối cùng của nàng nhảy vào trong khe núi đen thui lạnh lẽo, cảnh trước mắt khiến toàn thân Tô Hồng Tụ chấn động, múa từ đầu đến chân gần như kết thành băng. Toàn thân Sở Hiên nhuốm máu, trên tay mang theo cây đao máu tươi đầm đìa, trước mắt hắn một vùng đỏ thẫm, gần nhất có hai đầu sói hoang bị một đao chém đứt cổ, máu tươi nhuộm đầy đá, cỏ, phía sau một con báo hoang bị mổ bụng, nội tạng đủ màu chảy đầy đất, còn chưa chết hẳn, vẫn đang thở dốc rên rỉ. Xa hơn phía sau có nội tạng và phần chân tay bị cụt không rõ của con gì, nhão nhoét gần như phủ kín khe núi. Tô Hồng Tụ chỉ có sợ hãi, cảnh trước mắt khiến nàng chán ghét buồn nôn đến gần như lập tức phun ra. Nàng không muốn nhìn, trong dạ dày nàng bắt đầu làm ầm ĩ như dời sông lấp bể, đầu óc nàng hoàn toàn mê muội. Nhưng mà không hiểu tại sao, nàng lại không cách nào chuyển mắt sang hướng khác. Phía trước một đống lớn phần chân tay bị cụt và nội tạng, bóng dáng đen thui của Sở Hiên như thú dữ, lạnh lẽo quỷ quái, hai mắt lạnh như băng của hắn thâm thúy lợi hại, thái độ cực kỳ lạnh lùng. Trên người hắn tỏa ra sát khí cực lạnh, vẻ hung ác nham hiểm của hắn khiến người ta không rét mà run. Nghe thấy ở cửa khe núi có động tĩnh, thân thể Sở Hiên chấn động rất nhỏ trong nháy mắt, bản năng kẻ săn thú khiến cho hắn nhanh chóng nắm chặt đao trong tay, cong lưng nín hơi mắt thấy muốn đánh mạnh về phía Tô Hồng Tụ. Nhưng Sở Hiên dừng lại ngay sau đó, khi phát hiện người đứng ở cửa khe núi là Tô Hồng Tụ. Hắn dừng lại, tròng mắt lạnh như băng mà hung ác nham hiểm, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ, tạo ra bóng mờ đen thui trên mặt hắn, ánh mắt lạnh lẽo của hắn càng có vẻ tàn bạo dọa người. Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ, lông tơ toàn thân dựng hết lên. Nàng cho rằng Sở Hiên lại định gào lên hoặc nổi giận với nàng, thậm chí nàng đã giơ hai tay lê, chuẩn bị khi thấy hắn nổi giận, lập tức che mắt. Sở Hiên khi nổi giận thật sự quá khủng bố, trên dưới toàn thân hắn lộ ra khí phách và tàn bạo lạnh thấu xương như băng giá, khiến cho người ta không thể nào tới gần, hùng hổ dọa người. Nhưng mà Sở Hiên lại một chữ cũng không trách Tô Hồng Tụ. Hắn nhảy tới vài bước, nhanh chóng đến gần Tô Hồng Tụ. Tô Hồng Tụ đang định dưa tay lên che mắt, Sở Hiên lại kéo bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn của nàng, giữ chặt trong lòng bàn tay ấm áp rộng lớn của mình. “Trốn ra sau ta đi!” Sở Hiên lạnh nhạt nói, dùng lực mạnh kéo Tô Hồng Tụ ra sau lưng, thân hình cao lớn giống như một tòa núi cao nguy nga bất động, đứng sừng sững không đổ, bảo vệ Tô Hồng Tụ cực kỳ chặt chẽ. Nhìn thấy người vào khe núi tăng thêm một, thú hoang vòng quanh Sở Hiên bắt đầu nóng giận, đặc biệt là bầy sói ẩn núp trong rừng cây. Bọn sói hoang này quanh năm độc chiếm khe núi, đã sinh sống trong khe núi hơn trăm năm. Chưa từng có người nào dám vào khe núi, không ai dám quấy rầy chúng, đây là trường săn bắn tự nhiên của bầy sói, trong rừng có bầy nai và lợn rừng. Sói trong khe núi đã sớm tu luyện thành tinh, sở dĩ nơi này bị Lương đế coi là cấm địa, không riêng gì bởi vì có những sói hoang này, quan trọng hơn là, trong truyền thuyết, nơi này từng là sào huyệt của ác thú Thao Thiết. Năm đó đầu ác thú xé nát Tử Bạch Kim Tinh, bị tiên giới đuổi bắt, đã từng ẩn núp ở đây. Khi hắn cắn nuốt Tử Bạch Kim Tinh, một chút máu tươi và thịt nát của Tử Bạch Kim Tinh đã rơi trên mặt đất, tập hợp linh khí của trời đất, sinh ra cỏ tiên có thể phá giải tất cả chú thuật thế gian, trị hết bách bệnh. Không ai biết trong khe núi này có cỏ tiên thần kỳ như vậy, mọi người chỉ biết trong khe núi đã tích góp từng chút một oán hận và tức giận trên ngàn trên vạn năm của Thao Thiết. Người vào khe núi, dĩ nhiên sẽ bị bầy sói cắn nát thành mảnh vụn, mặc dù may mắn thoát khỏi công kích của đám sói, hắn cũng sẽ không chịu nổi oán khí mãnh liệt của Thao Thiết lưu lại trong khe núi mà chết bất đắc kỳ tử. Cuộc chiến trong khe núi thảm thiết ác liệt như thế, bầy sói đằng sau rừng cây rối rít đỏ mắt, nhỏ giọng gầm thét, dùng móng vuốt đào bới, sát khí nặng nề nhe răng kêu to. Vẻ mặt Sở Hiên lạnh lùng sát khí đầy người, hắn phóng mắt nhìn chung quanh, nhanh chóng mà lạnh lùng bình tĩnh phán đoán tình thế chung quanh. Hắn đưa cây đao đầm đìa máu tươi trong tay cho Tô Hồng Tụ, rút một cây dao găm từ trong giày ra, cong eo lên, như một đầu thú hoang chân chính bày ra tư thế tấn công. “Nhìn thấy tảng đá phía bên kia không? Trốn ra sau tảng đá đi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, không được tới.” Tô Hồng Tụ tâm hoảng ý loạn, hấp thu nhiệt độ nóng hôi hổi như bếp lò trên người hắn. Nhưng mà Sở Hiên nói không sai, nàng gần sau Sở Hiên, chỉ làm cho hắn thêm phiền, hại hắn phân tâm. “Được...” Tô Hồng Tụ dùng sức gật đầu, thân thể nhỏ run run rẩy rẩy trốn sau tảng đá cao hơn một người cách đó không xa. “Ta không tới, ngươi không cần để ý đến ta...” Lời Tô Hồng Tụ còn chưa dứt, bầy sói núp kín trong rừng cây giống như có thể nghe hiểu được lời nàng nói với Sở Hiên, chúng đều ngửa mặt lên trời phát ra tiếng tru thê lương mà kéo dài, thừa dịp Sở Hiên phân tâm, từ trong rừng cây lao thẳng về phía hắn. Chỉ nghe trong rừng cây vang lên tiếng rào rào ầm ầm, trên trăm đầu sói không dứt, thế tới hung hãn như sóng xô bờ, trong lúc nhất thời tất cả bụi cỏ màu xanh lá đều bị da lông màu đen của bầy sói che kín, giống như một làn sóng đen mãnh liệt nhào tới cạnh mỏm đá. Sở Hiên vẫn duy trì tư thế khom lưng không động chút nào, từ góc độ của Tô Hồng Tụ, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng bị kéo dài vặn vẹo trong sắc đêm đen nhánh như quỷ. Nếu nàng có thể nhìn thấy khuôn mặt lúc này của Sở Hiên, nàng nhất định sẽ bị dọa đến gặp ác mộng hàng đêm, từ nay về sau cũng không dám chỉ đơn giản đến gần hắn. Hai mắt Sở Hiên trợn lớn, tròng mắt tụ máu, trên dưới toàn thân nhanh chóng tỏa ra sát khí điên cuồng mà tàn bạo hung hăng, dung nhan tuấn mỹ của hắn bị sát khí lạnh lẽo toàn thân cuốn lấy, có vẻ càng dữ tợn mà lạnh lùng. Một mặt thú dữ tợn thấp thoáng nổi lên trên mặt hắn, cùng lúc đó, trên trăm con sói hoang mãnh liệt đánh về phía hắn, Tô Hồng Tụ chỉ nghe được Sở Hiên hạ thấp giọng, từ chỗ sâu trong lồng ngực phát ra tiếng tru điên cuồng mà hùng hậu, trăng lạnh như nước, bóng dáng tráng kiện của Sở Hiên như mãnh thú thoát ra, dùng khí thế sấm vang chớp giật mà mãnh liệt nhào tới đám sói. Toàn thân Tô Hồng Tụ run rẩy, run rẩy không thôi, nàng vốn không nhìn rõ động tác của Sở Hiên ra sao, chỉ có thể nhìn thấy cây dao găm màu sáng bạc trong tay hắn giống như tia chớp nhanh chóng lóe lên trong đêm tối. Bốn phía đầy tiếng gào thét chói tai, thú hoang kéo dài tiếng kêu rên buồn đau, máu thịt chia lìa, tiếng xương cốt bị chém nát chói tai. Trong ánh sáng bạc đan vào ánh trăng như lưới, mười đầu sói nhào vào Sở Hiên đầu tiên gần như cùng lúc bắn ra – trong đó có chín đầu bị Sở Hiên một đao chém đứt cổ, con sói đầu lĩnh lớn nhất cũng sung sức nhất bị Sở Hiên mổ nát bụng, lúc nghiêng bay ra ngoài nội tạng máu đen phun đầy đất. Tiếp theo vài chục đầu sói chỉ chốc lát bị Sở Hiên vung đao chém đứt tứ chi, máu tươi như điên cuồng rót vào không thôi, con bị Sở Hiên chọc nát bụng, ruột nhiều màu chảy đầy đất, còn nhiều con bị một đao của Sở Hiên chọc trúng tim, ngay cả gào thét cũng không kịp phát ra, đã trợn tròn mắt, nhe răng ngừng thỏ. Chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, chỗ Sở Hiên đứng đã thành một biển máu. Bầy sói còn lại phía sau co rúm lại, run rẩy, tạo thành một nửa vòng tròn vẫn vây chặt Sở Hiên, nhưng không một con nào dám tiến lên, cố gắng cắn xé hoặc khiêu khích Sở Hiên nữa. Mọi âm thanh im lìm, bốn phía dường như yên tĩnh.