Trong khu nhà ăn đông đúc, Tô Mịch ngồi đó với ba cô bạn cùng phòng, Khải Tư, Tiểu Bạch và Hiểu Lôi. Ánh mắt cô lúc này cẩn thận quan sát xung quanh, như là tìm kiếm bóng dáng của một ai đó. Rất nhanh ở phía cửa ra vào, hình ảnh của Mạc Thiếu Phàm liền xuất hiện, che lấp hết tất cả ánh hào quang của bọn nam sinh có mặt trong nhà ăn lúc này. Mạc Thiếu Phàm không hổ danh là nam thần khoa kiến trúc, mỗi bước đi, ánh mắt, biểu cảm trên gương mặt anh đều đẹp đến xuất thần. Tô Mịch nhìn đến cũng không khỏi cảm thán. Cô vào trường đại học này cũng đã gần bốn tháng, điều mà cô nắm bắt được ở đây thật sự cũng không phải là ít. Ví dụ như trong thời gian ngắn Tô Mịch đã rất nhanh kết thân với ba cô bạn cùng phòng xinh đẹp. Tuy bọn họ đều học khác khoa, khác ngành nhưng tính tình lại thẳng thắng, bộc trực giống nhau, cho nên hiện tại đã xem nhau như những người tỉ muội tốt nhất. Còn về ngôi trường này, cái gì cũng tốt...to lớn, rộng rãi, sạch sẽ lại nề nếp. Thật sự không còn gì phải bàn cãi, chỉ có đều ánh mắt khi mọi người nhìn đến vẻ bề ngoài của cô, lại khiến Tô Mịch cảm thấy ái ngại. Bởi vì từ nhỏ gia đình Tô Mịch đã thiếu đi bóng dáng con trai, cho nên từ khi mới lọt lòng ba mẹ đã muốn cô ăn mặc như những đứa con trai thật sự, cũng chính vì điều này đã khiến vẻ bề ngoài cũng như tính tình của cô có chút thay đổi. Hiện tại muốn quay lại làm một cô gái thùy mị, dịu dàng xem ra cũng không thể nữa rồi. Tuy vậy Tô Mịch vô cùng xác nhận người trong lòng cô thích là ai, không hề có chút nghi ngờ người đó chính là nam thần nổi tiếng khoa kiến trúc của đại học A, Mạc Thiếu Phàm. Tô Mịch chợt nhớ lại... Đó là một ngày đầy nắng, khi bước chân cô có chút vội vàng, vừa sợ trễ tiết học lịch sử, vừa sợ giảng sư Ngô trách phạt. Cô gấp gáp đến mức va phải thân hình của một nam sinh, khi anh nhẹ xoay người, Tô Mịch còn tưởng bản thân đang nằm mộng nữa chứ. Bởi vì từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ thấy qua một người con trai nào đẹp đến như vậy. Ngũ quan anh đều đặn , chiếc mũi cao, thẳng tắp kết hợp với đôi mắt như muốn hút hồn người khác, Tô Mịch nhìn đến cũng không khỏi thất thần. Có lẽ thấy cô ngơ ngác nhìn anh quá lâu, Mạc Thiếc Phàm liền từ tốn mở miệng, " Bạn không sao chứ ?" Đó cũng lần đầu tiên cô nghe thấy một giọng nam sinh trầm ấm và dễ nghe đến vậy. Lúc đó cô cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh, rất mạnh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tô Mịch nuốt nước bọt , cố gắng trấn an bản thân mấy lần mới được. Cô chớp chớp mắt, theo quán tính cô liền lắc đầu mấy cái, miệng lấp ba lấp bấp, " Mình...mình không sao...xin lỗi ". Nói rồi cô liền nhanh chân chạy đi, không dám ngoảnh đầu nhìn lại. Lúc đó Tô Mịch ước gì bản thân có thể trở nên dũng cảm một chút, để cô được quay đầu lại, rồi nói với nam sinh ấy một câu Cậu thật sự rất đẹp trai đó , cậu có biết không . Nhưng đó chỉ là ý nghĩ, thực tế thì cho đến khi gặp lại Mạc Thiếu Phàm trong giảng phòng môn lịch sử, Tô Mịch vẫn không dám hé răng nửa lời. Cả tiết học cô chỉ mải miết nhìn anh, đến chớp mắt mà cô cũng gần như quên mất thì kể gì đến câu nói cảm thán kia chứ. Nhưng anh lại thật lạnh lùng, đến cả liếc mắt một cái về phía cô mà anh cũng lười, cả đoạn thời gian dài như vậy, ánh mắt anh chỉ chăm chú nhìn lên bục giảng và quyển sách trên chiếc bàn trước mặt anh. Tô Mịch có chút thất vọng nhưng không từ bỏ, đây là lần đầu tiên cô cảm nắng một người, lại không ngờ là một nam thần xuất chúng đến như vậy. Sau này mới biết thì ra người nam sinh mà hôm ấy cô đụng phải không ái khác chính là một trong tứ đại nam thần nổi tiếng nhất đại học A lúc bấy giờ. Khoa kinh tế thì có Đỗ Nhất Luân, khoa ngoại ngữ thì có Thẩm Tư Triệt, khoa công nghệ thông tin thì có Đường Duệ và khoa kiến trúc thì có anh, Mạc Thiếu Phàm. Và cũng kể từ cái hôm định mệnh đó, trong lòng Tô Mịch không giây phút nào là không nghĩ đến anh. Tô Mịch thử tìm mọi cách đế tiếp cận, thậm chí là sử dụng tới những phương thức mất mặt nhất nhưng dường như tất cả đều không hiệu quả. Cúi đầu buồn bã, có lẽ là do vẻ bề ngoài khác lạ của mình nên anh mới không thèm chú ý đến cô như vậy, đúng là thất vọng. Nhưng nếu chỉ vì muốn tranh thủ được chút tình cảm của anh mà phải từ bỏ đi bản tính cũng như con thật của mình thì Tô Mịch thật sự có chút không cam tâm. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng cô liền quyết định sẽ như những vệ tinh trên dãy ngân hà, bay đi lượn lại trước mặt anh, để xem đến khi nào thì anh mới để cô vào mắt. Lúc này Tô Mịch chợt đứng dậy, bên cạnh Khải Tư liền thắc mắc, " Mịch Mịch, cậu đi đâu vậy ?" Cô liền bày ra một bộ dáng gấp gáp, bước chân cũng vội vàng, " Mình đi gọi thêm chút thức ăn..." Nói rồi cô liền bước thẳng một mạch lại dãy hàng đối diện với Mạc Thiếu Phàm đang đứng. Thấy những cô gái gần đó cũng đang nhìn anh không chớp mắt, Tô Mịch ước gì lúc đó cô có một chiếc túi thật to để cô có thể gom hết bọn họ lại, bỏ vào trong đó, buộc kín miệng, để từ nay bọn họ sẽ không được ngắm nhìn anh nữa. Ý nghĩ đó liền khiến cô khẽ nhếch môi một cái. Lúc này Tô Mịch đã cẩn thận liếc mắt nhìn anh, anh đứng đó với áo sơ mi trắng, quần tây, đầu tóc gọn gàng và quan trọng vẫn là thần thái đẹp trai đến ngút ngàn kia. Mạc Thiếu Phàm thật sự đúng là một yêu nghiệt hại người mà. Phía sau anh còn có vài nam sinh khá ưu tú, hình như bọn họ cũng ở chung ký túc xá với anh thì phải. Cô không quan tâm cho lắm nhưng nếu là bạn cùng phong với anh thì cô cần phải cẩn thận tìm hiểu mới được. Vì biết đầu sau này cô cần đến sự giúp đỡ của bọn họ thì sao. Hình như Mạc Thiếu Phàm cũng phát hiện ánh mắt nóng bỏng của Tô Mịch nhìn mình, anh liền liếc mắt qua, quả thật đã bắt gặp kẻ nhìn lén là cô. Tô Mịch liền chột dạ, lập tức quay mặt sang hướng khác, chợt phát hiện hình như trước khi cô quay đầu, anh còn nhìn cô nở một nụ cười như có như không thì phải. Tô Mịch cố gắng giữ lấy bình tĩnh, lại giả vờ như người vô tội. Thần ơi, nếu nụ cười đó thật sự là dành cho cô thì cả đời này cô xin chìm đắm trong cái kén ngọt ngào đơn phương thế này mãi được hay không. Bước chân anh thì chậm rãi, nhẹ nhàng, còn cô thì gấp đến độ chảy cả mồ hôi tay, bởi vì trước anh chỉ còn có một người, còn cô thì phải cố gắng tranh đấu với hai nhân sĩ nữa mới tới lượt mình. Hình như anh có chút chần chừ, nam sinh trước anh lại gọi món hơi lâu, thế là sau một hồi tranh đấu quyết liệt, cuối cùng hiện tại cô cũng đã đứng ngang hàng với anh. Người đầu bếp nhìn bọn họ nhíu mày, bởi vì cả hai đều không lên tiếng, hình như cố ý chờ đối phương mở miệng trước thì phải. Mạc Thiếu Phàm im lặng, qua ba giây mới xoay qua nhìn Tô Mịch, " Bạn gọi trước đi ". Đó lần thứ hai anh nói chuyện với cô nhe, giọng nói lại ấm áp như vậy. Mặc dù thừa biết đó chỉ đơn giản là một câu lịch sự từ anh nhưng tận đáy lòng Tô Mịch vẫn không thể nào che giấu lại niềm vui sướng đang dâng trào. Khẽ lắc đầu, cô liền giả vờ đang suy nghĩ, " Sư huynh gọi trước đi, em vẫn còn chưa biết nên ăn món nào ". Hai chữ sư huynh này là do trước đó cô đã tìm hiểu kỹ càng, thật ra Mạc Thiếu Phàm đã là sinh viên năm ba ở nơi này, cho nên tiếng tăm mới lừng lẫy như vậy. Hình như anh có chút nhíu mày, Tô Mịch hơi khó hiểu, chẳng lẽ bản thân đã nói sai gì rồi hay sao. Cô khẽ cúi đầu, cắn cắn môi, buồn bã thật sự. Trời ạ, ngoại hình không xinh xắn thì đã thôi, vậy mà đến cả lời nói cũng khiến anh thất vọng. Nhìn đến vẻ mặt này của anh, lòng Tô Mịch không khỏi liền dâng lên một cảm giác lo lắng, thấp thỏm không tả nổi.