Sáng sớm hôm sau, theo thói quen đồng hồ sinh học, Tần Thư vẫn là sớm tỉnh, một đêm này cô ngủ đến an ổn, vẫn luôn ở trong lòng ngực Hàn Phái. Tối hôm qua đến bây giờ, như một giấc mộng. Một chút đều không chân thật, nhưng người nằm bên lại như nhắc nhở cô, hết thảy đều là thật. Hàn Phái chưa tỉnh, cô đem tay anh nhẹ nhàng lấy ra, muốn dậy. "Sớm như vậy?" Hàn Phái mở mắt, thanh âm sô pha mông lung, nói không nên lời gợi cảm. "Dạ, anh ngủ tiếp đi, em xuống lầu ăn sáng, nói với đồng nghiệp một tiếng là em đổi chuyến bay". Tần Thư lấy khăn tắm quấn lên người, hỏi anh: "Anh muốn ăn gì, em đem lên?" "Không cần, anh ngủ tiếp một lát." "Ừm, ngủ đi." Tần Thư hôn hôn môi anh, xuống giường, thiếu chút nữa là đứng không vững, lại chạy nhanh ngồi ở mép giường. "Làm sao vậy?" Hàn Phái hỏi. "Không có gì, vướng vào dép lê." Tần Thư nói dối. Hai chân tê cứng, cô đấm đấm bắp đùi, này mới chỉ cọ nhiệt cô đã chịu không nổi. Hướng phòng tắm mặc quần áo, nhìn vào gương, trên người đều là dấu vết Hàn Phái lưu lại. Có xanh có tím, có nông có sâu. Thu thập tốt, cầm theo thẻ phòng xuống lầu. Hạ Cánh Nam cũng giống cô, theo đồng hồ sinh học đã sớm không biết ngủ nướng là gì, trừ phi thức suốt đêm đến sáng có thể ngủ nhiều thêm chút, bằng không tới 6 giờ tự nhiên liền tỉnh. Cô nghĩ thông suốt, có một số việc muốn nói rõ với anh. Đến lúc xuống dưới lầu, Hạ Cánh Nam đang ngồi ở nhà ăn, trước mặt cũng không có gì. Anh ở chỗ này ngồi 40 phút, chính là đặc biệt chờ cô. Bữa sáng của Tần Thư từ trước đến nay đều phong phú, nửa ly nước trái cây, một chén nhỏ cháo yến mạch, mấy trái cà chua, hai mảnh thịt xông khói cùng một cái xúc xích nướng, lại thêm mẩu bánh mì, ngẫu nhiên ăn uống tốt còn sẽ ăn thêm trứng ốp la. Sáng nay cũng vậy, cô đang chờ đầu bếp làm cho cô cái trứng ốp la. Thời gian này người đến ăn sáng cũng không nhiều lắm, chỗ chiên trứng không phải xếp hàng, Hạ Cánh Nam cũng muốn ăn trứng, đi được vài bước lại xoay người đi sang khu đồ ăn khác. Anh thật mà qua đó, sợ rằng cô cũng bỏ không ăn nữa luôn. Xem biểu tình của cô, thật sự là đã bắt đầu oán anh. Năm đó anh cự tuyệt cô, gặp lại cô vẫn là có thể khách khí kêu anh một tiếng thầy Hạ. Hiện tại không giống nhau, đến phản ứng cô đều không muốn. Khách sạn phục vụ bữa sáng đặc biệt phong phú, trên trăm loại. Hạ Cánh Nam cùng Tần Thư lấy bữa sáng không sai biệt lắm, không phải cố tình, là một loại thói quen. Lúc trước ở Luân Đôn, không ít lần anh bồi Tần Thư dùng bữa, khẩu vị hai người quả thực giống nhau. Nhiều năm trôi qua, thói quen ăn uống của cô vẫn thế, mấy ngày nay Hàn Phái cũng thấy cô lấy bữa sáng như vậy, đơn giản lại thuận tiện, dinh dưỡng còn phong phú. Chờ cô ý thức được mình lấy bữa sáng không sai biệt lắm so với anh, cô lại gắp thêm một đoạn ngắn bánh quẩy. Hạ Cánh Nam đổ một ly cà phê, lúc này Tần Thư ngồi xuống, anh trực tiếp đi qua. Tần Thư muốn mở lời chào, lời tới bên miệng lại thôi. Liền như vậy, trầm mặc. Không cần phải lại vòng vo, Hạ Cánh Nam nói thẳng: "Em không cần phiền não, tình yêu với anh mà nói, vĩnh viễn xếp sau sự nghiệp. Thật muốn tình yêu là nhất, có lẽ năm đó anh sẽ không ly hôn." Tần Thư nhìn hoa viên bên ngoài cửa sổ sát đất, trước mắt một mảnh mơ hồ. Hạ Cánh Nam nói tiếp: "Một ít đạo lý lớn không cần anh nói em cũng hiểu, mặc kệ chuyện gì em đối mặt liền sẽ phát hiện, so với em tưởng tượng còn muốn đơn giản hơn, cho nên em không cần trốn anh, anh cũng sẽ không cố tình trốn tránh em." Anh ngước mắt ý bảo cô: "Ăn đi thôi, chốc lát sẽ nguội mất." Tần Thư thu hồi tầm mắt, cúi đầu xỉa một khối thịt xông khói lên thất thần ăn. Hạ Cánh Nam nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục: "Về công việc lúc trước, còn có có hạng mục hợp tác cùng Hàn Phái, em càng không cần lo lắng, anh vẫn là công tư phân minh." Cơ bản những điều muốn nói đều nói xong, Hạ Cánh Nam bắt đầu ăn. Trong lúc dùng bữa, ngẫu nhiên có vài đồng nghiệp cũng xuống lầu ăn sáng nhưng là bọn họ ngồi ở khu bên kia, cũng cách khá xa với hai người bên này. Tần Thư ăn mà không biết mùi vị gì, đại đa số mỗi thứ đều ăn qua một chút, lại uống xong nửa ly nước trái cây, thực no, nhìn mẫu bánh quẩy, lúc ấy não úng mới lấy cái này. Nhưng từ nhỏ đã bị ông nội giáo dục không được lãng phí đồ ăn, căng da đầu đem ăn hết. Tần Thư không thích ăn bánh quẩy, Hạ Cánh Nam biết. Hai mắt nhìn cô: "Không ăn em còn lấy? Em muốn dùng một mẫu bánh quẩy này chứng minh cái gì? Chứng minh em hiện tại đã không thích ăn bữa sáng giống anh, vẫn là cảm thấy anh sẽ hiểu lầm em cái gì?" Tần Thư liếc mắt nhìn anh một cái, gục mặt xuống, không lên tiếng. Hạ Cánh Nam: "Em xem em có ấu trĩ không? Thói quen ban đầu dưỡng thành khả năng là vì người nào đó hoặc là người nào đó ảnh hưởng, nhưng thời gian lâu rồi, nó chính là thói quen của chính em, cùng bất luận ai khác không quan hệ, không cần thiết phải buộc mình như thế này, như thế kia." Anh còn nói: "Hàn Phái cũng ăn bữa sáng như vậy, rất nhiều người cũng thế." Tần Thư không muốn thừa nhận mình lại có loại ấu trĩ này, cười cười: "Anh suy nghĩ nhiều, em chính là muốn ăn bánh quẩy." Hạ Cánh Nam ngữ khí hòa hoãn, cười nhạt nói: "May mắn em họ Tần, anh họ Hạ, nếu anh cũng cũng họ Tần, hiện tại có phải hay không em đều muốn sửa họ? Sau đó tốt nhất cùng anh nửa điểm liên hệ đều không có." Tần Thư: "..." Hạ Cánh Nam chỉ chỉ bánh quẩy của cô: "Ăn không vô, liền đem cho anh." Tần Thư lắc đầu: "Em muốn ăn." Chính mình lấy bánh quẩy, căng chết cũng phải ăn cho xong đi. Vừa rồi Hạ Cánh Nam muốn giúp cô ăn mẩu bánh quẩy kia, không có ý khác. Cô đến bây giờ còn nhớ rõ, thời đại học khi Hạ Cánh Nam tuyển mấy học sinh ưu tú trong lớp vào đội thực tập làm hạng mục. Hạng mục kia là thu mua xí nghiệp cỡ trung, nhưng lại có nhà xưởng ở nước ngoài, Hạ Cánh Nam nói khó với bên kia, liền mang theo mấy người các cô xuất ngoại. Ở nước ngoài, bọn họ cũng trú tại khách sạn 5 sao, là bữa sáng tự phục vụ, có bạn học kia sợ một đĩa không đủ, lấy hẳn hai phần. Hạ Cánh Nam vốn là bưng đĩa không đi lấy bữa sáng, sau không biết như thế nào lại buông, sau đó ngồi xuống vẫn luôn xem di động. Có bạn học hỏi: "Thầy Hạ, thầy không ăn sao?" Hạ Cánh Nam: "Các em ăn trước, tôi có mail quan trọng phải trả lời." Bạn học kia lấy hai đĩa bữa sáng là đánh giá quá cao dạ dày của mình, cuối cùng chỉ ăn một đĩa. Nhìn nhìn lại người dùng bữa chung quanh, mỗi người đều là đĩa nho nhỏ tinh xảo, rất ít có người sẽ đem toàn bộ chất đầy, cũng sẽ không đem nhiều đồ ăn chồng cả khối như mình. Thật sự ăn không vô, kia còn một đĩa làm sao bây giờ? Bên người đều là bạn học, còn có thầy giáo, thật là mất mặt, là nghĩ như mình 800 năm chưa được ăn. Tần Thư cũng ăn gần xong, không giúp được gì. Lúc này Hạ Cánh Nam thu hồi di động, mắt nhìn đĩa đồ ăn trên bàn, lại nhìn nhìn bạn học kia: "Đây là giúp thầy lấy bữa sáng sao?" Còn không đợi bạn học kia nói chuyện, anh giành nói: "Cảm ơn." Sau đó đem đĩa đồ ăn kia kéo về phía mình. Chính là một hành động săn sóc nho nhỏ, ấm áp như vậy, Tần Thư vẫn luôn nhớ kỹ, bạn học kia phỏng chừng đời này đều sẽ không quên. Về sau, cô cùng cái đồ bạn học tham ăn kia thành khuê mật, cổ chính là Nhan Ngạn. Cho tới bây giờ, Nhan Ngạn mỗi lần nhắc tới, đều sẽ cảm kích Hạ Cánh Nam. Mà việc nhỏ như vậy đối với với Hạ Cánh Nam mà nói đã sớm quên, kia cũng chỉ là phản ứng theo bản năng, vĩnh viễn chiếu cố cảm thụ người khác. Cô đối với Hạ Cánh Nam chính là thích từng chút từng chút những việc nho nhỏ như vậy, cô thưởng thức anh, anh khiêm tốn, anh nghiêm cẩn, còn có bộ dáng anh khi nghiêm túc làm việc. Đương nhiên, anh cũng có rất nhiều khuyết điểm. Chỉ là sau khi thổ lộ bị cự tuyệt, cô liền chậm rãi quên mình đã từng thưởng thức những tính cách đặc biệt đó của anh, chỉ nhớ rõ anh cự tuyệt cô. Thời gian lâu rồi, loại thích này đều trở thành oán niệm. Oán anh sao lại nhẫn tâm với cô như vậy, oán anh sao lại ý chí sắt đá như vậy. Nhưng mà hôm nay lại thấy, anh vẫn là anh trước kia, thậm chí so với mấy năm trước càng ưu tú, càng ổn trọng. Chẳng qua, tâm cảnh cô đã thay đổi. Cô yêu Hàn Phái. Tần Thư ngước mắt, nhìn anh chằm chằm. "Làm sao vậy?" - Hạ Cánh Nam hỏi. Tần Thư giãy giụa, sau là vẫn nói: "Thầy Hạ, thực xin lỗi, ngày hôm qua cảm xúc em có điểm kích động, nói chuyện cực đoan." Tối hôm qua cô nói anh có bệnh, anh chà đạp cô. Hiện tại nhớ lại, nếu Hạ Cánh Nam biết cô cùng Hàn Phái ở bên nhau, khẳng định sẽ không biểu lộ tiếng lòng cùng cô, anh là người kiêu ngạo như vậy. Hạ Cánh Nam cười cười: "Không có việc gì, nói xong liền tốt." Cô lại kêu anh thầy Hạ, đây là một rãnh lớn không cách nào vượt qua. Như vậy cũng khá tốt, thời khắc nhắc nhở anh, cô hiện tại chỉ là học sinh của anh. Tần Thư lại nói: "Chờ hạng mục AC cùng BD trên tay kết thúc, em liền phải về công ty của ba em làm việc." Hạ Cánh Nam ngẩn ra, không nghĩ tới cô sẽ đưa ra quyết định như vậy, bất quá hết thảy lại là hợp lý, cô sẽ không để Hàn Phái phải luôn ủy khuất chính mình. Cô rời Hải Nạp, đối với anh, đối với Hàn Phái đều tốt. Anh cười cười: "Khá tốt, sau khi kết thúc hai hạng mục này, kinh nghiệm của em cũng đủ để ứng đối với bất cứ tình huống nào phát sinh lúc làm việc." Sau một lúc lâu, Tần Thư nói: "Em không về cùng mọi người, mẹ em muốn tới Thượng Hải, em cùng bà trở về sau." Hạ Cánh Nam biết mẹ Tần Thư cơ hồ chính là người luôn ở trên đường, một năm có thể ở nhà thời gian không nhiều lắm. "Được, không vội, ngày mai em về cũng được." "Cảm ơn." Tần Thư bắt đầu ăn bánh quẩy. Thật sự ăn không vô, trong chốc lát gói lại đem về cho Hàn Phái ăn... Tần Thư trở lại phòng, Hàn Phái đã tắm xong, đang ở trên sô pha xem di động. "Sao anh đã dậy rồi?" Tần Thư đóng cửa lại, hỏi. "Ngủ không được." Anh nhìn mắt cô, trong tay đang cầm gói đồ ăn: "Em lấy bánh quẩy làm cái gì?" Tần Thư ngồi trên đùi anh: "Ăn không hết, không thể lãng phí." Đem bánh quẩy đút vào miệng anh: "Giúp em ăn hết." Cô ghé vào trong lòng ngực anh, "Hôm nay chúng ta làm gì?" Hàn Phái: "Ngủ." Tần Thư: "... Anh không phải nói là anh không ngủ được?" Hàn Phái đem miếng bánh quẩy trong miệng nuốt xuống, "Em ở trên giường liền ngủ được." Tần Thư ngẩng đầu, cười: "Em đây vẫn là thuốc ngủ?" Cô di tay dọc theo bụng nhỏ anh xuống phía dưới, "Tới, ngủ." Hàn Phái: "... Đừng sờ loạn." Đem tay cô nhấc qua, "Trong chốc lát em sẽ khóc." Lúc sau, hai người cũng không đi dạo phố, đêm qua không ngủ ngon, ban ngày ngủ bù. Hàn Phái bị cô lăn lộn quá sức, thỉnh thoảng cô còn chọc anh. "Kỳ Kỳ!" Hàn Phái muốn ngăn cô lại, cô đã sớm đem áo tắm dài của anh cởi bỏ. "Lại khoe khoang?" Hàn Phái hít khí, cả người bị cô chọc như muốn bốc lửa. Tần Thư cười: "Không thích?" Chờ cô đem chọc anh chịu không nổi, cô liền bọc chăn nói buồn ngủ. Hàn Phái đem cô kéo dưới thân, "Không thu thập em, em liền không biết chính mình họ gì?" Tần Thư ôm cổ anh: "Hàn Phái, chân em đau, chỗ nào cũng đau." Hàn Phái thở dài, không đành lòng thu thập cô, "Ngủ." Trở lại Bắc Kinh đã hơn 10 giờ tối. Ô tô chạy gần đến ngã ba, cách chung cư hai người đều không xa. Hàn Phái hỏi cô: "Đưa em trở về?" Tần Thư nhìn chằm chằm vào anh, tài xế ở phía trước, có chút lời nói cô không sao nói thẳng, lấy di động ra đánh chữ:【 Anh, lời này cảm giác còn có một tầng thâm ý. 】 Cô muốn đi đến chỗ anh, bất quá cảm thấy Hàn Phái không quá nguyện ý, hôm nay ở khách sạn cô thiếu chút nữa đều quậy chết anh. Nhưng cô muốn ôm anh ngủ. Hàn Phái cười: "Mắt nào của em thấy có thâm ý?" Tần Thư tiếp tục đánh chữ: 【 Bình thường không phải trực tiếp đưa em về nhà sao? Còn hỏi? 】 Hàn Phái nhìn tài xế phía trước, lấy di động của cô đánh chữ, đem câu vừa rồi sửa lại dấu câu: 【 Đưa em trở về! 】 Tần Thư: "..." Trừng anh liếc mắt một cái. Tần Thư đem điện thoại bỏ vào túi, vừa lúc nhìn đồ bên trong, cô lấy ra son môi vẽ lên ngón trỏ bên tay phải vài vết cắt, duỗi đến trước mặt Hàn Phái: "Anh xem, ngón tay đổ máu." Hàn Phái nhéo tay cô, biết cô dùng son môi vẽ lên, theo cô lên tiếng nói: "Ừ, sau đó?" Tần Thư nhỏ giọng nói: "Mở không được khóa vân tay, ngón tay này ghi lại vân tay, ngón tay khác chưa có cài." Hàn Phái:..." Cười, dùng di động của mình đánh chữ: 【 Nói trước, có thể đi, em thành thành thật thật ngủ cho anh, em còn hồ nháo anh trực tiếp ném em xuống giường. 】 Tần Thư duỗi ba ngón tay thề. Kết quả về đến nhà, sau khi tắm xong lên giường, Tần Thư liền không nghe lời. Vì bồi cô, Hàn Phái tựa trên đầu giường xem văn kiện. Tần Thư cả người đều ghé vào trên người anh, lần lần cởi bỏ từng viên từng viên cúc áo sơmi của anh. "Tần Thư!" Anh hô thẳng đại danh cảnh cáo cô. Tần Thư mới mặc kệ, chôn ở trước ngực anh, nhẹ nhàng cắn, hôn. Hàn Phái âm thầm thở khí, anh liền biết cô nói không giữ lời. "Kỳ Kỳ, đừng nháo!" Anh không phải không muốn cô, chính là mấy ngày nay tâm tình cô bất ổn, anh không nghĩ muốn cô lúc này. Tần Thư càng hăng hái, cô ngẩng đầu, mị nhãn như tơ: "Em đêm nay thật muốn khi dễ anh." Cúi đầu tiếp tục hôn. Dọc theo ngực xuống phía dưới thân, cô khi thì mút vào khi thì khẽ cắn. Đêm nay, Hàn Phái bị cô chọc phá không xong. Sau, chính anh cũng không nhịn cười, nói. "Kỳ Kỳ." "A?" "Đêm nay em nhớ cho kỹ." "Nhớ kỹ cái gì?" "Lễ Tình Nhân xem anh như thế nào thu thập em." "..." Sau khi đi làm, Tần Thư bận bịu các hạng mục trên tay, cùng Hạ Cánh Nam chỉ đụng mặt một lần. Sau lại Hạ Cánh Nam đến New York công tác, mỗi ngày làm việc hết họp hành đến báo cáo, tới gần Tết Âm Lịch, các loại vội, không có thời gian rảnh rỗi. Qua khoảng thời gian này, tâm tình kích động lúc ở Thượng Hải cũng chậm rãi bình phục. Hạ Cánh Nam đi công tác trở về đã là buổi sáng ngày 13 tháng 2, cũng là ngày 28 âm lịch, các cô đều đã nghỉ, ngày đó Hạ Cánh Nam gọi điện cho cô, nói văn kiện về hạng mục anh đã xem xong rồi, cũng không tệ lắm, nói cô nghỉ ngơi cho tốt, qua năm liền triển khai. Trò chuyện kết thúc, Tần Thư nhàm chán nằm ở trên sô pha. Chung cư thực an tĩnh, Nhan Ngạn về quê, mùng sáu mới trở lại. Lấy di động, nhắn tin cho Hàn Phái: 【 Nhớ anh ~~】 Trong khoảng thời gian này hai người đều bận rộn, mỗi ngày thời gian gặp nhau tính bằng giây, buổi sáng mấy trăm giây, có khi buổi tối anh có xã giao rút không ra thời gian tìm cô chạy bộ, liền tính, cũng chỉ có mấy trăm giây. Hàn Phái thực mau nhắn lại: 【 Nhàm chán thì tới văn phòng anh. 】 Tần Thư: 【 Không đi, sẽ ảnh hưởng anh làm việc. 】 Từ lần thân mật ngày đó, mỗi lần gặp mặt, cô đều như dính lấy anh, hận không thể 24 giờ dán trên người anh mới tốt. Hàn Phái: 【 Buổi tối anh tìm em hay em tìm anh?】 Tần Thư: 【 Các anh khi nào thì nghỉ? 】 Hàn Phái: 【 Ngày mai là không cần đến công ty nữa, mấy ngày Tết Âm Lịch này đều giành thời gian cho em. 】 Vừa gửi tin nhắn đi, Thu Lam gọi điện thoại qua, dặn dò anh: "Đừng quên đêm nay bạn học tụ hội đấy, sáu giờ tối." Hàn Phái ngẩn ra, lại nghĩ nghĩ, giống như là lần trước đi Thiên Tân công tác Thu Lam cùng anh có nói qua việc này, nói lại: "Nhắn địa chỉ cho tôi."