Chương 1 Bùi Hoàn Phong là ông chủ của Tập đoàn Bùi Thị, thường xuyên ứng phó với các các chiêu trò ong ve bướm vãn, nhưng anh vẫn luôn giữ mình trong sạch. Nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày bản thân mình lại bị người ta cưỡng hiếp! "Cô là ai, rốt cuộc có mục đích gì!" Bùi Hoàn Phong tức giận, nhưng trên mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Người này hiển nhiên đã có chuẩn bị từ trước, hai mắt bị mảnh vải đen che kín, hai tay bị trói lại sau lưng bằng dây thừng, ngay cả hai chân cũng bị buộc chặt vào chân ghế. Nếu không phải anh sơ ý uống ly cà phê đó rồi hôn mê, thì bây giờ cũng sẽ không rơi vào tình thế bị động như thế này! Tô Y Y đứng trước mặt Bùi Hoàn Phong, khom lưng xuống nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, ánh mắt tràn đầy sự đau khổ. Kết hôn ba năm, anh chưa bao giờ đụng vào cô, cho dù biết anh không có tình cảm với cô, thậm chí chỉ có sự ghét bỏ, nhưng Tô Y Y vẫn hy vọng có thể để lại một hồi ức nguyên vẹn cho bản thân. Giơ bàn tay run rẩy ra vuốt ve cánh môi mỏng của Bùi Hoàn Phong, nghĩ đến cuộc phẫu thuật lành ít dữ nhiều vào ngày mai, Tô Y Y bèn rơi nước mắt. Khẽ mím môi, cô lấy can đảm tiến lên phía trước, thử hôn lên môi Bùi Hoàn Phong. Cảm xúc giống hệt cảm giác Bùi Hoàn Phong mang lại cho cô, lạnh lùng hờ hững, chỉ là lúc hai bờ môi tiếp xúc nhau anh phản ứng ngoảnh đầu đi tức giận mắng một tiếng "Cút!", khiến Tô Y Y không còn can đảm hôn nữa. Hít một hơi thật sâu, cố kìm nén nước mắt, Tô Y Y trực tiếp xé áo của Bùi Hoàn Phong ra! Nút áo văng tung tóe, để lộ ra lồng ngực săn chắc, tay cô từ từ di chuyển đến bờ ngực trái dày rộng của anh, tinh thần hơi hoảng hốt. Sau này cứ để con tim em đập vì anh đi, vì thế lần này, chỉ lần này thôi, cho em buông thả một lần, chiếm trọn được anh... Bàn tay như thắp lửa khắp trên cơ thể nóng bỏng, Tô Y Y nhìn vóc người cường tráng kia không nhịn được bèn đỏ mặt. Tầm mắt nhìn lướt qua cánh môi gợi cảm và sống mũi cao thẳng dưới đôi mắt bị bịt lại kia, trong lòng cô bỗng thấy phấn kích. "Tôi cảnh cáo cô!" Bùi Hoàn Phong thở hơi gấp, hơi thở nóng bừng , "Nếu cô còn làm tiếp, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!" Nếu không phải hiệu quả cách âm trong phòng quá tốt, cho dù trong phòng có tiếng nổ súng, bên ngoài cũng không nghe thấy được, thì anh cũng không đến mức đến giờ vẫn còn kêu cứu, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan! Tay Tô Y Y khựng lại, cười khổ một tiếng, nhìn anh đầy thâm tình, trong mắt toàn là sự quyết tâm liều đến cùng. Dù sao, anh cũng chưa bao giờ nhìn trực diện cô, mang theo cái danh vợ của anh, nhưng thực tế chỉ là một người cả năm trời không gặp được anh lấy vài lần, khiến anh chán ghét mà thôi. Nhưng cho dù như thế, em vẫn yêu anh, yêu đến mức dâng con tim và mạng sống này ra cho anh... Trong lòng đau đớn, ngay cả cơ thể cũng đau nhói theo. Một tay Tô Y Y bịt chặt mồm không cho bản thân khóc thành tiếng, đồng thời cũng chẳng tiếp tục làm khúc dạo đầu, chỉ lột quần tây của Bùi Hoàn Phong ra, cúi người ngồi xổm xuống. "Ưm..." Bùi Hoàn Phong hít sâu, sự kích thích bất ngờ ùa đến khiến anh không nói nên lời, vòm miệng nóng ấm mang đến cảm giác rất lớn cho anh. Chỉ có điều động tác của người này không hề thành thạo, kỹ thuật va chạm không chuyên nghiệp, nhưng như vậy lại khiến anh cảm thấy hưng phấn hơn! Tô Y Y lần đầu làm chuyện này, cố gắng một lúc, ngẩng đầu nhìn thấy Bùi Hoàn Phong cau mày vẻ mặt khó chịu, vừa đau lòng vừa đứng dậy. Run tay cởi đồ mình ra, phía trước là người đàn ông cô yêu nhất, Tô Y Y nở một nụ cười còn xấu hơn khóc, vừa ngồi lên vừa cắn chặt môi vì quá đau, lập tức liền ngửi thấy mùi tanh của máu. Chương 2 "Cô!" Bùi Hoàn Phong vô cùng tức giận, nhưng không thể nào lừa dối được cảm giác sung sướng trên cơ thể! Huống gì bởi vì động tác vụng về của cô, hậu quả sau khi cọ xát lung tung là khiến anh càng bị kích thích dữ dội hơn! Bùi Hoàn Phong cảm thấy giật mình vì sự biến hóa của cơ thể, nhưng cơ thể lại không nhịn được mà phối hợp với động tác của người phía trên, sau đó lại vô thức nắm giữ được quyền chủ động. Giữa hai người không hề có bất kỳ sự trao đổi nào, nhưng nhịp điệu lại khá là ăn ý. Tô Y Y nghĩ, có thể việc hai người ăn ý về mặt này như thế, chắc là điều khiến cô thấy vui nhất trong ba năm qua... Động tác càng ngày càng mạnh mẽ, Tô Y Y cắn chặt môi của mình, sợ rằng nếu phát ra bất kỳ âm thanh nào thì sẽ bị Bùi Hoàn Phong nhận ra. Và người ở phía dưới dường như cảm ứng được suy nghĩ của cô, động tác càng ngày càng thô bạo. Hai mắt lim dim nhìn chằm chằm vào giọt mồ hôi nóng hổi tuôn ra trên trán của Bùi Hoàn Phong, sự vui sướng về sinh ý và đau đớn trong tâm hồn đan xen vào nhau. Đây là lần đầu của Tô Y Y, cũng là lần kết hợp cô mãi mãi sẽ không quên được. Rõ ràng là đang làm tròn tâm nguyện của mình, nhưng Tô Y Y lại cắn răng suốt cả quá trình, lặng lẽ rơi nước mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, nhưng vẫn kiên quyết không buông tay, mãi đến khi Bùi Hoàn Phong rên lên một tiếng, cả người cô cũng run lên, thì cô mới mất sức ngã xuống từ người anh. Miễn cưỡng đứng lên mặc quần áo vào. Nhìn ngắm khuôn mặt khiến bản thân cô yêu điên cuồng, Tô Y Y sờ vào mặt anh, cuối cùng nhắm mắt hôn xuống cánh môi mỏng kia, sau khi rơi vài giọt nước mắt nóng hổi, cô ra đi không hề ngoảnh đầu lại. Làm một chuyện tày trời như thế, Tô Y Y hồi hộp lo lắng rất lâu, thậm chí đến tối cũng chẳng thể ngủ yên giấc được. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, trước mắt toàn là khuôn mặt thẹn quá hóa giận của Bùi Hoàn Phong. Ngày hôm sau thức dậy với hai quầng thâm mắt, Tô Y Y ngồi ngớ người trên giường một lúc lâu, sau khi vệ sinh cá nhân xong thì đi vào phòng ngủ cầm một bức ảnh trên tủ đầu giường lên ngắm nhìn theo thường lệ. Trong ảnh Bùi Hoàn Phong nở một nụ cười hiếm thấy, khóe mắt dịu dàng. Tô Y Y cũng cười theo, nhưng trong lòng chỉ thấy lạnh lẽo. Đây là tấm ảnh do cô chụp lén được, đối tượng Bùi Hoàn Phong mỉm cười không phải là cô, mà là một người phụ nữ khác khiến anh yêu sâu đậm. Dựa vào một nụ cười không thuộc về bản thân để sống những ngày tháng không có Bùi Hoàn Phong, tình yêu của Tô Y Y sớm đã trở thành si mê. Dưới lầu có tiếng chuông cửa, Tô Y Y vội vàng lau nước mắt, xuống lầu mở cửa. Giây phút mở cửa ra, cả người Tô Y Y run lên, bất giác lùi về sau vài bước. Nhìn người đàn ông lúc nãy còn khiến cô thấy đau thương, trong lòng cô bỗng thấy căng thẳng hoảng sợ. Chẳng lẽ, anh đã phát hiện người làm ra chuyện kia với anh vào tối hôm qua là cô sao? "Tô Y Y, rốt cuộc đến khi nào cô mới có thể không làm tôi thấy chướng mắt đây?" Bùi Hoàn Phong nhìn người phụ nữ phía bên trong cánh cửa một cách chán ghét. Bị quát mắng như thế, Tô Y Y mới phản ứng trở lại, mím môi cúi đầu lùi qua một bên, nhường lối cho Bùi Hoàn Phong bước vào. "Đây là...gì?" Đóng cửa bước vào, nhìn tờ giấy bị Tô Hoàn Phong vứt trên bàn, giọng Tô Y Y run lên, ngẩng đầu nhìn anh bằng vẻ mặt không thể tin được. Bùi Hoàn Phong mất kiên nhẫn cau mày, lạnh lùng nói: "Đơn ly hôn, không biết chữ à?" Anh vẫn đang còn tức giận vì người phụ nữ xông vào biệt thự hôm qua, ngay cả thái độ với Tô Y Y cũng trở nên lạnh lùng hơn không ít. Thiết bị camera trong biệt thự không biết vì sao lại bị hỏng, không xuất ra được clip ghi hình, tìm người sửa cũng phải mất một khoảng thời gian. Vì thế Bùi Hoàn Phong chỉ đành đi chuẩn bị chuyện ly hôn và phẫu thuật trước, chuyện clip ghi hình thì giao lại cho trợ lý đặc biệt anh ta vốn luôn tin tưởng. Đầu óc choáng váng, cả người Tô Y Y lảo đảo, ngã ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch. "Nhưng tối nay, không phải anh làm phẫu thuật sao?" Cô ngẩng đầu buồn bã nhìn Bùi Hoàn Phong, vì sao nhất định phải là bây giờ, cho dù qua thêm hai ngày nữa cũng tốt mà.... Chương 3 Bùi Hoàn Phong khẽ híp mắt lại, ánh mắt lóe lên tia sáng nguy hiểm, cười lạnh: "Chính vì tối nay phải làm phẫu thuật, nên tôi mới muốn vứt đi những thứ tồi tệ của quá khứ, sau đó sẽ chào đón cuộc sống mới!" Câu nói lạnh lùng giống như băng vụn đâm vào tim cô, Tô Y Y cười một tiếng, vành mắt chua xót, lông mi khẽ run lên, nước mắt tuôn trào. Cô vì muốn tặng cho anh một trái tim khỏe mạnh hơn nên tích cực điều dưỡng cơ thể suốt hơn nửa năm qua, không ngờ đến cuối cùng chỉ đổi lại được một câu vứt bỏ... "Bùi Hoàn Phong, anh có lương tâm không hả? Tôi tự hỏi những năm qua chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với anh, vì sao anh lại đối xử với tôi như thế...." Vành mắt Tô Y Y đỏ bừng, giơ tay ra lau đi những giọt nước mắt trên mặt, những không ngờ càng lau càng nhiều. Cô chưa bao giờ là một người phụ nữ kiên cường, suy nghĩ nhiều, nước mắt cũng nhiều. Khoảng thời gian và mối tình đẹp nhất của đời này đều dồn vào người đàn ông trước mặt, nhưng đến cuối cùng chỉ bị người ta xem như rác rưởi.... "Lương tâm?" Bùi Hoàng Phong như nghe thấy một câu chuyện cười gì đó, anh cười mỉa mai, đôi con ngươi sắc bén nhìn về phía Tô Y Y, "Năm xưa không biết cô đã dùng thủ đoạn gì khiến ông nội ép tôi cưới cô, hôm nay cô lại nói lương tâm với tôi? Tô Y Y, giữ thể diện một chút đi!" Anh căm ghét cô đến mức nào đây? Một sự yêu mến lại trở thành ép buộc trong miệng anh, bản thân cô cũng trở thành một người không biết xấu hổ. Bị người mình yêu sâu đậm chà đạp như vậy, con tim Tô Y Y đau nhói, hô hấp rối loạn, cô ôm ngực khom người xuống. Bùi Hoàn Phong, anh nói xem quả tim bị anh tổn thương chằn chịt này sao còn có thể trở thành cuộc đời mới của anh được... "Anh thật sự chưa hề yêu tôi sao?" Tô Y Y ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói nức nở, vẻ mặt cũng thấp kém như hạt bụi. Câu trả lời của Bùi Hoàn Phong chỉ là đưa đơn ly hôn tới, thần sắt lạnh lẽo trên khuôn mặt tuôn trào ra ngoài. Mọi lời nói đến bị nuốt ngược vào, Tô Y Y ký tên vào một cách rất khó khăn. Cô biết, lần này, giữa cô và Bùi Hoàn Phong sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Sau này người cô yêu sẽ không còn liên quan đến cô, cho dù là vài lần gặp hiếm hoi mặt trong năm, cũng mất hết... "Việc chăm sóc ông nội vẫn như cũ, chuyện ly hôn của chúng ta tạm thời không nói cho ông ấy biết, gần đây bệnh của ông ấy trở nên nặng thêm không thể chịu kích thích, đợi đến lúc thích hợp tôi sẽ nói với ông ấy." Bùi Hoàn Phong trầm giọng, liếc nhìn Tô Y Y bằng một ánh mắt cảnh cáo, sau đó rời đi ngay. Chỉ còn lại Tô Y Y ngồi ngơ ngác một mình trong phòng khách, sự đau khổ không thể nào tiêu biến đi được. "Cô Tô, tôi xác nhận lại lần cuối, cô quyết định muốn hiến tặng quả tim này cho anh Bùi Hoàn Phong với tư cách ẩn danh sao?" Bác sĩ đeo khẩu trang nghiêm túc hỏi, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc. Hiến tim rất ít gặp, nhất là với tình trạng khoa học kỹ thuật không tiến tiến như bây giờ, Tô Y Y hiến trái tim khỏe mạnh của mình cho Bùi Hoàn Phong, còn bản thân lại trở thành người lắp tim máy vào cơ thể đầu tiên trên thế giới. Về lý thuyết tuy lắp tim máy vào người sẽ không gây nên bất cứ vấn đề gì cho cơ thể, nhưng Tô Y Y là ca đầu tiên, ngay cả bác sĩ cũng không thể chắc chắn sau này có xảy ra vấn đề gì hay không. Hơn nữa, Tô Y Y lại hiến tim với tư cách ẩn danh, cũng chẳng có yêu cầu gì về những mặt khác, việc này càng khiến bác sĩ cảm thấy khó hiểu hơn. "Tôi chắc chắn, bắt đầu đi." Hai mắt Tô Y Y trống rỗng, nhìn lên đèn phẫu thuật, đến khi chảy nước mắt do chói mới nhắm lại. Không sao, chẳng phải vẫn còn 1% cơ hội sống sót hay sao? Tô Y Y cô đã không còn gì vướng bận nữa, có thể cống hiến một phần cho y học, coi như cô không uổng phí chuyến đi lần này. Vả lại, cái chết, đối với cô mà nói, càng giống như một sự giải thoát hơn... Chương 4 Bùi Hoàn Phong là người đàn ông duy nhất cô yêu trong đời này, cho dù thật lòng chỉ đối lấy được lạnh nhạt, nhưng cô vẫn vui vẻ chịu đựng. Khiến anh đau đớn ba năm, dùng tim của cô để trả đi, như thế, món nợ này....càng không thể trả sạch rồi. Thuốc mê dần dần có tác dụng, Tô Y Y mơ mơ màng màng, trong mắt toàn là khuôn mặt của Bùi Hoàn Phong. Chỉ hy vọng quả tim này, ngày sau khi anh quên tôi, nó có thể nhắc anh nhớ lại, từng có một người yêu anh tình nguyện trao con tim cho anh như thế, để cho nửa đời còn lại của anh bình yên không lo lắng... "Cô Tô, đây là bữa trưa của ông Bùi, phiền cô rồi." Y tá đưa khay cơm trong tay qua, rồi đi kiểm tra bệnh nhân khác. Tô Y Y nhận lấy khay cơm rồi đóng cửa lại, bước vài bước đến trước giường bệnh, thở dốc ngồi xuống. Ông Bối thấy cô run tay đặt khay cơm lên tủ đầu giường, mặt mày trắng bệch ngồi xuống bên cạnh, trong lòng không khỏi thấy xúc động: "Cơ thể vẫn chưa khỏe hẵn thì đừng vội đến chăm sóc ông, phía Hoàn Phong ông sẽ đi nói với nó." Tô Y Y lắc đầu, nở một nụ cười yếu ớt: "Không sao ạ." Đã 1 tháng trôi qua kể từ ngày phẫu thuật, vốn dĩ cô còn phải nằm nghỉ ngơi một khoảng thời gian nữa mới được phép xuống giường, nhưng hôm qua Bùi Hoàn Phong gọi điện thoại đến kêu cô đi chăm sóc ông Bùi trong khi anh vẫn còn nằm trên giường bệnh, Tô Y Y chỉ có thể cắn răng xuất viện dưới sự phản đối của các bác sĩ. Ông Bùi không hề biết cô và Bùi Hoàn Phong đã ly hôn, vả lại nếu không đến chăm sóc thì có thể mối liên hệ duy nhất giữa cô và Bùi Hoàn Phong cũng sẽ chấm dứt mất. Cười khổ, Tô Y Y cẩn thận đỡ ông Bùi lên, hầu hạ ông ăn cơm. Chuyện này cô đã làm rất thuần thục, từ ngày ông Bùi bị bệnh, đều do cô đến bệnh viện chăm sóc. Bùi Hoàn Phong không tìm được lý do đuổi cô đi, nên chỉ có thể dùng cách này để khiến cô không thể xuất hiện trước mặt anh. "Sức khỏe của ông sắp không ổn rồi, món tiền cháu cho ông năm xưa đã giúp Bùi Thị vượt qua giai đoạn khó khăn, nếu ông đi rồi, chỉ sợ sẽ tủi thân cho cháu." Ông Bùi thở dài, năm xưa ông vì cảm ơn việc Tô Y Y đã lấy ra một số vốn đầu tư lớn cứu vớt Bùi Thị đang trong cơn nguy cấp, nên bèn kêu Bùi Hoàn Phong cưới Tô Y Y, muốn thành toàn cho một mối tình si của cô. Ông Bùi thật sự rất thích một đứa trẻ hiểu chuyện như Tô Y Y đây. Tô Y Y lắc đầu, nói: "Ông đừng nói lời xui vẻo, bác sĩ nói sức khỏe của ông đã dần trở nên tốt hơn, không bao lâu nữa là có thể xuất viện." Đây là sự thật, chứ không phải những lời bịa đặt ra vì muốn làm ông vui. Ông cụ mỉm cười, đang tính nói gì đó, thì di động của Tô Y Y đổ chuông. "Lát nữa đến chỗ tôi." Tô Y Y vừa bắt máy liền nghe thấy tiếng nói trầm khàn, có thể là do vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, nên giọng nói vẫn còn hơi yếu ớt. Bàn tay nắm lấy điện thoại run lên, Tô Y Y hít sâu, trả lời: "Được." Sau khi chăm sóc ông cụ xong xuôi, Tô Y Y vội vàng qua đó. Trước khi bước vào phòng bệnh, cô đã nghĩ đến rất nhiều mục đích Bùi Hoàn Phong tìm cô, những không hề ngờ đến vừa mở cửa ra sẽ nhìn thấy được một người khiến cô cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân. "Cô Tô, đã lâu không gặp." Một người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười dịu dàng ngồi bên giường của Bùi Hoàn Phong, một tay bưng bát một tay cầm thìa bón cho người đàn ông đang dựa người vào đầu giường, nhìn cô bằng một ánh mắt ra oai. Tô Y Y ngừng thở, lồng ngực bỗng đau nhói, cánh môi trắng bệch. Không phải đã đổi thành tim máy rồi sao, vì sao vẫn còn thấy đau chứ?