“Hạ Hạ…” Hải Diêu nắm chặt tay cô ấy, trừng mắt nhìn về Cố Diệc Hàn, lại kéo Thịnh Hạ về phía sau lưng mình: “Tớ không thể để cậu lại ở đây, anh ta là một tên điên! Cậu không cần sợ anh ta, hiện tại, ngay trước mặt người Cố gia, chúng ta nói cho rõ ràng! Nếu như anh ta còn không chịu buông tha cho cậu, tớ sẽ đến chỗ ông Cố!” “Hạ Hạ, thật không nhìn ra, người bạn của em có khẩu khí không nhỏ đâu!” Cố Diệc Hàn dứt khoát ngồi xuống trên ghế sofa mà Thịnh Hạ vừa ngồi, hai chân của anh bắt chéo, ngón tay đặt trên ghế sofa, trên đó là áo của Thang Khải Huân, anh ta nhíu mày có chút không vui. “Diệc Hàn.” Cố Diệc Thù nhìn thấy sắc mặt của Thang Khải Huân càng ngày càng khó coi, cô ta sợ chuyện này không thể cứu vãn khiến Thang Khải Huân có ấn tượng xấu về Cố gia, vội vàng đi đến trước mặt Cố Diệc Hàn, nhỏ giọng nói. “Diệc Hàn, nể mặt chị được không, đừng làm khó Thịnh tiểu thư?” Cố Diệc Thù ngồi xổm xuống trước mặt Cố Diệc Hàn, nắm lấy tay anh ta: “Tuần trước, ba vừa mới làm phẫu thuật bắc cầu cho tim, không thể nổi giận, coi như em tích phúc cho ba, dừng tay lại được không?” Đáy mắt Cố Diệc Hàn dao động, tuy đối với ông, anh ta không có tình cảm gì, ngày bình thường luôn nói ước gì ông sớm chếtt nhưng dù sao cũng là cha con, huyết mạch tương liên, giờ phút này, nghe thấy giọng nói chua xót của Cố Diệc Thù, trong lòng anh ta cũng không thể từ chối. Cố Diệc Thù đã làm chị em với anh ta mấy chục năm, liền biết anh ta đang dao động, lập tức rèn sắt khi còn nóng, nói: “Trước đó vài ngày không phải em nói dự án khái phá vịnh Mỹ Nhân rất khó giải quyết sao? Địa phương này tốt xấu lẫn lộn, các thế lực đấu đá nhau không ngừng, rất khó để giải quyết, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cách nào………” Nói tới đây ánh mắt Cố Diệc Thù nhìn về phía Thang Khải Huân, còn không đợi cô ta nói tiếp, Thang Khải Huân đã nói: “Tôi có quen biết với người phụ trách của dự án này, mấy thế lực ở đó tôi cũng có quen biết, nếu như tam thiếu muốn hạng mục đó, tôi có giúp cậu.” Khóe môi Cố Diệc Thù cong lên, nở một nụ cười ngọt ngào, không uổng công cô ta và Thang Khải Huân đã làm bạn nhiều năm như vậy, chỉ cần nói thoáng qua là đối phương có thể hiểu ý, sự ăn ý này chỉ sợ người khác tuyệt đối không thể có!  Quả nhiên, Cố Diệc Hàn rất có hứng thú, anh ta khẽ nhướng mày, lệ khí trên mặt hình như cũng tản đi, ánh mắt nhìn Thang Khải Huân có thêm sự nghiêm túc. “ Dự án khai thác vịnh Mỹ Nhân là dự án trọng điểm trong năm nay của chính phủ, một khi tam thiếu có thể bắt lấy nó, như vậy sau này sẽ càng phát triển, tập đoàn Hằng Xa là giang sơn do một tay ông Cố gây dựng, mấy năm này, Cố đại thiếu đi theo bên cạnh ông cũng góp không ít sức, hiện tại, Hằng xa phát triển không ngừng, tôi nghe nói, đại thiếu gia cũng có hứng thú với dự án này…….” Người thông minh không cần phải nói nhiều, Cố Diệc Hàn nghiêm túc ngồi đó, sắc mặt cùng dần trở nên ngưng trọng. Đều nói hào môn vinh quanh nhưng bên trong lại loạn thành một đoàn, Cố gia cũng thế. Nhà họ Cố có ba người con trai và một người con gái, ấn theo thứ tự, đại thiếu gia Cố Diệc Dương năm nay 32 tuổi, đã cưới thiên kim của tập đoàn Trần thị làm vợ, nhị tiểu thư Cố Diệc Thù năm nay 28 tuổi, chưa có kết hôn, mà anh ta, tam thiếu gia của Cố gia, Cố Diệc Hàn được sinh cùng năm khác tháng với Cố Diệc Thù, nhà họ Cố còn có một tứ thiếu gia, Cố Diệc Thu, vừa mới 25 tuổi, bởi vì từ nhỏ ốm đau bệnh tật cũng không xuất hiện trước mặt nhiều người, cho nên nhiều người cũng không biết.