Yêu em đến tận thiên đường

Chương 1 : Nhìn trúng

Edit: Tiểu Lộc Hàm​ Thành phố S, biệt thự họ Cố, sáng sớm. Cố Vân mơ màng từ trong giấc mơ tỉnh lại, trên tay còn nắm chặt tư liệu tối qua xem dở, xoa xoa đôi mắt ngủ không đủ giấc, quay đầu vừa nhìn lướt qua tờ đầu tiên của tư liệu, một người đàn ông mặc áo khoác gió, cách ăn mặc giống như là tinh anh, trong ảnh chụp khuôn mặt không có chút biểu cảm nào, nhịn không được cúi thấp đầu bật cười một tiếng, tự giễu nói: "Được rồi, chính là anh." Tùy ý chuẩn bị một chút liền chạy xuống lầu. Lầu 1 trong phòng khách lớn, nhìn thấy Lăng Lan đang ăn cơm, Cố Trường Phong lại nhịn không được cau mày hỏi: "Cố Vân, con đã bao nhiêu tuổi rồi?" Cố Vân vội vàng dừng bước chân, bộ dạng vốn lười nhác tùy ý liền thay đổi như con mèo đang bước trên sân khấu chậm rãi đầy đoan trang, đi được hai bước lại phát hiện người ta căn bản không để ý tới cô, cũng liền ngượng ngùng khôi phục dáng vẻ bình thường. Nào biết vừa đi đến bậc thang cuối cùng, lúc đang nhìn vào phòng khách, Cố Trường Phong lại không kiên nhẫn nói:"Dép cũng không đi, con là muốn bị bệnh có phải hay không." Lời này vừa nói xong, trong lòng cô cảm thấy buồn bực vì Lăng Lan đang ăn cơm cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng ánh mắt của cô, rồi chớp chớp mắt làm bộ dạng hể hả. Cố Vân lúc này ngoan ngoãn đứng im, nhìn xuống hai bàn chân đang lộ ra trong không khí, nhìn thật đáng thương biết bao. Khi Cố Trường Phong vừa lên tiếng thì quản gia cũng đã đi lên lầu lấy dép cho cô, không đợi quá lâu chân của cô cũng được đi dép để giữ ấm. Lần này Cố Vân cũng có thể đến trước bàn ăn, yên ổn ngồi ở bên cạnh Cố Trường Phong, Lăng Lan kỳ quái nhìn cô mấy lần, lúc bình thường cô luôn là thích ngồi dựa sát vào hắn, hôm nay trời vừa sáng đã bị giáo huấn lại còn tự nguyện ngồi ở bên cạnh Cố Trường Phong nữa chứ, cực kỳ kỳ quặc nha. Cho nên hắn rất tự giác chậm lại tốc độ ăn cơm, cũng không còn gấp gáp hò hét chạy ra ngoài để giáo huấn người khác. Cố Trường Phong lo xong cho người ngồi bên cạnh cũng tự nhiên bắt đầu ăn phần của hắn, không còn nhìn chằm chằm Lăng Lan sợ hắn ăn cơm vội vàng, sốt ruột ra ngoài làm điều xằng bậy. "Ba nhỏ " sau khi Cố Vân cầm lấy thìa đem một chén cháo hải sản quấy lên như chén nước rốt cuộc cũng mở miệng, trên mặt còn mang theo sự ngượng ngùng khó được thấy một lần làm cho cái người luôn chú ý tới cô là Lăng Lan kinh ngạc đến mức nửa cái bánh bao cầm trong tay rớt ở trên bàn. Cố Vân khi còn bé vẫn gọi Cố Trường Phong là ba nhỏ nhưng lớn lên thì đây là lần đầu tiên, đối với cô gái nhỏ duy nhất trong nhà hắn vẫn luôn dạy dỗ cô giống như Lăng Lan, không có một chút khác biệt nào, bộ dáng này với năm đó Lăng Lan ngượng ngùng đứng ở trước mặt hắn nói thích hắn thì giống hệt. Trên mặt tuy không có biểu hiện gì, vẫn giống như vị tiên nhân thanh cao đứng trước nhân gian khói lửa nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an cùng khẩn trương làm cho hắn khi nhìn Cố Vân mắt đều không nháy một cái. Cố Vân cúi đầu tiếp tục trần thuật :"Ba nhỏ, ba nói ba khi đó làm sao lại có thể nhìn trúng Lăng Lan ." Cố Trường Phong nhịn không được nhíu mi, thật đúng là thiếu nữ động xuân tâm rồi, tuy rằng sớm muộn có một ngày như vậy nhưng khi thật sự đến hắn vẫn là chưa chuẩn bị tâm lý tốt. Lăng Lan so hắn càng thiếu kiên nhẫn, ghế dựa bị hắn đẩy ra xa phát ra tiếng vang chói tai, theo sau đó là tiếng rống giận: "Cậu mới bao nhiêu tuổi chứ ?" Không thể không nói, Cố Vân và Lăng Lan cùng lớn lên từ bé, khi cãi lộn đều làm Cố Trường Phong cảm thấy thật đau đầu, cứ nháo lên là tuyệt đối không chừa đường lui, Cố Vân đứng bật dậy gào lên: "Tôi lớn bao nhiêu, cậu cũng lớn cỡ đó." Lăng Lan đem khăn ăn vứt xuống cũng đứng dậy: "Cậu có thể so với tôi sao, mới tí tuổi đầu đã nghĩ đến đàn ông, cậu có biết đàn ông bên ngoài đều là cầm thú không hả?" Cố Trường Phong vẫn yên lặng cũng đứng dậy, nhường chỗ cho bọn họ ầm ĩ. "Tôi làm sao không thể so với cậu? Cậu cùng Cố Trường Phong có gian tình nhiều năm như vậy, tôi hôm nay mới nhìn trúng một người đàn ông thì có làm sao?" Lăng Lan cùng Cố Trường Phong yêu đến chết đi sống lại, làm sao có thể cho phép người khác nói thành gian tình, dù là Cố Vân cũng không được, vốn chỉ có 3 phần phẫn nộ cũng biến thành 7 phần, 3 phần còn lại là lo nghĩ đến việc người nhà mình sắp bị kẻ khác lừa đi. "Cậu mỗi ngày ở nhà thì biết cái gì, cho tôi xin đi, bị người lừa đều không biết." Lời nói mười phần miệt thị, trắng trợn xem thường cô. Cố Vân rơi vào thế hạ phong, không biết phải mắng chửi thế nào chỉ có thể nói mấy tiếng "Cậu, cậu, cậu..." đến khi nhận lấy cốc nước mà vị quản gia tri kỷ đưa tới một ngụm uống cạn mới khôi phục chút bình tĩnh. Cô không buồn không cáu, cũng không thèm nói chuyện, cứ như vậy ngồi ở trên ghế đáng thương tội nghiệp nhìn Lăng Lan, bộ dạng như bị người ta bắt nạt lại không chỗ kể khổ. Bộ dáng này đối với Lăng Lan thật sự là có lực sát thương quá lớn, nếu là người khác làm cho Cố Vân bị ủy khuất hắn tuyệt đối sẽ giết ngay tại chỗ, trả thù gấp trăm gấp nghìn lần. Nhưng hiện tại người đó lại là hắn, hắn lập tức giống như anh hùng khí đoản, khí thế vừa rồi đã trở về con số âm. Không biết phải làm sao liền đưa mắt nhìn Cố Trường Phong, hi vọng hắn có thể giúp giảng hòa. Cố Trường Phong lại không có phản ứng gì, Cố Vân thấy vậy thì bắt đầu tố khổ: "Cậu xem hai người mỗi ngày ngọt ngọt ngào ngào, ân ái triền miên, qua lại đều là một đôi, cậu nhìn lại tôi xem, một người cô đơn, khó có khi nhìn trúng một người, cậu lại đả kích tôi như vậy, cũng không hỏi một chút người nọ là ai, bộ dạng thế nào, có hợp với tôi không? Có hai người ở phía sau tôi, ai có thể gạt tôi, ai có thể làm cho tôi chịu ủy khuất đây?" Lời này vừa nói ra, Lăng Lan lập tức yên lặng, Cố Vân và hắn cùng nhau lớn lên, từ khi hắn cùng Cố Trường Phong ở cùng một chỗ thì tự giác thăng cấp bản thân thành trưởng bối mà nhìn cô gái nhỏ lớn lên, nay bỗng nhiên có người muốn gây ra nguy hiểm, đối với ý thức phòng tránh nguy hiểm cực mạnh cùng với suy nghĩ bảo vệ địa bàn của Lăng Lan nhất thời chịu không nổi mà bùng phát. Nhưng nhìn bộ dạng đầy đáng thương đang lên án của cô, hắn lại đột ngột cảm thấy bản thân là người cực kì ích kỷ, chỉ biết lo cho hạnh phúc của mình, vui vẻ hạnh phúc mà lại bỏ qua chuyện Cố Vân cũng cần tình yêu, cũng cần người yêu chăm lo. Sau khi sám hối ,Lăng Lan lập tức đi đến bên cô, nhíu mày nói xin lỗi: "Đừng nóng giận, tôi cũng chỉ là nhất thời sốt ruột thôi, cậu nói cho tôi xem đó là người nào, tôi cho người đem tổ tông mười tám đời nhà hắn và việc hắn cùng với bao nhiêu người phụ nữ nắm tay qua cũng đều tra ra cho cậu, chúng ta sẽ khảo sát hắn thật tốt được không?" Tốc độ Cố Vân trở mặt cũng thật nhanh, tuyệt đối không để Lăng Lan phản ứng kịp, cái vị quản gia đứng ở bên cạnh nhìn bộ dạng của Lăng Lan cũng cảm thấy đồng tình với hắn. Cố Trường Phong thấy tình thế đã yên ổn, thì lên tiếng: "Được rồi, Cố Vân mau ăn bữa sáng đi, sau đó qua ban công bên kia nói cho rõ ràng." Cố Vân cảm thấy đúng nên vội vàng giải quyết bữa sáng sau đó túm tay Lăng Lan đi theo Cố Trường Phong đến ban công. Ban công gần phòng khách nhất của biệt thự họ Cố có thể nhìn ra vườn hoa đầy tinh xảo, hiện tại đang là mùa xuân, khí trời bên ngoài còn có chút lạnh, mọi người đều trốn sau cửa sổ thủy tinh vừa không ảnh hưởng đến việc ngắm phong cảnh cũng vừa không bị lạnh. Cố Trường Phong cùng Lăng Lan đem tư liệu tối qua Cố Vân đã xem cả đêm xem xét lại một lần. Lăng Lan khi nhìn đến tờ thứ nhất, liền bắt đầu chê bai, nói từ đầu đến cuối vẫn tuyệt đối chỉ có phê phán . Cố Vân lúc này cũng không lo lắng gì đến Lăng Lan, cô chỉ quan tâm ý kiến của Cố Trường Phong, hắn mới là mấu chốt nhất, Lăng Lan trực tiếp coi chuyện này là chuyện trẻ con làm điều xằng bậy nên không thèm để ý gì nữa.