Cô hận đến ngứa răng ngứa lợi, trừng mắt nhìn về Cố Diệc Hàn: “Tôi cho anh biết, có thể cô ấy sợ anh, nhưng tôi không sợ anh! Tối hôm nay, tôi không thể không mang cô ấy đi.”
Lúc đầu, Cố Diệc Hàn căn bản không có chú ý đến sự tồn tại của Hải Diêu, tuy nhiên, anh ta biết Thịnh Hạ có một người bạn tốt, hình như cũng đã gặp qua, nhưng từ trước cho tới giờ Cố Diệc Hàn luôn là người tự cao tự đại không coi ai ra gì, anh ta không nguyện ý nhớ, không nguyện ý nhìn bất kỳ một ai.
“Cô định làm gì!” Ánh mắt Cố Diệc Hàn lóe lên, giọng nói mỉa mai: “Đêm nay thật nhiều trò vui, từng người từng người chạy đến trước mặt tôi diễu võ dương oai! Con mẹ nó, tôi chơi một người phụ nữ, cho dù có chơi chết cũng không ai dám nói một chữ không với tôi!”
Thịnh Hạ bị dọa cho hoảng sợ, cả người run rẩy, cô biết Hải Diêu là vì muốn tốt cho cô nhưng Cố Diệc Hàn, người này là kẻ biến thái, hoàn toàn không làm việc theo lẽ thường.
Nếu như là người khác, có lẽ họ sẽ nể mặt mũi của những người ở đây mà tha cho cô một lần, cho mọi người bậc thang đi xuống.
Nhưng còn Cố Diệc Hàn, anh ta sẽ đem lửa giận trút lên người cô gấp trăm lần.
“Diêu Diêu……” Thịnh Hạ đứng lên, cô bỏ chiếc áo khoác trên vai xuống, chỉ giữ chặt cổ áo của áo choàng tắm, che lại vết thương trên người, phần lưng nóng rát, nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, từng bước đến gần chỗ Hải Diêu.
Thật ra, từ lần trước, sau khi hại cô phải nằm viện, thái độ của Cố Diệc Hàn đối với cô đã có chuyển biến tốt, ít nhất cũng không phải chịu nổi đau về thể xác.
Khi không nổi giận, Cố Diệc Hàn sẽ khiến cô cảm thấy hoảng hốt, giống như mình đang ở trong mơ. Bọn họ đã ở cùng một chỗ hơn hai năm, cô cũng biết rõ tính tình của anh ta, biết làm sao để cho anh ta vui, biết làm sao để tránh cho anh ta tức giận, cho nên anh ta đối xử với cô cũng coi như khá tốt.
Có nhiều lúc, anh ta đối xử với cô rất ôn nhu, Thịnh Hạ sẽ nghĩ, có lẽ Cố Diệc Hàn có chút thích cô, hoặc là nói, địa vị của cô trong lòng Cố Diệc Hàn có chút khác biệt, nếu không phải như vậy, vì sao trong thời gian dài như vậy, chỉ có cô ở bên cạnh anh ta, còn những người phụ nữ khác giống như đèn kéo quân, tới tới đi đi?
Có những lúc, anh ta ngây người nhìn chằm chằm gương mặt của cô, đầu ngón tay thon dài của anh ta lưu luyến vuốt lên khóe mắt, đuôi lông mày của cô, nhưng trong lúc ngủ mơ, anh ta nắm tay cô, miệng lại gọi tên người khác…tất cả giống như bong bóng xà phòng tan biến dưới ánh mặt trời.
Mấy trăm ngày đêm, làm người bên gối của anh ta, cô cũng có thể hiểu phần nào đó nội tâm của anh ta, nhưng mà, biết càng nhiều, lại càng khó chịu.
“Diêu Diêu, cậu không cần lo lắng cho tớ, tớ không sao, chỉ là chút vết thương ngoài da, đã muộn như này, hơn nữa cậu lại còn đang mang thai, nếu không cậu về nghỉ ngơi trước đi? Sáng mai tớ sẽ đến tìm cậu.”
Thịnh Hạ giữ chặt tay cô, nghiêng người cho cô một ánh mắt.
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
200 chương
67 chương
25 chương
88 chương