Mau xuyên hệ thống nghịch tập oán khí
Chương 17 : ⊕ Chương 17; tu chân hiện đại 15
Mẹ, rốt cuộc là iq của tôi có vấn đề gì !?
Anh họ lúc này không nhìn cậu nữa, không biết từ đâu, lấy ra một quả bom...
Cái quả bom này nhìn rất quen mắt nha !
...đây không phải quả bom trong lối đi lúc nãy sao?
Từ khi nào anh họ nhét ở trên người, trước kia không phải đã gỡ đi rồi sao, sao bây giờ lại hoạt động tốt rồi !?
Thời gian trên mặt quả bom đang đếm ngược, điều khiến cho diệp nhiên phun tào chính là, thời gian trên mặt bom chỉ còn có một phút đồng hồ.
Diệp nhiên nhìn anh ta với ánh mắt " ôi thật bất ngờ", đồng dạng, đông la với phùng thanh dạ cũng là ánh mắt không thể tin.
Ách... cái này thật đúng là tên điên a, giờ thì diệp nhiên đã hiểu ý nghĩa của cái tên mad kia là gì rồi.
Phùng thanh dạ nhìn anh họ đang ném qua ném lại quả bom ở trên tay, đây không phải quả bom vừa rồi hắn cố tình ném ở trong lối nhỏ à.
Khóe miệng anh họ vẫn không tắt ý cười, bộ dáng cầm quả bom trong tay giống như là đang cầm đồ chơi vậy, đi đến trước mặt phùng thanh dạ cùng đông la, vươn tay sờ lên mặt đông la.
Diệp nhiên biểu thị : đây là một cái hố rất to a! anh họ biến thái ! đây không phải là lúc sờ mó người ta đâu !
Đến giờ khắc này mà còn sàm sỡ gái, thật choáng nha, diệp nhiên hơi lùi về sau hai bước, hướng anh họ hô to: “anh họ, chúng ta chạy trước đi a.”
Anh họ căn bản không thèm nhìn diệp nhiên lấy một cái, vuốt ve mặt đông la, ánh mắt chăm chú, mang theo một loại chuyên tâm tuyệt đối, một loại chuyên chú sùng bái làm diệp nhiên muốn nôn,
Ew, nếu không phải là biết rõ anh họ là người lợi hại như thế nào, hắn xuýt nữa đã nghĩ anh họ bị nữ chính rút linh hồn chơi rồi !
Đông la cũng không thoải mái gì cho cam, luôn có loại cảm giác bàn tay kia khi sờ ở trên mặt cô như rắn độc bò ở trên làn da vậy, khiến cho toàn thân đông la run rẩy nổi hết cả da gà.
Phùng thanh dạ chưa từng gặp qua thể loại người không sợ chết như vậy, dám ở trước mặt hắn động tay động chân với người phụ nữ của hắn, lại còn là nữ nhân mà hắn yêu thích nhất!
Phùng thanh dạ dùng đầu súng chĩa vào đầu anh họ,
Kết quả là cái tên bị bệnh tâm thần này lại ôm chặt lấy đông la, như rất rất chân tình thắm thiết mà nói:
“cùng cô ấy chung một chỗ bị nổ chết, tôi can tâm tình nguyện.”
Diệp nhiên: … cảm giác cả thế giới đều thực say...
Ôi mẹ của con ơi ! diệp nhiên quả thực muốn quỳ lạy cái độ điên này rồi !
Nghe thanh âm ‘tíc tắc’ từ trên quả bom, trái tim yếu đuối của diệp nhiên cũng bị dọa đến bệnh rồi,
“anh họ a, chớ có sàm sỡ con gái người ta, anh mà bị bắt thì đứa em này làm sao bây giờ ah.”
Phùng thanh dạ : đó rõ ràng không phải là trọng điểm có được không !
Tâm tình đông la so với diệp nhiên còn tan nát hơn, lại bị một thằng đàn ông từng khắp nơi muốn bắt mình này ôm lấy, tên nam nhân chết tiệt này không biết từ chỗ nào xuất hiện, nếu không phải đông la cô có một thân tu vi, sớm đã bị người nam nhân này bắt được.
Má nó, bây giờ là cái tình huống gì ?
Đông la cảm thấy một cái dao găm lạnh buốt đang dán trên lưng cô, cảm giác lạnh buốt làm cho lòng người hết sức không thoải mái, cái tên này cư nhiên dám dùng dao găm đe dọa cô.
Không thể tha thứ!
Thanh âm ‘tíc tắc’ của quả bom vang lên càng lúc càng rõ ràng, đông la gằn giọng hỏi: “anh đến cùng muốn làm cái gì?”
Anh họ nói: “kỳ thật tôi cũng không có ý gì, tôi đã nói rồi tôi muốn cô, cô có muốn đi theo tôi hay không mà thôi."
Diệp nhiên thiếu chút nữa khóc nấc lên,
Anh họ tôi ơi, anh là không thấy rõ được tình huống bây giờ là như thế nào sao, giờ cầm súng lục cũng không biết nên chĩa vào ai, nếu như có thể mà nói, diệp nhiên thật sự rất muốn đem tên anh họ nhiều mao bệnh lại không biết điều này bắn cho nát sọ !
Sắc mặt phùng thanh dạ lãnh khốc, chĩa súng vào anh họ đang ôm nữ chính, diệp nhiên la to: “ trời má, các người đều không có chú ý tới quả bom sao, quả bom sắp nổ tung rồi!!!”
Anh họ điềm nhiên nhìn qua quả bom trên tay, trông có vẻ như rất ngạc nhiên: “ai nha, thật sự sắp nổ tung a.”
Phùng thanh dạ: …
Đông la: …
Diệp nhiên: … đột nhiên rất muốn trao giải oscar cho ổng vl...
Đông la quả thực cũng muốn điên rồi, lại gặp phải một tên tâm thần không biết nói lí lẽ như vậy, chỉ có thể bất lực nói: “như vậy đi, tất cả mọi người đem súng bỏ xuống, anh… anh cũng đem quả bom ném đi đi.”
“vậy các người đều cầm súng ném đi a~”
Anh họ chậm rãi nói ra, một chút cũng không nóng nảy, hoảng loạn.
Thế này chính là ngang ngược không thể nói lí , phùng thanh dạ ở đời tung hoành lâu như vậy, cho tới bây giờ còn chưa gặp qua loại người này, đầu óc tuyệt đối có bệnh!!
Phùng thanh dạ lạnh lùng nhìn thoáng qua diệp nhiên, nói: “tôi và cậu cùng nhau ném.”
Tình huống hiện tại thật là kỳ quái nha, nam chính sẽ từ bỏ nhanh vậy sao ?
Thời điểm diệp nhiên đem súng ném đi, liền cực kỳ nhanh mà nhảy tránh sang một bên, một viên đạn sượt qua bên tay cậu.
Má nó! lại dám xuống tay! ở trong lòng diệp nhiên thầm mắng một tiếng,
Phùng thanh dạ chính là hướng cậu bắn một phát súng rồi mới ném súng ngắn đi, nếu không phải diệp nhiên cảm ứng nhạy bén rồi lẫn trốn nhanh, đoán chừng đã bị ăn đạn nằm nghẻo rồi.
______________________________
Ahhhh, gần hết vị diện thứ nhất rồi...
Kiểm tra giữa kỳ cũng sắp đến rồi...
Ta khổ quá mà ó╭╮ò
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
484 chương
40 chương
501 chương