Mau xuyên hệ thống nghịch tập oán khí
Chương 16 : ⊕ Chương 16; tu chân hiện đại 14
Địa điểm chiếc xe kia chạy tới là một căn biệt thự hoang ở ngoại ô thành phố.
Sợ ông bà trần lo lắng, diệp nhiên đã sớm gọi điện, bảo là đi chơi với bạn một chút, sẽ về muộn làm ông bà trần cũng không thể nói gì thêm đành dặn dò con lái xe cẩn thận.
"èm..." nhìn lại kim chỉ vận tốc của xe, diệp nhiên thật sự cảm thấy... lời khuyên của ông bà trần là dư thừa.
Đông la cùng tên kia đi vào biệt thự, ngay sau đó, diệp nhiên với anh họ cũng xuống xe theo.
Nhìn nữ chính được người đàn ông kia dìu đi, mắt diệp nhiên không tự chủ được mà nhìn anh họ.
Anh họ quay đầu đối diện với ánh mắt diệp nhiên, “ cậu cả một đường dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn tôi làm cái gì?”
Diệp nhiên cười cười thu hồi ánh mắt của mình,
Trong lòng đã dán cho anh họ cái nhãn hiệu biến thái, không muốn theo đuổi nữ chính, trực tiếp muốn bắt nhốt người ta, đúng là tên điên không chịu đi con đường bình thường.
Diệp nhiên nhìn nhìn xung quanh, ừm, không có camera.
Hầy, không trách được, đây là biệt thự hoang cơ mà.
Diệp nhiên lặng lẽ đi theo anh họ tiến vào biệt thự, căn biệt thự này thoạt nhìn không giống như có người ở, lúc này, có tiếng nói truyền xuống từ trên lầu, anh họ rút súng ra, đi men theo vách tường lên lầu, diệp nhiên cũng nhón chân theo ở phía sau.
Bên trong tiếng nói càng lúc càng lớn, còn kèm theo một cỗ âm thanh "ưm..a.." khó hiểu :>
Anh họ cẩn thận mở cửa đúng một khe hở nhỏ, trông thấy bên trong cư nhiên có hai người dây dưa cùng nhau, điên cuồng.
Diệp nhiên nghe thấy âm thanh kì lạ, tò mò sáp đến gần lại thấy cảnh này,
Mồm há to thành hình chữ o, mẹ nó, nữ chính không phải bị thương sao? như thế nào đột nhiên liền lăn giường rồi, không kịp phòng bị lại nhìn thấy được xuân cung sống !!!
Đông la cũng là bất đắc dĩ bị bắt buộc, trong thân thể một chút linh khí cũng không có, vết thương trên người đau muốn chết, điều trị nhanh nhất chính là thải dương bổ âm, ở tu chân giới, đây là công việc quen thuộc của nữ ma tu.
Hơn nữa, người nam nhân này cũng thật không tồi, lăn một lần cũng không tính là tổn thất, còn có thể bổ sung linh khí cho cơ thể.
Diệp nhiên đối với đông la đã lên đến tám mươi vạn phần bội phục rồi, như thế này cũng được sao, tình huống bình thường không phải nên băng bó miệng vết thương trước sao?
Anh họ thấy cậu nhìn chăm chú trong lòng liền bực bội, đưa tay ấn đầu diệp nhiên, trực tiếp đem đầu cậu đè xuống phía sau lưng mình.
Đúng lúc này, ánh mắt nam nhân trên giường ngưng tụ, hướng về phía cửa, anh họ nhanh chóng trốn đi, chờ đến lúc thời điểm nhìn về phía trong phòng một lần nữa, trong phòng đã không có ai rồi.
Anh họ đá văng cửa ra, diệp nhiên cũng đi theo tiến vào gian phòng.
Đột nhiên lại biến mất như vậy, diệp nhiên hơi ngu ngơ nhìn về phía anh họ, “người đâu?”
"trong phòng này nhất định có cơ quan mật, chia ra tìm thử xem.”
Diệp nhiên ‘a’ lên một tiếng, liền bắt đầu lục lọi trong phòng một khe một góc cũng không bỏ qua, má nó chứ, vì cái gì nhân vật chính có thể lóa mắt như vậy, mà cậu lại phải cực khổ sờ mó khắp nơi.
Anh họ thì không mất hình tượng như diệp nhiên, hắn nhìn xung quanh một chút, ánh mắt dừng lại ở một cái đèn ngủ.
Anh họ khẽ xoay đế đèn, sau đó trên vách tường liền xuất hiện một lối đi ngầm, anh họ dẫn đầu đi vào trước, diệp nhiên cũng theo sát đi vào.
Trong đường hầm chật hẹp, mấy cây đèn leo lắt soi đường trông có vẻ âm u ảm đạm.
Diệp nhiên bỗng nghe thấy phía trước không xa có một đạo âm thanh ‘tích tắc’ vang lên.
Đây là cái thanh âm gì? - diệp nhiên có dự cảm không lành.
Anh họ đi ở phía trước tốc độ nhanh hơn, diệp nhiên cũng đi nhanh đến xem xét, lại là một quả bom !
, trên mặt bom con số không ngừng đếm ngược!!
Ở đây tại sao có thể có bom, chẳng lẽ đông la trước khi đi bỏ lại sao?
“anh họ, anh biết gỡ bom chứ?”
“biết một chút a.” anh họ thản nhiên cầm quả bom đánh giá một chút, nhìn thoáng qua, sau đó thật sự bắt đầu gỡ quả bom.
" thật là.. có thể gỡ được a?" diệp nhiên hơi lo lắng.
Anh họ không nói gì, lườm cậu một cái, từ trong túi lấy ra một cái kéo sáng như tuyết, không nói cũng biết là chủ nhân của nó ưa sạch sẽ đến mức nào t . t
Anh họ cầm kéo, không chút do dự đem dây bom cắt bỏ, tiếp đó con số trên mặt ngừng lại , con số cũng mờ đi.
Diệp nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, một lần nữa tim lại quay về tới lồng ngực, ai nha mẹ ơi, thật sự quá khủng bố rồi.
Diệp nhiên đi theo sau lưng anh họ, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, hỏi: “cái kia, anh họ a, vì cái gì chúng ta nhất định phải gỡ quả bom, chúng ta không thể chạy đi sao?”
Anh họ :" ..."
Nhìn sắc mặt anh họ đen lại, diệp nhiên phì cười, lại nói người bình thường khi nhìn thấy bom trước tiên không phải là bỏ chạy sao? hắn đúng là có một cực phẩm anh họ nha!
Nhưng rất nhanh, diệp nhiên vội im miệng, anh họ thu súng đang chỉ vào đầu diệp nhiên về, ghét bỏ mà lấy khăn lau lại.
Ở hầm nhỏ đi một hồi, rốt cuộc cũng thấy ánh sáng ở phía trước, kết quả vừa ra tới liền nhìn thấy hai cái nòng súng chĩa vào cậu và anh họ.
Đông la cùng người kia đứng sóng vai nhau, người kia chĩa súng ngắn vào anh họ, trầm giọng nói: “hai đứa chúng mày là ai?”
Lúc này, diệp nhiên mới có dịp nhìn kỹ mặt nam nhân này. cmn ! đây không phải là nam chính phùng thanh dạ sao !?
Đông la trông thấy diệp nhiên, ánh mắt vô cùng lãnh khốc, nói:" trần cảnh, tôi nhớ là mình chưa làm phiền gì cậu cả tại sao cứ một mực nhằm vào tôi ?
Xem ra lá gan của cậu cũng rất lớn nhỉ.”
Đông la vì cậu ta chịu đựng bao nhiêu nhục nhã, bàn tán, thanh danh hoàn toàn hỏng bét rồi !
Bị cái con kiến hôi này làm bị thương, trong lòng đông la muốn đem hồn phách cậu ta rút ra, dùng đủ loại tra tấn, khiến cậu ta hồn phi phách tán, vĩnh viễn không được siêu sinh!
Diệp nhiên nhìn xem đông la, rõ ràng vừa rồi đã bị thương, nhưng hiện tại nhìn sắc mặt lại không giống như có bị thương qua.
Ai~ đúng là nữ chính gặp nam chính, vận khí nhân đôi , cho dù có bị thương cũng có thể triển khai năng lực kim thân không hỏng, hoá nguy thành an a !
Nhìn chán diệp nhiên, đông la lại nhìn về phía anh họ, vẻ mặt chán ghét muốn giết chết,
“anh đi theo tôi đến cùng là có ý đồ gì, chẳng lẽ còn không có bị ám khí của tôi đánh hạ sao?"
Nguyên lai phi đao ám khí đêm hôm đó là do cô ta phóng, anh họ đây là có bao nhiêu cố chấp a.
Anh họ mỉm cười đáng sợ, nói: “ tôi nói rồi, tôi muốn cô.”
Diệp nhiên : con lợn gợi tình !?
Anh họ, đến lúc này rồi, trước mặt nam chính lại dám nói như thế, chúng ta sẽ chết rất khó coi đó, diệp nhiên lôi kéo tay áo anh họ,
“anh họ a, có thể nói chuyện đàng hoàng hay không ?”
Đông la hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
“anh bệnh tâm thần a, hừ, anh tốt nhất đừng đi theo tôi, coi chừng tôi giết chết anh.”
Ánh mắt phùng thanh dạ nhìn anh họ mang theo địch ý thật sâu, híp mắt nhắm ngay đầu anh ta, đối với đông la không vui nói: “tên này rốt cuộc là ai? hai người là mối quan hệ gì?”
Đông la nhìn người đàn ông đã cứu mạng mình nhiều lần này, trong lòng cũng có chút cảm xúc, đáy lòng nhộn nhạo một loại cảm tình, nói: “không biết là từ nơi nào đến, nhất quyết đi theo tôi.”
Nói bậy a! không phải lúc đầu cô cũng mê anh họ tôi muốn chết đó sao !? nữ chính quân, lật mặt nhanh như vậy là không tốt nha !!!
Sắc mặt phùng thanh dạ lúc này mới tốt một chút, khuôn mặt lãnh khốc thoạt nhìn nhu hòa một ít, lạnh giọng nói: “người như vậy nên lập tức giết, giữ lại làm gì.” nói xong liền muốn bóp cò.
Ai ôi!!!, diệp nhiên quả thực cũng muốn quỳ rồi, cậu sẽ không thật sự phải chết ở cái chỗ này chứ? diệp nhiên thở dài một hơi, tới gần anh họ lặng lẽ hỏi: “ anh, bây giờ chúng ta chạy a.”
“xin đừng dùng chỉ số iq thấp kém của cậu đến ảnh hưởng tôi.” anh họ thấy diệp nhiên xáp lại gần mình, như bị bỏng vội vàng đem cậu đẩy đẩy ra.
Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
82 chương
30 chương
501 chương
157 chương
53 chương
7 chương