Editor: Mi Mặt Mèo ****************** Lúc tay chủ chiếu bạc âm thầm sung sướng thì một nam nhân tư thái đĩnh bạt, hơi thở băng lãnh, duỗi tay đặt một túi tiền lên cái tên Tô Nhiễm. Người này không ai khác đúng là Qua Hàn. Chủ chiếu bạc mở túi ra xem, toàn là tiền vàng lấp lánh, không tự chủ được hỏi: "Tổng cộng có bao nhiêu đồng vàng?" "Không nhiều, 500 đồng." Qua Hàn nhàn nhạt nói. "!!!" 500 đồng tiền vàng??? Tên ngốc này ở đâu tới vậy? Chủ chiếu bạc trong lòng đã muốn nôn máu, chỉ hy vọng không tán gia bại sản. Lúc này trên đài, Hạ Diệc Sơ từng chiêu từng chiêu sắc bén công kích Tô Uyển Như, rõ ràng muốn tốc chiến tốc thắng. Tô Uyển Như chỉ cảm thấy Hạ Diệc Sơ ra tay độc ác, không lưu tình. Cánh tay Tô Uyển Như bị roi quất trúng, đau đớn nóng rát, chân bị roi quấn lấy kéo té lăn trên mặt đất. Hạ Diệc Sơ không cho nàng ta thời gian phản ứng, mạnh tay kéo roi, hất tung Tô Uyển Như ra khỏi đài thi đâu. Tô Uyển Như bị ném vào một đám người coi đấu, phun ra một ngụm máu, sắc mặt hóa đen, hôn mê bất tỉnh. Hạ Diệc Sơ xuống đài, Qua Hàn trúng 5000 đồng vàng liền đi tới. "Chúc mừng!" Qua Hàn cười cười, gương mặt như tranh vẽ, như ánh mặt trời vào mùa đông giá rét, ấm áp dạt dào. "Đi thôi, chúng ta qua bên kia xem!" Hai người đi xem các cặp khác thi đấu. Kết quả nhanh chóng được đưa ra, trong danh sách thí sinh chiến thắng vào vòng thi đấu ngày mai cũng có tên Tô Nguyệt Ngôn. Đáng tiếc, đối thủ ngày mai của Hạ Diệc Sơ không phải Tô Nguyệt Ngôn mà là một người khác. Đối thủ hôm sau của Hạ Diệc Sơ khá nhỏ tuổi, chỉ là một đứa bé trai mười ba tuổi, nhưng Hạ Diệc Sơ lại cảm thấy không dễ thắng được. Bởi vì, đối phương cũng là một Huyễn Thú Sư mà khế ước thú của hắn lại là môt con tê tê hung hăng. Hạ Diệc Sơ không triệu hồi Qua Hàn, cố gắng một chút dùng ma pháp đánh bại con tê tê kia. Một khi con tê tê kia bại rồi, chủ nhân của nó không còn chỗ dựa, nhanh chóng thua cuộc. Trận này thắng lợi cũng không được nhẹ nhàng lắm. Đột nhiên bên cạnh phát ra tiếng hoan hô. Lôi đài bên cạnh, nam tử ngã xuống, nữ nhân trong bộ váy lụa hồng nhạt Tô Nguyệt Ngôn đứng cao cao. Tựa hồ nhận ra ánh mắt Hạ Diệc Sơ, Tô Nguyệt Ngôn xoay đầu sang nhìn. Tô Nguyệt Ngôn mang mạng che mặt cùng màu với váy áo, che đi gương mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng ngời. Hạ Diệc Sơ cảm giác Tô Nguyệt Ngôn nhìn mình với ánh mắt khinh miệt, như đang nhìn một con kiến bé nhỏ. ==============================