Edit: Cá Muối Đường Oản nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng hắn, ôn nhu nói: “Được rồi, tắm rửa trước đi, một thân đầy máu không khó chịu sao?” Lúc này Phượng Tê Đồng mới buông nàng ra, đi đến chỗ thùng tắm. Trong khi tắm hắn phải đổi nước hai lần, cuối cùng mới có thể rửa sạch sẽ máu tươi trêи người. Nhìn nước tắm bị nhiễm thành màu đỏ tươi kia, trong lòng Đường Oản có chút nặng nề. Tuy rằng không thể tận mắt chứng kiến trận kiến đêm qua, nhưng thông qua vết máu trêи người Phượng Tê Đồng nàng cũng có thể đoán được trận chiến tối hôm qua tàn khốc đến cỡ nào. Sau khi dùng khăn lông lau tóc cho Phượng Tê Đồng xong, Đường Oản mang cho hắn một chén canh gừng để xua tan cái lạnh, bản thân cũng uống một chút. Không bao lâu, Phượng Tê Đồng lại vội vàng đi ra ngoài. Chờ hắn đi rồi, Đường Oản mới nói với Tiểu Khả Ái: “Tiểu Khả Ái, chuyện của Phượng Tê Đồng là thế nào? Hôm nay có phải hắn phát bệnh hay không?” Nghe được lời này, Tiểu Khả Ái nhanh chóng trả lời: “Đúng vậy ký chủ! Máu tươi và sự giết chóc sẽ mở rộng sự thô bạo trong nội tâm Phượng Tê Đồng, trong cốt truyện gốc một năm sau hắn sẽ phát điên, cũng là vì lý do này.” “Ta nên làm gì đây?” Một hồi chiến tranh đã khiến cho thành quả suốt mấy tháng của nàng suýt chút nữa biến thành công cốc, lại đánh thêm mấy trận, có phải tác dụng của nàng cũng mất luôn không? Tiểu Khả Ái thấy thế, vội vàng nói: “Ký chủ không cần lo lắng, chỉ cần ngươi vẫn luôn ở bên cạnh hắn, tùy thời tùy lúc thanh trừ cảm xúc thô bạo của hắn thi sẽ không thành vấn đề! Bản thân Phượng Tê Đồng cũng biết được điểm này, cho nên chỉ cần cảm thấy có chút bất ổn hắn cũng sẽ chủ động tới tìm ngươi! Cho nên ký chủ chỉ cần luyện tập thật tốt 108 tư thế kia, chờ hắn tới tìm ngươi là được rồi!” Đường Oản:…… Ha hả! Ngươi đã biến mình trở nên không thuần khiết rồi sao? Ta nghĩ ngươi vẫn nên sửa tên thành tiểu đen tối đi! …… Tuy rằng trêи mặt Đường Oản không tán đồng, nhưng tới buổi tối vẫn chủ động duỗi tay mò lên ngực Phượng Tê Đồng. Phượng Tê Đồng có chút ngoài ý muốn. Thành thân lâu như vậy, đều là hắn quấn lấy Đường Oản, nàng nhưng chưa bao giờ chủ động. Dường như Đường Oản đã nhận ra sự kinh ngạc của Phượng Tê Đồng, trong lúc nhất thời hai má không khỏi nóng bừng, cảm thấy thẹn thùng. Nhưng vẫn thấp giọng nói với Phượng Tê Đồng: “Phu quân, ta nghe nói thấy nhiều máu sẽ khiến người ta dễ dàng tích tụ cảm xúc tiêu cực, nhưng mà có thể phát tiết ra thì tốt rồi……” Phượng Tê Đồng lập tức hiểu rõ ý của nàng. Giây tiếp theo, xoay người đè ở trêи người Đường Oản. “Oản Oản……” Phượng Tê Đồng gọi tên nàng, sau đó cúi đầu. Lúc buổi sáng trở về, hắn đã muốn làm như vậy. Nhưng lúc ấy trạng thái của hắn không tốt, sợ làm nàng bị thương, thậm chí sẽ khiến nàng hiểu lầm hắn tới đây với nàng chỉ là muốn phát tiết, cho nên mới nhịn xuống. Không nghĩ tới nàng đã nhìn ra. Tuy Phượng Tê Đồng vội vàng, nhưng động tác trêи tay lại vô cùng nhẹ nhàng. Hắn thật sự là thua ở trêи người nàng. Bây giờ ngay cả ở trêи giường cũng luyến tiếc dùng thêm một tia sức lực với nàng. …. Hôm sau. Phượng Tê Đồng tỉnh lại, đáy mắt một mảnh thanh minh, cảm giác phiền muộn táo bạo dâng lên vào ngày hôm hoàn toàn biến mất sạch sẽ. Khẽ mổ lên môi Đường Oản một cái, hắn nhẹ nhàng bước xuống giường mặc quần áo, đi ra ngoài phân phó thị nữ chăm sóc nàng thật tốt. Thấy Phượng Tê Đồng đi ra, Thất hoàng tử lập tức tiến lên, “Hoàng huynh, ngươi không sao chứ?” Ngày hôm qua trạng thái của hoàng huynh thật sự dọa đến hắn. Từ lúc bắt đầu trận chiến, hoàng huynh vẫn luôn giết địch, dường như không biết mệt mỏi là gì, cuối cùng qua thống kê đại khái, tối hôm qua một mình hắn gần như đã giết ba bốn ngàn người. Nhưng sau khi hừng đông, hoàng huynh dường như còn chưa giết đủ, khi nhìn người một nhà cũng là ánh mắt khát máu. Cũng may hắn không có thật sự động thủ chém người một nhà. …. “Cô không sao, tra được nội gian rồi sao?” Phượng Tê Đồng hỏi. Thất hoàng tử lập tức gật gật đầu, “Ân, có manh mối.”