Lãng Tử Hồi Đầu - Văn Ruộng
Chương 1
Hễ cứ là dân làng Tích, không ai là không biết đến cái sự may của cậu Phúc.
Ôi chao! Người đâu mà may thế, có phúc thế, sinh ra chưa được bao lâu thì nhà cậu đã làm ăn phát đạt, một bước phất lên làm bá hộ cả vùng. Lớn lên một tý lại có bậc chân tu đến từ xứ Chiêm điểm ra được trên mông cậu có nốt ruồi phú quý, thầy mẹ cậu liền giết gà giết trâu thết đãi cả làng và xin nhà sư đổi cho cậu cái tên rất thơ, rất văn vẻ: Thiên Phúc.
Cậu Phúc lúc lên ba có lần hắt xì một cái làm bà cả đánh rơi quả quít trên tay, quít lăn đến chân thằng hầu làm nó trượt té va đầu vào rường, tên trộm nấp trên xà nhà thế là mất thằng bằng liền ngã lộn đầu xuống đất, lính huyện đến nơi mới hay tên trộm nọ chính là một thằng tội đồ giết người như ngóe. Ông cả bà cả nghe xong bỗng òa ra nức nở, ôm cậu chạy khắp làng rêu rao cậu chính là con nhà giời xuống trần gian ban phúc, thảo nào mà dạo ấy nhà sư cứ nhất nhất tên cậu phải có chữ "Phúc" và chữ "Thiên" mới chịu! Thần phật xứ Chiêm mà phán là đố có sai!
Ấy là "con nhà giời" lớn lên dưới sự yêu thương và sùng bái của cả làng Tích. Ngẫm cũng lạ, chắc là cái yêu cái thương ấy nó ngấm vào tủy vào cốt cậu Phúc nhà ông bá hay sao ấy mà càng lớn cậu lại càng đẹp đến mê người. Đẹp ở đây chẳng phải là cái kiểu đẹp của bọn quản giáp õng ẹo làm trò, cũng không là cái nét anh tuấn uy nghi của con nhà quan võ. Cái đẹp của cậu Phúc làng Tích là nét tình trong ánh mắt, đường cong dụ hoặc nơi khóe môi, cứ hễ đàn bà con gái nhìn vào là bồi hồi run rẩy, tâm trí trong thoáng chốc hoa lá mọc đầy...
Cậu Phúc cũng biết, biết hết đấy. Nên cậu vận dụng hết cái duyên, cái tình trong cái hình hài yêu nghiệt này mà đi hái hoa khắp chốn. Mới hai mươi thôi mà cậu đã có một vợ mười hai nàng lẽ, phúc đào hoa hưởng hoài chẳng hết. Kẻ thì là đào hát danh chấn cả châu, người lại ra tài nữ con nhà quyền quý, đến cả ni cô trên am mà cậu còn dụ về làm lẽ được, vậy mới thấy hết cái sự lợi hại của cậu Phúc "con giời". Mỗi bận cậu chuẩn bị thuyền xuôi Bắc rong chơi, dân làng đều không hẹn mà kéo nhau ra ngắm cái "chậu hoa" nhà cậu. Ôi chao là đẹp, nào chim sa cá lặn, nào tú lệ đoan trang, yếm đỏ yếm vàng muôn hồng nghìn tía, mớ ba mớ bảy hương sắc đong đầy, càng nhìn chỉ càng ngất ngây ganh tỵ.
Đợt du thuyền năm đó lại nảy sinh một sự không may, cậu Phúc đương lúc chơi bịt mắt bắt dê cùng đám yến oanh của mình, bất cẩn ngã nhào xuống nước.
Ôi là cái việc xảy ra sau đó, đến cả gã mù còn phải tròn mắt mà cố nhìn.
Hoa rụng, hoa rơi, hoa phơi mình trên mặt sóng...
Yếm trôi, yếm nổi, yếm run rẩy bềnh bồng...
Cả đám vợ ào ào lao xuống cứu.
Thế mà trong cái cảnh trăm hoa "khoe sắc" ấy, có vài kẻ vẫn có lòng nhìn ra duy nhất một người còn ngồi ung dung trên thuyền, nhàn nhã uống chè nhìn cảnh sông náo nhiệt.
Mợ Phúc, mụ vợ cả chua ngoa đanh đá mà cậu Phúc không ưng nhất.
Thậm chí, mợ còn nhoẻn miệng cười!
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
65 chương
501 chương
28 chương
190 chương
46 chương
65 chương