Edit: Cá Muối ___________ Đường Oản nhẹ nhàng mỉm cười, “Thất đệ quá khen!” Lúc này, Phượng Tê Đồng một bên ôm vai Thất hoàng tử đi vào trong điện, một bên nói với Đường Oản: “Nghe nói trà nghệ của ái phi lợi hại, làm phiền nàng giúp huynh đệ bọn ta pha một ấm trà!” Đường Oản mỉm cười gật đầu, “Vâng, điện hạ.” Sau đó hành lễ, dáng vẻ dịu dàng thuận theo tạm thời lui ra, sai người đi chuẩn bị đồ vật. Pha trà sao? Tuy Đường Oản không có tay nghề như quý nữ cổ đại, nhưng lại từng học qua trà đạo. Cho nên chuyện này không làm khó được nàng. …… Sau khi Đường Oản lui ra, Thất hoàng tử lập tức tiến đến gần Phượng Tê Đồng thấp giọng dò hỏi chuyện gì đang xảy ra. Phượng Tê Đồng biết hắn muốn hỏi cái gì, cũng không giấu giếm, lập tức chậm rãi kể ra. Sau khi nghe hắn nói, Thất hoàng tử lập tức cười ha ha. “Được được được! Lão nhị kia nghĩ như vậy có thể phá hư hảo cảm của Đường các lão đối với ngươi, lại không nghĩ rằng Đường Oản gả cho ngươi, chẳng khác nào trực tiếp đưa ông ấy lên thuyền của hoàng huynh!” Thất hoàng tử sảng kɧօáϊ nói. Huống chi, Đường Oản còn có thể chữa khỏi chứng cuồng bạo của hoàng huynh. Như vậy, bọn họ có thể nói là thu hoạch liên tục, đã được Đường các lão ủng hộ, lại được viên giải dược mấu chốt là Đường Oản! “Việc này chỉ có phụ hoàng và ngươi biết, ngay cả bản thân Đường Oản cũng không biết, thất đệ đừng nói cho bất luận kẻ nào.” Phượng Tê Đồng cười nói. “Hoàng huynh yên tâm! Ta hiểu rõ!” Lỡ như để cho người khác biết, Đường Oản lại bị mưu hại thì làm sao bây giờ? Người này, chính là trăm triệu lần phải bảo vệ thật tốt. …… Lúc này, Đường Oản đã tới. “Điện hạ, ta có thể vào được không?” Đường Oản hỏi. “Vào đi!” Giọng nói của Phượng Tê Đồng truyền đến. Ngay sau đó, thị nữ mở cửa phòng ra, Đường Oản chậm rãi đi vào. Sau khi để thị nữ đặt khay đựng đồ vật xuống, Đường Oản cầm ấm trà châm trà cho hai người. Chẳng qua trà lại không phải mấy loại trà tốt mà Phượng Tê Đồng nghĩ tới, mà là mang theo một cổ dược vị nhàn nhạt. Trong lúc nhất thời, Phượng Tê Đồng không khỏi khẽ nhướng mày. “Ái phi, đây là?” Đường Oản liếc hắn một cái, động tác không ngừng, “Đây gọi là trà thảo mộc, ta từng xem qua trong một quyển sách cổ, lúc còn ở nhà đã thử nghiệm, một chén trà này của điện hạ, có tác dụng an thần tĩnh tâm.” Sau đó đem chén trà đưa cho Phượng Tê Đồng. Sau đó lại châm trà cho Thất Hoàng tử, “Một chén này của thất đệ, lại có tác dụng dưỡng thần kiện thể.Thất đệ hàng năm ở bên ngoài hành quân đánh giặc, uống nhiều trà này, rất có lợi đối với những vết thương cũ.” Nghe được lời này, ánh mắt Thất hoàng tử sáng ngời. Nâng chén trà lên uống một ngụm, vào miệng chỉ cảm thấy ngọt thanh, căn bản không có cảm giác đắng chát như trong tưởng tượng. Vì thế hắn cảm thấy ngạc nhiên, “Tẩu tẩu, trà này hương vị quả nhiên không tệ, không biết trà thảo mộc này của tẩu tẩu điều phối thế nào? Biên quan khổ hàn, thân thể của rất nhiều tướng sĩ đều có bệnh cũ, nếu như bọn họ cũng có thể uống trà này?” Nói tới đây, hắn nhìn về phía Phượng Tê Đồng. Phượng Tê Đồng lại nhìn về phía Đường Oản. Đường Oản tới đây chính là muốn xoát một đợt hảo cảm của Phượng Tê Đồng, thấy thế lập tức cười nói: “Điện hạ yên tâm, trà thảo mộc này tuy rằng điều phối cần rất nhiều nguyên liệu, nhưng đều là những dược liệu thông thường, không hao tổn quá nhiều chi phí, trở về ta sẽ viết phương thuốc cho thất đệ.” Phương thuốc nàng lấy từ chỗ hệ thống, đương nhiên là thứ tốt. Vừa nghe nàng nói, Phượng Tê Đồng khẽ mỉm cười, “Cứ viết ở thư phòng đi! Ta có sẵn giấy bút!” Nghe được lời này, thân thể Đường Oản hơi dừng lại, sau đó gật đầu. Trong lòng lại âm thầm nghĩ: Chữ viết bằng bút lông cặn bã của ta, sẽ không bại lộ chứ?