Màu tường vi cho em
Chương 19 : Màu tường vi cho em
Nhìn thấy môi Lục Tầm gần trong gang tấc, Trì Kiều không khỏi nhớ đến nhiệt độ làn da và mùi thuốc lá thoang thoảng trên người đối phương, khuôn mặt nóng bừng, nhíu mày nhìn anh chằm chằm.
Vẻ ửng hồng trên gương mặt của Trì Kiều khiến Lục Tầm, người chưa quyết định có đến hay không hơn một tiếng trước, cảm thấy rất vui. Thấy cô cảnh giác lùi lại một bước, Lục Tầm bổ sung nói: "Thứ bảy hàng tuần cùng anh về nhà ăn cơm, thăm bà nội hai tuần một lần."
Trì Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: "Những chuyện này đều có thể. Không thể làm chuyện quá phận."
Lục Tầm đứng thẳng người, đút hai tay vào túi quần, trực tiếp nhìn Trì Kiều cười: "Chuyện gì gọi là quá phận? Em cho anh một ví dụ."
Nhất định là Lục Tầm cố ý, vốn dĩ cảm thấy mình từng chất vấn anh coi như hòa nhau, là ba anh giúp nhà cô, nên khi trở về Trì Kiều lại cảm thấy chán nản. Buổi tối ngày hôm đó nhất định là do cô hoa mắt mới có thể hiểu lầm những lời mình nói khi đó làm tổn thương anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn thấy vẻ cảnh giác quen thuộc trên mặt Trì Kiều, ánh mắt của Lục Tầm dời đi nơi khác, nói: "Đi thôi, không trên xe sẽ không còn chỗ mất."
Trì Kiều bước nhanh vài bước nhưng vẫn cách Lục Tầm một khoảng. Sau khi lên xe, vị trí phía trước đã bị người khác ngồi, cô nhìn quanh, phát hiện một ghế trống có người ngồi hai bên, liền ngồi xuống.
Lục Tầm đi phía sau chậm rãi lên xe, quay đầu liếc nhìn Trì Kiều, thấy một bạn học đang vẫy tay gọi mình, liền qua đó ngồi xuống. Ánh mắt liếc nhìn Trì Kiều khuất phía sau dường như có chút yên tâm, Lục Tầm cúi đầu cười, lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn Wechat cho cô: "Anh làm phiền em như vậy sao?"
Nhìn thấy câu nói này, Trì Kiều lại cảm thấy có chút áy náy, cô không quá ghét anh, nhưng không muốn bị các giáo viên cùng bạn học trong xe nhìn chằm chằm mình vì anh.
Trì Kiều suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Tôi sẽ cùng anh về nhà ăn tối vào thứ bảy hàng tuần, cũng sẽ đi thăm bà nội hai tuần một lần, chuyện này cũng đã nói rồi. Nhưng nếu như nó ảnh hưởng tới công việc bán thời gian của tôi, có thể sẽ phải xin nghỉ phép."
Thấy ba chữ "Xin nghỉ phép", Lục Tầm mỉm cười quay đầu lại nhìn Trì Kiều. Lục Tầm là tâm điểm chú ý của cả xe buýt, khi anh quay đầu lại, một số cô gái xung quanh Trì Kiều đã vô thức điều chỉnh tư thế ngồi của mình. Trì Kiều không muốn thu hút sự chú ý nên đã quay mặt đi chỗ khác, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Quận nghèo cách thành phố Z hơn sáu tiếng đi xe, biệt thự của nhà họ Tần cách xa trường học, Trì Kiều dậy lúc năm giờ. Ngay khi xe buýt chạy ra khỏi thành phố lên đường cao tốc, cô liền nhắm mắt lại để ngủ bù.
Gần mười một giờ, xe chạy vào khu dịch vụ. Trì Kiều không đói nên không đến nhà hàng mà mua bánh bao nhân thịt trứng muối, bánh quy cùng Coca-cola. Hầu hết các bạn học vẫn chưa về, trên xe chỉ có vài người, Trì Kiều quay về chỗ ngồi của mình, mở điện thoại di động ra gọi về cho gia đình, Lục Tầm đột nhiên bước tới bên cạnh cô.
“Anh muốn đi ngủ, em đổi chỗ với anh đi.” Không đợi Trì Kiều lên tiếng, Lục Tầm đã kéo cô lên ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, thấy cô ngây ngốc đứng bên cạnh, anh vỗ xuống chỗ bên trái mình nói: “Ngồi đi.”
Trì Kiều đành phải ngồi xuống: "Sao anh không ngồi vào chỗ của mình?"
"Ở trong trường anh càng cần em hơn so với ở nhà."
Nói xong câu này, Lục Tầm cũng không hỏi mà cầm lấy bánh bao thịt và bánh quy của Trì Kiều. Trước nay anh ăn uống luôn rất nhanh, không đợi Trì Kiều kịp suy nghĩ cẩn thận xem đối phương cần mình làm gì, bánh bao cùng bánh quy đã hết sạch, một hơi uống hết nửa chai Coca.
"... Đó là bữa trưa của tôi."
Lục Tầm mở ba lô ra, đặt ở trên đùi cô: "Toàn bộ đều là của em. Nếu như em không thích, muốn ăn cái gì anh sẽ gọi bạn học mang tới cho em."
Trì Kiều liếc nhìn ba lô của anh: "Anh mang nhiều đồ ăn như vậy, tại sao phải ăn của tôi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đều là của người khác đưa cho."
Trì Kiều nhìn kỹ đồ ăn trong ba lô của anh, chắc là mấy bạn nữ mua những thứ này nên thiếu gia mới cần mình giúp chặn vận đào hoa?
Dù là rất không muốn ở trong trường dính líu tới Lục Tầm, nhưng bị người ta dò xét vài lần, bát quái vài câu dù sao cũng tốt hơn nhà họ Tần phải phá sản, ai bảo trời xui đất khiến giúp bọn họ hết lần này tới lần khác là vị này Lục thiếu gia này.
Trong ba lô của anh có một chiếc bánh phô mai nướng vừa tới mà Trì Kiều thích, cô lấy ra một chiếc bánh phô mai vị hoa hồng, vừa định ăn thì bắt gặp ánh mắt của một cô gái nhìn về phía mình đầy sát ý. Không lẽ bánh là do cô gái này tặng cho Lục Tầm? Trì Kiều đặt lại đồ vào ba lô của Lục Tầm, nghiêng đầu liếc mắt trừng anh một cái. Khuỷu tay chống lên cửa kính xe, tay đỡ lấy đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi lại giống như đang ngủ say, nhưng khi cô quay sang nhìn anh, khóe miệng của người nào đó lại khẽ cong lên.
Trì Kiều không dám ăn những thứ trong ba lô của Lục Tầm, lại sợ trên đường sẽ đói nên cô phải xuống xe mua một lần nữa, khi đứng dậy, Lục Tầm vẫn nhắm mắt, chậm rãi lên tiếng nói: "Giúp anh mua hai chai nước khoáng."
"..."
Khi Trì Kiều trở lại xe, Lục Tầm đã ngủ rồi, có lẽ quá sáng, anh lấy khăn choàng của cô để che mặt, trong xe bật điều hòa, Trì Kiều sợ lạnh, muốn lấy lại đồ của mình, gọi hai tiếng nhưng Lục Tầm vẫn như cũ không đáp lại, vì vậy cô đành phải ôm ba lô của anh vào lòng để tránh gió.
Xe vẫn chưa khởi hành, các bạn học đều đang nói chuyện rất sôi nổi. Bất cứ đâu cũng có thể ngủ, cái gì cũng ăn ngon lành, người bên cạnh cô lúc này thực sự không phải người bình thường.
Nhìn thấy Lục Tầm dùng khăn choàng màu hồng nhạt của cô che mặt ngủ, hai cô bạn học cùng khoa Báo chí và Tuyên truyền lần lượt gửi WeChat cho cô, một trong số hai người trực tiếp hỏi thẳng: "Cậu với Lục Tầm thành rồi?"
Khi Trì Kiều định trả lời "Không có, không quen", nhưng cô liền nhớ ra, Lục thiếu gia muốn mình giúp chặn vận đào hoa, những chữ gõ xuống đành phải xóa đi, xem như không nhìn thấy.
Trì Kiều thỉnh thoảng bị say xe, sợ rằng đi xe buýt mấy tiếng đồng hồ sẽ không thoải mái, đã uống thuốc say xe từ trước nên chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Lần này cô cảm thấy mình ngủ rất sâu, khi tỉnh lại, xe đã chạy vào khu dịch vụ khác, sau khi đứng thẳng dậy, Trì Kiều lập tức phát hiện mình bị ngạt mũi, phát hiện từ khi nào trên người mình ngoại trừ khăn choàng bị Lục Tầm lấy mất khi trước còn có thêm một cái áo khoác màu đen của nam, mùi trên áo có chút quen thuộc, chắc là của Lục Tầm. Vì sao anh có áo khoác còn muốn lấy khăn choàng của cô?
Lục Tầm đặt balo của anh lên ghế, còn người lại không thấy đâu, Trì Kiều thử hít thở bằng mũi bị ngạt, xuống xe tìm nước ấm uống một chút cho bớt khó chịu. Nơi này cách quận nghèo chưa đến một giờ lái xe, khu dịch vụ so với nơi lúc trước cũ hơn rất nhiều. Lục Tầm đang ngồi trên bậc đá trước siêu thị nhỏ tán gẫu với một vài bạn học nam, chân dài có thể nhìn thấy rõ, anh mặc một cái áo màu vàng nhạt, thoạt nhìn không hợp với môi trường đổ nát xung quanh.
Trì Kiều cũng không đi về phía siêu thị nhỏ mà đi về phía nhà vệ sinh. Từ phòng vệ sinh đi ra, chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy là Lục Tầm gọi tới, cô ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Tầm cúp điện thoại, cách đó mười mét lớn tiếng nói: "Lại đây."
Anh đang uống cà phê trong một chiếc cốc giấy dùng một lần, khi Trì Kiều đến gần, anh đưa cho cô cốc trà sữa hòa tan. Thỉnh thoảng thấy Trì Kiều khịt mũi, Lục Tầm cười trêu: "Anh vẫn đang không hiểu tại sao lại bị cảm, hóa ra là bị lây của em."
"Còn không phải tại anh lấy khăn choàng của tôi sao?"
"Anh không biết em cũng ngủ, trong balo của anh cũng có áo khoác, em mở ra tìm một chút là thấy."
“Anh có áo khoác sao lại lấy của tôi?"
“Của em thơm hơn."
“Hả?"
Mấy bạn học nam ngồi cách đó không xa nghe thấy câu này lập tức ồ lên, Lục Tầm nhấc chân đá bọn họ một cái rồi cười mắng, những người này có quan hệ tốt với anh cũng không cảm thấy khó chịu.
Trì Kiều dù không vui nhưng trước mặt bạn của ân nhân mình, cũng không thể không cho anh chút mặt mũi, đành phải cúi đầu uống trà sữa. Sau khi nhấp một ngụm, cô liền nhận ra đó không phải là trà sữa, mà là nước ấm.
Thấy cô mở nắp nhựa nhìn vào bên trong, Lục Tầm giải thích: "Siêu thị này bán hàng giả.”
Trì Kiều liếc nhìn cốc trà sữa, cảm thấy hoa văn quả thực hơi thô, thấy Lục Tầm uống cạn ly cà phê trong cốc giấy dùng một lần, cô ngạc nhiên hỏi: "Đồ giả mà anh còn uống?"
“Buồn ngủ, đau đầu."
Lục Tầm thường ngủ từ mười một giờ trưa thẳng tới tối, hiện tại mới hơn ba giờ, anh cũng đã tỉnh lại hai lần rồi. Anh ném chiếc cốc giấy rỗng vào thùng rác, đứng dậy vỗ nhẹ vào phía sau lưng Trì Kiều: "Quay về xe thôi."
Trì Kiều đi theo Lục Tầm được vài bước, bỗng nhiên cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, quay đầu lại nhìn liền nhận ra cậu nhóc nãy giờ ngồi chỗ mọi người nhưng chưa hề nói câu nào, có chút quen thuộc, thấy Trì Kiều nhìn mình, cậu ta cũng không lảng tránh mà trực tiếp nhìn cô hai giây, sau đó mới dời mắt đi nơi khác, khẽ tặc lưỡi một tiếng không ai nghe thấy.
Cho đến khi lên xe, Trì Kiều mới nhớ ra rằng người này có quan hệ tốt với Thời Dự, khi mới vào đại học Z, Thời Dự đã đưa cô và Tần Úy đi tìm hiểu khuôn viên trường, lúc ăn cơm đã gặp mặt người này.
Trì Kiều đang định ngồi xuống, Lục Tầm đột nhiên cầm lấy cốc trà sữa trên tay, vừa uống nước ấm vừa cắn ống hút, khi cầm cốc chạm vào bàn tay hơi lạnh của Trì Kiều, Lục Tầm nhìn lên máy điều hòa, lập tức đứng dậy đổi vị trí với cô, để cô ngồi bên cửa sổ.
Trì Kiều đang ngẩn ngơ, cho đến khi Lục Tầm trả lại cốc trà sữa cho mình, nhìn thấy vết răng trên ống hút, cô mới hỏi: "Sao anh lại uống nước của tôi?"
“Khát."
Người này có thể nhìn ra là một người sạch sẽ, làm sao có thể không chú ý cắn ống hút cô vừa dùng ... Khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Trì Kiều liền nhớ tới chuyện lúc trước anh ta hôn mình. Khi vui hay tức giận đều hiện rõ trên mặt Trì Kiều, ngay khi suy nghĩ của cô vừa chệch hướng, lập tức bị Lục Tầm nhìn ra. Nhìn thấy Lục Tầm cười xấu xa, Trì Kiều đột nhiên ghét bỏ cốc trà sữa trong tay, ngay cả cầm để làm ấm tay cũng không chịu, trực tiếp ném cho Lục Tầm.
Thấy cô ngẩn người, Lục Tầm đại khái có thể đoán được nguyên nhân, vừa định nói chuyện thì điện thoại di động của Trì Kiều vang lên, là Thời Dự gọi tới.
Thấy Trì Kiều do dự không trả lời, Lục Tầm liếc cô một cái rồi cười hỏi: "Hay là anh chịu ủy khuất chút giúp em một lần?"
“Cái gì?"
Lục Tầm không nói chuyện, mở nắp cốc uống một ngụm nước ấm, còn chưa kịp nuốt xuống hai má phình lên quay sang nhìn cô cười, Trì Kiều lại hỏi: “Anh giúp tôi cái gì? "
“Giúp em trả lời điện thoại.” Lục Tầm nuốt ngụm nước ấm xuống, ghé vào tai Trì Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Em thật sự muốn trả anh tình, hay vẫn muốn lấy anh làm thương?”
Ngay khi Trì Kiều muốn phản bác lại, cô lại nhớ ra mình đã suy đoán rất ác ý với anh, nên không nói gì nữa.
Lục Tầm thấy thế liền mỉm cười: "Anh cũng không giống em keo kiệt như vậy, không ngại giúp em."
“Cảm ơn, không cần.” Trì Kiều lườm đối phương một cái, do dự một chút, rồi cúp máy.
Thời Dự nhanh chóng gửi tin nhắn WeChat tới: "Kiều Kiều, em đi với Lục Tầm?"
“Vâng."
Trì Kiều chỉ đáp lại một từ, nhưng lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Thời Dự có thể hiểu được ý của cô. Đợi một lúc lâu cũng không thấy Thời Dự trả lời lại, thở phào nhẹ nhõm, Trì Kiều cũng có chút khó chịu, không phải vì vẫn còn thích, còn lưu luyến, mà bởi vì từ nhỏ đến lớn Thời Dự đối với cô rất tốt, nhưng cô cũng chỉ có thể dùng tránh xa anh để báo đáp.
Thời Dự cũng không biết là muốn vì chứng minh quyết tâm của mình với Trì Kiều hay là vẫn còn giận mẹ mình, đến nay vẫn không về nhà. Anh ta tìm một công ty để thực tập rồi thuê nhà ở bên ngoài. Vào ngày đầu tiên đến ở, anh ta đã chụp ảnh cho cô xem, căn hộ đơn lẻ rộng 40-50 mét vuông trong mắt sinh viên bình thường đã là quá tốt rồi, nhưng đối với cậu chủ Thời mà nói mọi thứ ở đây quả thực quá sơ sài.
Nếu anh có thể thất vọng về cô, từ bỏ và về nhà sớm hơn, Trì Kiều thực sự phải cảm ơn sự giúp đỡ của Lục Tầm.
Trì Kiều đang miên man suy nghĩ, Lục Tầm đột nhiên tháo tai nghe bên trái ra, đeo vào tai cô, Trì Kiều đang định tránh thì nghe thấy tiếng hát quen thuộc, suy nghĩ một lúc mới nhớ ra là bài “The King of K” của Trần Dịch Tấn, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tầm, chỉ thấy anh lại nhắm mắt ngủ.
Xe đến nơi đã gần năm giờ, Trường đặt phòng trong một khách sạn ở thị trấn, cho mọi người nghỉ ngơi một tiếng, sáu giờ, đến căng tin ăn tối cùng họp mặt.
Hoạt động lần này Lục Tầm không có đăng ký tham gia, anh không có tên trong danh sách, trường học cũng không đặt phòng cho anh. Nghe thầy Đan nói muốn thu xếp cho mình, Lục Tầm lập tức nói: "Em đến đây du lịch, không thể chiếm kinh phí của mọi người được, tự mình đăng ký phòng."
Thầy Đan tính tình thẳng thắn, liếc nhìn Trì Kiều một cái, trêu chọc nói: "Du lịch kiểu gì, cậu đến đây nói chuyện yêu đương thì có."
Các bạn học xung quanh liền bật cười, Lục Tầm cũng không phủ nhận, cười mở balo lấy chứng minh thư thuê phòng. Trường học bố trí một phòng cho hai người, phòng ở tập trung ở tầng hai và tầng ba. Bởi vì phòng ở tầng hai và tầng ba đều đã được đặt trước, Lục Tầm đành chuyển vào tầng năm.
Trì Kiều cùng không ở cùng với các bạn nữ cùng khoa, ở cùng cô chính là một đàn chị tóc ngắn khoa Luật. Ngay sau khi đàn chị tóc ngắn đặt đồ xuống, liền bước vào bên trong phòng tắm, tắm xong liền bước ra, nhìn Trì Kiều đang thu dọn đồ đạc liền hỏi: "Em là bạn gái của Lục Tầm phải không?"
Trì Kiều chỉ cười không nói, đàn chị rút trong túi ra hai quả táo, đưa cho Trì Kiều một quả: "Đã rửa sạch rồi. Lúc trước bọn chị còn tưởng Lục Tầm không có hứng thú với người khác giới, ảnh chụp của em sớm đã được truyền trong lớp bọn chị rồi."
Trì Kiều nhận lấy quả táo, nói một câu "cảm ơn". Một thời gian dài trong tương lai, nói không chừng tên của cô với Lục Tầm sẽ gắn liền với nhau...
Bữa tối cùng cuộc họp bố trí nhiệm vụ, Lục Tầm cũng không xuất hiện, trước sau như một không hề tập trung, hơn nữa lúc trước chính chủ cũng nói mình tới đây để du lịch, không ai cảm thấy kỳ lạ. Ngoài thầy và trò trường đại học Z, sự kiện này còn có sự tham gia của giới truyền thông, Trì Kiều được giao đến làm trợ lý cho một phóng viên trong tòa soạn, phóng viên này hiện có công việc khác nên chiều mai mới có thể đến. Trì Kiều đã ghi số của cô ấy và thêm WeChat.
Khi cuộc họp sắp kết thúc, điện thoại di động của Trì Kiều đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat từ Lục Tầm: "Em đang bận gì vậy? Anh đã mua cơm tối rồi, mau lại đây ăn."
Trì Kiều phớt lờ anh, sau vài phút, Lục Tầm lại gửi tới một tin nhắn khác, cư nhiên là hình chụp của cô. Trì Kiều nhìn xung quanh, không thấy đối phương đâu, liền hỏi: "Làm sao anh có thể chụp được tôi?"
"Bạn cùng lớp chủ động gửi cho anh. Còn bức này thì sao? Em cầm giấy bút ghi chép nghiêm túc như vậy. Người đó nhìn thấy nhớ ra liền vội chụp gửi cho anh."
“Nhàm chán."
“Chỗ này cái gì cũng không có, đúng là nhàm chán thật."
“Anh không muốn tham gia hoạt động, tại sao lại tới?"
Sau khi thấy một lúc lâu Lục Tầm không trả lời, Trì Kiều liền tắt điện thoại. Khi cuộc họp kết thúc, đàn chị tóc ngắn ở cùng phòng đến hỏi Trì Kiều có muốn ăn thịt nướng với họ không, Trì Kiều từ chối, một mình quay về phòng.
Sau khi tắm xong, Trì Kiều nằm trên giường. Sau một ngày ngồi trên xe, cô liền cảm thấy cổ và lưng nhức mỏi, vốn dĩ muốn đi ngủ sớm, mặc dù thân thể đã rất mệt mỏi nhưng tinh thần lại phấn chấn hơn bình thường rất nhiều.
Dù sao nằm xuống cũng không ngủ được nên cô lấy điện thoại di động ra, xem vòng bạn bè của phóng viên ngày mai sẽ tới, chính là muốn tìm hiểu tính cách của đối phương trước. Sau khi lướt vòng bạn bè được một lúc, liền thấy vị phóng viên này cũng có chút danh tiếng, trên Weibo cũng có nhiều người chú ý tới, Trì Kiều đang xem những bài đăng trên trang của người này thì Lục Tầm lại gửi tin nhắn WeChat tới.
“Còn không phải vì em nên mới ở lại đây."
Một câu không đầu không đuôi, Trì Kiều không hiểu được nên đã xem lại cuộc nói chuyện giữa hai người. Tin nhắn cuối cùng cô gửi cho Lục Tầm là cách đây từ hai tiếng trước. Tin nhắn khi ấy mà cô gửi là “Anh không muốn tham gia hoạt động, tại sao lại tới?”, Lục Tầm trả lời lại: “Còn không phải vì em nên mới ở lại đây.”
Trì Kiều giật mình, nhìn chằm chằm câu này thật lâu. Cô còn chưa hiểu được ý tứ trong câu này của Lục Tầm thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa. Trì Kiều liền nghĩ tới đàn chị cùng phòng không mang theo chìa khóa, bước xuống giường đi tới mở cửa, nhưng nào ngờ bên ngoài một bóng người cũng không có, trên tay nắm cửa treo một túi ni lông.
Trì Kiều cầm túi ni lông vào phòng, nhìn thấy bên trong có hộp bánh phô mai hương hoa hồng được nướng vừa tới, lúc đó mới biết là đồ do Lục Tầm gửi, ngoài các loại đồ ăn ra, bên trong túi còn có một cái thẻ phòng, số phòng 506, là của Lục Tầm?
Trì Kiều đang đang định nhắn WeChat cho Lục Tầm nói anh để quên thẻ phòng ở trong túi, thì đã thấy người này gửi tin nhắn tới trước: "Anh sợ làm mất, cho nên mới đưa nó cho em. Đừng nghĩ nhiều."
…. Cho dù chưa nhìn thấy ba chữ cuối cùng, cô hoàn toàn cũng không nghĩ nhiều.
Sáng hôm sau mọi người tập trung lúc bảy giờ. Địa điểm tổ chức buổi diễn thuyết phổ biến pháp luật là trong khán phòng trường trung học quận, ngoài các buổi tọa đàm, trên sân thể dục còn có một số điểm tư vấn. Lục Tầm cả đêm không ngủ được, đến sớm hơn bất kỳ ai, khi mọi người đang bận rộn sắp xếp địa điểm, anh đeo tai nghe, ngồi phía sau khán đài uống sữa. Có lẽ là quen thuộc tính cách của đại thiếu gia, cho dù vô cùng bận rộn nhưng không ai dám làm phiền anh, ngược lại là Trì Kiều, bởi vì dễ nói chuyện, mới sáng sớm đã bị những người không quen biết kêu gọi tới hỗ trợ.
Một cô bạn bên khoa Luật nhờ Trì Kiều quay về khách sạn lấy tài liệu tuyên truyền, Trì Kiều đồng ý, cô nàng liền lấy thẻ phòng ra nói: “Cậu có thể đi qua phòng lấy giúp mình sạc dự phòng luôn được không?"
Trì Kiều sửng sốt một lúc, gật đầu nói “Được.”, cô gái ấy định nói lời cảm ơn với cô, chưa kịp thốt ra hai từ “cám ơn”, cô ấy đã nhìn thấy Lục Tầm đang ngồi ở phía sau khán phòng, đi tới hỏi: "Có phải sạc dự phòng đúng không? Đưa thẻ phòng cho tôi để tôi giúp cô đi lấy."
Trên mặt Lục Tầm không có một chút nào mất kiên nhẫn, nhưng cô gái lại cảm thấy có chút xấu hổ, lấy lại thẻ phòng cho vào túi, xua tay nói: “Điện thoại di động của tôi vẫn còn 50% pin, không cần đâu. "
Lục Tầm ném vỏ hộp sữa vào thùng rác, đút hai tay vào túi quần, hỏi: "Tài liệu tuyên truyền lấy tám mươi bản có đủ không?"
Cô gái đó đầu tiên nói “Đủ”, nhưng sau đó lại sửa lại lời nói: "Em còn có chuyện khác phải về khách sạn, thuận đường cùng nhau lấy."
Cho đến khi kết thúc tọa đàm buổi sáng, không có ai dám nhờ Trì Kiều nữa. Sắp tới giờ ăn trưa, Lục Tầm muốn về khách sạn ngủ, trước khi đi còn kéo Trì Kiều sang một bên nói cô đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa. Nhưng Trì Kiều không cảm kích: "Dù sao tôi cũng không có việc gì làm."
“Cũng không phải nói không thể giúp đỡ, còn tự cho mình là thông minh, sai người khác làm chân chạy việc, ở trước mặt thầy cô thì là người tích cực còn sau lưng thì lại nhờ người khác."
Nghe câu này, Trì Kiều mỉm cười: "Giọng điệu nói chuyện với người khác của anh với Tần Úy giống nhau y như đúc."
“Điều này chứng minh cô ấy thông minh hơn em."
“Mẹ của tôi cũng đã từng nói chịu một chút thiệt thòi cũng không phải chuyện gì xấu."
Lục Tầm có chút bất đắc dĩ: "Nếu như em nguyện ý làm người ngốc, cứ như vậy đi, chuyện này cũng khiến tôi gần tỉnh ngủ rồi, em giúp tôi đi mua bữa trưa đi."
... Ngoại trừ giọng điệu hoàn toàn giống nhau, Lục Tầm không để cô đi lo chuyện của người khác, mà năng lực làm phiền người khác cũng không khác gì Tần Úy.
Sau bữa trưa, Trì Kiều ra bến xe đón vị phóng viên kia. Những bài viết của vị phóng viên này đều rất nhiệt tình nhưng bản thân lại là người lãnh đạm, Trì Kiều cũng không phải người thích nói chuyện, từ trước đến này đều tình nguyện kết bạn với người lãnh đạm hơn.
Phóng viên về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó theo Trì Kiều đến trường trung học quận, buổi tọa đàm buổi chiều đã kết thúc, đến giờ tư vấn, hầu hết những người đến nghe buổi sáng đều là những người do chính quyền địa phương sắp xếp, cũng rất ít người tham gia cố vấn, nhưng tới buổi chiều lại khác, tới hỏi chuyện gì cũng có, nếu như muốn tìm hiểu sâu thêm cũng sẽ có người tư vấn.
Trì Kiều đã giúp chị gái phóng viên chụp ảnh và thu thập tài liệu, đồng thời theo chị phỏng vấn lãnh đạo nhà trường, giáo viên, học sinh, người dân địa phương và những người tìm kiếm sự giúp đỡ khi tham gia sự kiện này. Phương ngữ địa phương rất khó hiểu, nhưng may mắn thay những sinh viên địa phương của Đại học Z cũng đến để giúp đỡ.
Khi mọi việc gần xong, phóng viên liền đi sang một bên gọi điện thoại, Trì Kiều đang xem ảnh trong SLR thì một bé gái khoảng mười tuổi bước tới, rụt rè hỏi: “Chị ơi, chỗ này có miễn phí thưa kiện không?"
Trì Kiều ngẩng đầu nhìn cô bé cùng cậu bé mà cô dẫn theo, hỏi: "Em định kiện chuyện gì vậy?"
“Ba em ở công trường bị ngã từ trên cao xuống, bị liệt, quản đốc bỏ chạy, không chịu bồi thường.”
Trì Kiều hỏi sơ qua về hoàn cảnh gia đình của cô bé, nghe nói sau khi bố cô bé bị liệt, cả nhà phải dựa vào mẹ cô bé kiếm sống, cô cảm thấy có đủ điều kiện để được hỗ trợ nên nói: “Có thể, bây giờ đông người quá, em ngồi đây một chút, đợi lát nữa chị đưa em qua đăng ký."
Khi phóng viên gọi điện thoại xong quay trở về, nhìn thấy cô bé gầy gò, mặc quần áo lấm lem ôm cậu em trai ngồi bên cạnh, liền hỏi thăm vài câu, sau đó liền cảm thấy hứng thú.
“Em bao nhiêu tuổi?"
“Em mười tuổi, em trai hai tuổi rưỡi."
“Em có đi học không?"
“Năm lớp hai ba em bị liệt nên không đi học nữa.”
“Sao em lại bỏ học?"
“Mẹ em chăm sóc ba, còn phải đi làm kiếm tiền, em chăm sóc em trai."
Hứng thú trên mặt phóng viên ngày càng rõ, hỏi: "Em bỏ học vì trong nhà có thêm em trai, em phải ở nhà chăm em?"
Đầu tiên cô bé gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu: "Là do mẹ em muốn ra ngoài kiếm tiền, không có ai chăm sóc cho ba và em trai."
"Sau khi có em trai, bố mẹ em có còn yêu em không? Bọn họ đã đánh em bao giờ chưa?"
Mấy vấn đề này dường như làm cô bé có chút khó xử, dừng lại một lúc, cô bé mới lắc đầu.
“Không có thật sao? Nếu em không chăm em tốt cũng chưa từng đánh mắng em?"
Cậu bé hai tuổi hình như không muốn ở lại chỗ này nữa, nắm tay chị gái đòi đi chỗ khác, bé gái loay hoay bế em trai lên an ủi rồi nói: “Khi em trai bị ngã cũng sẽ mắng em, đánh vào tay."
Nhìn thấy vẻ mặt cô bé càng ngày càng hiện lên lo lắng, cũng không biết vị phóng viên này đã hỏi những gì, Trì Kiều lên tiếng nhắc nhở: “Cô Trần, cô bé tới muốn được tư vấn xem ba mình có thể nhận được tiền bồi thường hay không, em cảm thấy tình huống của nhà cô bé đủ điều kiện."
Nghe đến đây, dường như cô bé mới nhớ ra mục đích mình tới đây, nhỏ giọng nói: "Mẹ nói, năm nay phải kiếm nhiều tiền hơn một chút, đi ra ngoài làm chủ thầu, nếu như có tiền sẽ có thể ở nhà chăm sóc cho ba cùng em trai, cũng có thể cho em đi học.”
Phóng viên đáp lại một tiếng, nói với Trì Kiều: "Nếu như thấy phù hợp, em có thể lấy cho em ấy một tờ đơn đăng ký."
Nghe vậy Trì Kiều liền đi tới bàn cố vấn, phóng viên lại hỏi cô bé: "Em phải ở nhà chăm sóc em trai, khi nhìn thấy những bạn nhỏ khác được đi học, trong lòng có cảm thấy buồn không?"
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
56 chương
193 chương
93 chương
100 chương
14 chương