Màu tường vi cho em
Chương 20 : Màu tường vi cho em
Khi Trì Kiều cầm bản kê khai trở về, cô bé cùng em trai đã đi mất, cô hỏi vị phóng viên đang cúi đầu sửa sang lại đồ của mình: "Cô bé đâu rồi?"
“Không phải vẫn còn ở đây sao?” Phóng viên bỏ bút ghi âm vào ba lô, ngẩng đầu nhìn một cái: “A, đi từ khi nào rồi?”
Khi Trì Kiều đi tìm cô bé bên ngoài trường trung học, phóng viên đã sớm xách túi đến trò chuyện với người dân địa phương. Cô gái nhỏ đột nhiên rời đi, là bởi vì những vấn đề này khiến cô bé cảm thấy không thoải mái, cảm thấy những người lớn kỳ lạ này không có cách nào giúp được mình?
Trì Kiều nhớ lại một chút, trước khi cô bé tiến tới hỏi cô có thể thưa kiện ra tòa miễn phí được không, đã cùng với em trai lo lắng đứng ở gần đó hơn một tiếng, khi nói ra câu ấy nhất định cô bé đã phải hạ quyết tâm lớn? Xuất thân nghèo khổ, những đứa trẻ không được người thân quan tâm chăm sóc, ngay từ khi còn nhỏ đã phải nhận những lời mắng mỏ, phủ nhận nhiều hơn là sự quan tâm và khẳng định mình, phần lớn chúng đều sẽ trở thành những đứa trẻ thiếu tự tin, trước kia Trì Kiều cũng là một cô bé như vậy.
Khi còn nhỏ, cô không những không dám chủ động bắt chuyện với người lạ, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ khi bị những người ăn mặc chỉnh tề hay có hoàn cảnh tốt hơn nhìn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi ba cô mất, ông bà nội cũng không còn đoái hoài gì đến cô, những con người cứ cắm cúi chạy đi kiếm sống, còn có bao nhiêu kiên nhẫn dành cho đứa cháu gái nhỏ của mình? Đánh mắng con không hẳn có nghĩa là không yêu thương con, mà đều là những người bị áp lực cuộc sống dồn ép mà thôi. Trì Kiều cũng không hiểu tại sao vị phóng viên này phải dẫn dắt để cô bé nói ra chuyện ba mẹ đối xử không tốt với mình, không thương cô bé, cô cũng có thể cảm nhận được đối phương không hề quan tâm tới hoàn cảnh khó khăn trong nhà của cô nhóc, chỉ nhiệt tình quan tâm tới vấn đề khai thác cảnh ngộ đáng thương của cô bé để viết thành tư liệu.
Trên sân thể dục của trường trung học có nhiều thầy cô cùng sinh viên đại học Z như vậy nhưng cô bé lại chỉ tìm tới cô để xin giúp đỡ, vì vậy khi cuối cùng không tìm được cô bé khiến Trì Kiều cảm thấy rất áy náy.
Mặc dù Trì Kiều không nói nhiều, tính tình cũng không lãnh đạm, nhưng vì chuyện của cô gái nhỏ mà thái độ của cô đối với phóng viên cũng trở nên khá lạnh lùng. Vị phóng viên này cũng không quan tâm tới chuyện một cô sinh viên đối với mình không nóng cũng không lạnh, khi công việc kết thúc, cô ấy đi ăn tối với các cán bộ địa phương và giáo viên của đại học Z.
Sau khi Trì Kiều ở trong nhà ăn của khách sạn ăn xong, liền đi đến một nhà hàng nhỏ ở gần đó đóng gói một phần cơm niêu cùng một phần mì xào đem lên tầng năm cho Lục Tầm. Khi đến trước của phòng của Lục Tầm, Trì Kiều liền đem phần cơm treo lên tay nắm cửa, gõ vài cái lên cửa sau đó liền rời đi.
Khi bước vào thang máy, Trì Kiều quay đầu nhìn lại, thấy đại thiếu gia vẫn chậm chạp không chịu ra mở cửa, sợ anh không nghe thấy, cô quay lại gõ một lần nữa, nhưng vẫn không có ai trả lời.
Trì Kiều lấy điện thoại di động ra, gửi cho Lục Tầm một tin nhắn WeChat, nói rằng bữa ăn đã chuẩn bị xong cũng để sẵn bên ngoài, đợi một lúc không thấy trả lời, cô đã gọi điện cho anh, nhưng gọi như thế nào Lục Tầm cũng không nghe máy.
Trì Kiều liếc nhìn thời gian đã là bảy giờ rưỡi, chẳng lẽ anh tự mình ra ngoài ăn cơm?
Lo lắng việc treo hai suất cơm trên nắm cửa sẽ bị nhân viên khách sạn lấy mất, Trì Kiều là người không để lãng phí đồ ăn, sau khi gõ cửa một lần nữa xác nhận Lục Tầm không có ở bên trong, liền gửi cho anh một tin nhắn WeChat nói mình mang cơm để vào bên trong phòng, rồi lấy thẻ phòng của Lục Tầm ra mở cửa.
Lục Tầm ở một phòng suite*, nhưng điều kiện của khách sạn này cũng không phải quá tốt, cái gọi là phòng suite chẳng qua cũng chỉ là một không gian nhỏ hẹp, một phòng ngủ, phòng bên ngoài có sô pha vừa cho hai người ngồi, TV cùng nhà vệ sinh mà thôi.
*Phòng Suite dùng để chỉ một ngôi nhà kết hợp, thường có nhà vệ sinh hoặc phòng tắm riêng biệt.
Trì Kiều đặt hai túi đồ ăn lên bàn trà ở phòng ngoài, vừa định quay người rời đi, Lục Tầm cởi trần chỉ mặc một chiếc quần bò từ bên trong phòng ngủ bước ra. Lông mày anh nhíu chặt, đầu tóc bù xù, như thể anh vừa mới bị đánh thức khỏi giấc ngủ.
Rèm cửa trong phòng bên trong và bên ngoài đều được kéo chặt. Nguồn sáng duy nhất là cánh cửa khép hờ, ánh sáng bên trong mờ ảo, trong lúc nhất thời Lục Tầm không nhìn thấy rõ còn tưởng rằng là người phục vụ tới dọn phòng. Sau khi gõ cửa liên tục một lúc lâu liền quẹt thẻ trực tiếp đi vào trong phòng, giọng nói cũng mang theo cáu kỉnh hỏi: "Ai cho vào? Không nghe thấy tôi nói ‘không cần’ rồi sao?"
“Tôi, tôi thực sự không nghe thấy.” Trì Kiều cực kỳ xấu hổ, nhanh chóng giải thích: “Tôi gõ cửa nhưng không nghe thấy anh trả lời, cũng đã gửi tin nhắn với gọi điện thoại cho anh, nghĩ anh đi ra ngoài, sợ đặt cơm ở bên ngoài sẽ bị nhân viên phục vụ xem là rác mà mang đi cho nên mới mở cửa đi vào."
Nghe thấy giọng nói của Trì Kiều, mặc dù Lục Tầm đang rất đau đầu nhất thời sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
"Xin lỗi, tôi không biết là anh đang ngủ. Đã hơn bảy giờ ... Tôi đi trước." Mặc dù Trì Kiều nói "Xin lỗi", nhưng trong giọng nói của cô có một chút ý tứ nén giận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi đại não trở lại hoạt động bình thường, Lục Tầm bật cười một tiếng, gọi cô lại: "Chỉ trách thanh âm của anh không đủ lớn. Em chạy cái gì, đến cũng đã đến rồi, ngồi lại một lát đi."
Cũng may người này là Trì Kiều, nếu như đổi lại là một người khác khiến mình tỉnh dậy nói không chừng Lục Tầm đã sớm đem đối phương đuổi ra ngoài rồi.
Khi nghe thấy Lục Tầm lên tiếng tự trách mình, Trì Kiều cảm thấy mình có chút lòng dạ hẹp hòi, vì vậy cô liền ngồi xuống ghế sô pha: "Sao anh lại ngủ tới bây giờ, không phải bình thường sáu giờ đã thức dậy rồi sao?"
“Thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ thêm một chút.” Lục Tầm cầm cốc nước đặt trên bàn trà lên uống mấy ngụm, rồi mới đi đến bên cạnh cửa sổ kéo rèm lên.
Vào mùa hè lúc bảy giờ trời vẫn còn sáng. Ngay khi rèm cửa được mở ra, ánh sáng bên ngoài lập tức tràn vào bên trong phòng, lúc này Trì Kiều mới nhìn rõ Lục Tầm không mặc áo, da của anh rất trắng, mặc dù cơ bắp không nổi lên rõ, nhưng vai rộng eo hẹp khiến người ta cảm thấy gầy nhưng lại rắn chắc.
Mặt Trì Kiều đột nhiên đỏ bừng, thấy cô nhanh chóng dời mắt đi, lúc đầu Lục Tầm cũng khó hiểu, nhưng khi hiểu ra, anh chỉ thấy buồn cười. Làm thế nào mà cô bé này hay đỏ mặt như vậy.
Dù sao cũng là phòng của con trai, Lục Tầm lại vừa mới ngủ dậy, cô ở lại cũng không tiện. Trì Kiều đang chuẩn bị rời đi thì thấy Lục Tầm tiến đến, anh ta đột nhiên quỳ một chân trên sô pha, đưa tay phải lên bên hông cô rồi ép người xuống.
Khi cô phát hiện ra cả người Lục Tầm đang đổ dồn về phía mình, Trì Kiều nhất thời sững sờ, duỗi thẳng lưng định tìm cách tránh sang một bên, nhưng cuối cùng đầu của hai người sát lại gần nhau.
"Anh muốn làm gì!"
“Em đang ngồi trên áo của anh."
Trì Kiều cúi đầu xuống lập tức phát hiện ra mình đang ngồi trên áo phông của Lục Tầm. Lục Tầm cầm áo phông đứng lên, còn chưa mặc vào liền nhìn Trì Kiều cười hỏi: "Em đang nghĩ tới cái gì vậy?"
Trong lòng Trì Kiều đang nghi ngờ người nào đó mượn cớ lấy áo cố ý trêu chọc mình mà thôi, tại sao anh ta lại làm ra hành động không rõ ràng như vậy? Liền lườm đối phương một cái: "Còn không phải bởi vì người nào trước đó có tiền án."
Cô thực sự muốn biết tại sao Lục Tầm đột nhiên làm ra hành động quá phận vào tối hôm đó, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra.
Nghe vậy, Lục Tầm mỉm cười, cầm hộp sữa đưa cho Trì Kiều: "Em ngồi đi, anh chuẩn bị nhanh thôi, sau đó cùng nhau đi ra ngoài, em mời anh uống cà phê."
“Tại sao tôi lại phải mời anh uống cà phê?"
“Bởi vì em đánh thức anh dậy khiến anh đau đầu."
Trì Kiều muốn rời đi, nhưng vì sợ bị Lục Tầm hiểu lầm cô tự mình đa tình, suy nghĩ một lát đành phải ngồi xuống.
Lục Tầm nhanh chóng chuẩn bị xong bước ra ngoài, uống nước xong mở hai hộp cơm bằng nhựa, khi nhìn thấy một phần cơm niêu cùng mì xào thịt bò thì mỉm cười. Có lẽ bữa ăn ở tiệm sửa xe hôm mấy đã để lại ấn tượng sâu trong lòng cô cho nên mới khiến cô hiểu sai khẩu vị của anh. Mặc dù bánh bao nhỏ không thích nói chuyện, nhưng trong lòng lại rất để ý, sẽ âm thầm ghi nhớ sở thích của những người xung quanh mình, cố gắng hết sức chăm sóc đối phương, ngay cả người khiến cô cảm thấy chán ghét cũng không ngoại lệ.
Lục Tầm ăn gần hết hai phần cơm, cầm điện thoại di động cùng Trì Kiều đi đến sảnh khách sạn. Ở sảnh khách sạn có đặt một vài cái bàn, Lục Tầm chọn một chỗ ngồi bên cửa sổ hỏi Trì Kiều uống gì. Trì Kiều sợ không ngủ được cho nên nói không uống cà phê, còn lại đều được.
Sau khi gọi cà phê và trà gỗ mun hoa hồng, Lục Tầm thản nhiên dựa lưng vào ghế ngắm cảnh đường phố. Qua ô cửa kính, những người đi ngang qua thỉnh thoảng cũng sẽ liếc mắt nhìn anh vài lần, thậm chí cả người phục vụ mang cà phê tới khi nghe Lục Tầm nói "cảm ơn" liền có chút ngượng ngùng.
Trì Kiều nhớ lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Lục Tầm là vào đại hội thể thao nửa học kỳ một năm nhất, khi đó bạn cùng phòng lôi kéo Trì Kiều tới khán đài của khoa Luật để nhìn trai đẹp, mặc dù đã đeo tai nghe nhưng giọng nói của mấy cô ấy quá lớn khiến Lục Tầm lập tức nhìn qua phía bên này, chỉ là đơn giản nhìn một cái lại khiến cho mấy cô ấy đỏ mặt.
Mặc dù những người có vẻ ngoài đẹp trai cũng không ít, nhưng chỉ cần nhìn một cái cũng khiến đối phương đỏ mặt nhịp tim đập loạn, Trì Kiều cảm thấy Lục Tầm là người duy nhất.
Lục Tầm đánh mắt nhìn quang cảnh đường phố nhưng lại lên tiếng hỏi: "Sao em vẫn luôn nhìn anh vậy?"
"Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh còn tưởng em là người có tính cách lạnh lùng, hoàn toàn không nghĩ tới lại như vậy."
"Lần đầu tiên em gặp anh không phải lần đó Chương Dương đập xe đúng không? Anh nhớ khi đó nở nụ cười với em, cũng nói lời cảm ơn, nhưng người khi đó lạnh lùng không để ý tới anh là em. Em cảm thấy anh như thế nào?"
“Không phải lần đó. Lúc trước tôi đã từng nhìn thấy anh cũng biết tên của anh."
Trong trường học có rất nhiều người biết anh, chuyện này đối với Lục Tầm mà nói trước nay đều không có gì là lạ. Nhưng khi nghe Trì Kiều nói từ trước đã biết đến mình lại có cảm giác khác biệt rất lớn. Về phần anh ta như thế nào, Trì Kiều không đáp, Lục Tầm cũng không hỏi lại, không cần nghĩ cũng biết có hỏi nữa nhất định cũng sẽ không nghe được lời muốn nghe.
Hai người nói chuyện rất ít cũng không tìm được chủ đề nên ngồi im lặng, thỉnh thoảng có một vài sinh viên của trường đại học Z đi ngang qua sẽ liếc mắt nhìn về phía bọn họ. Chỉ sau một ngày, Trì Kiều không còn sợ hãi khi bị người khác đánh giá nữa, đối với thân phận “bạn gái của Lục Tầm”, cô lại thích nghi tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Tần Úy có nhiều bạn bè, tin tức đương nhiên cũng nghe được nhiều, biết được Lục Tầm đã trở thành em rể của mình, liền gọi cho Trì Kiều. Vừa nhìn thấy cuộc gọi của Tần Úy, Trì Kiều lập tức đoán được tại sao chị mình lại gọi tới, cô liếc nhìn Lục Tầm đang ngồi ở phía đối diện, cúp máy, mở WeChat, gửi cho Tần Úy một tin nhắn: "Em đang ở bên ngoài, khi nào quay trở về sẽ gọi lại cho chị."
Sau khi đóng hộp thoại, tình cờ nhìn thấy thông báo bài viết mà vị phóng viên kia mới đăng lên, Trì Kiều liền nhấn vào, sau khi xem qua nội dung, cô không khỏi nhíu mày.
Truyện khác cùng thể loại
107 chương
61 chương
45 chương
10 chương
40 chương