Màu tường vi cho em

Chương 17 : ♦ Chương 17

Edit: Ashe   Trong lòng Trì Kiều thoáng lên một tia ngượng ngùng, không trả lời lại Lục Tầm. Chuyện Lục Tầm xem mắt vốn dĩ không liên quan đến cô, nhưng hành động đêm đó của anh ta khiến quan hệ giữa hai người trở nên khó hiểu, cho nên hai tin nhắn bình thường như vậy, cô đọc cũng cảm thấy có hàm ý mập mờ.   Trì Kiều không trả lời hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lục Tầm, anh cúi đầu cười cười, bỏ điện thoại vào túi nhìn về phía cô. Trì Kiều cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao Lục Tầm chơi được với Chương Dương, bộ dạng hết sức vô lại này của anh, quả thật quá giống tên côn đồ kia.   Cả phòng người ném ánh mắt dò xét từ bốn phương tám hương về phía mình làm Lục Tầm chán ghét không thôi, nếu như không phải phản ứng của con vật nhỏ bị anh nhìn chằm chằm rất thú vị, ngay cả một giây anh cũng không muốn đợi ở đây.   Lục Tầm cảm thấy Trì Kiều chán ghét mình cũng không phải không có lý, không hiểu nổi, cô càng giống như gặp kẻ thù, anh càng muốn bắt nạt cô, nhìn cô sợ hãi, tức giận, anh cũng không hiểu tại sao. Lúc này anh không hề chớp mắt cứ chăm chú nhìn cô như vậy, cô dường như vô cùng khó chịu, rõ ràng đã rất ngượng ngùng lại cố gắng giả vờ như không thèm để ý, trọn vẹn mười lăm phút, tạp chí cũng chưa lật sang trang, ngược lại đã cắn môi ba lần.   Trì Kiều rất muốn rời đi, nhưng mẹ Tần và Tần Úy đương nhiên không định đi, mà nhà bà nội Lục Tầm ở vùng ngoại thành, trạm xe buýt gần nhất e rằng cũng cách một kilomet, tàu điện ngầm lại không có.   Khách mời đông, cơm tối bày ba bàn. Người Lục gia và Vu gia sắp xếp ngồi một bàn, lúc đầu Lục Tầm không nghe cô lớn gọi mình qua ngồi, cầm ghế lên đi thẳng đến bàn Trì Kiều. Anh vốn định ngồi bên cạnh Trì Kiều, thoáng thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, nén cười ngồi xuống chỗ đối diện.   Cô lớn của Lục Tầm đi qua kéo anh ta lại: “Sao con không ngồi với bà nội?”   “Đông.”   Cô lớn của Lục Tầm biết rõ tính tình của cháu trai mình khó lay chuyển thế nào, không thích bị khuyên bảo trước mặt người ngoài, chỉ cười nói: “Vậy cũng phải đi qua chào hỏi chú Vu dì Vu một tiếng, Vu tiểu Thư hiếm khi về nước, đúng lúc làm quen một chút.”   “Các người suốt ngày thúc giục con tìm bạn gái, sao còn muốn con làm quen người khác trước mặt cô gái mình thích?”   Cô lớn khẽ giật mình: “Con thích cô gái nào?”   Lục Tầm không nói thêm gì nữa, mỉm cười nhìn Trì Kiều.   Ánh mắt những người cùng bàn đồng loạt ném qua, Trì Kiều đang uống nước lập tức ngây ra. Tần Úy kinh ngạc nhìn em gái rồi lại nhìn Lục Tầm, mẹ Tần hơi ngơ ngác, nhớ tới Lục Tầm từng đưa Trì Kiều về nhà, liền không cảm thấy kỳ quái nữa.   Vu phu nhân là người khéo léo nhất, cách một bàn nghe nói thế, trên mặt chẳng những không lộ một chút cảm xúc, còn cười nhìn Trì Kiều hỏi: “Con là bạn Lục Tầm?”   Trong nháy mắt Trì Kiều trở thành tâm điểm của cả ngôi biệt thự, sau một giây lung túng, liền trấn tĩnh lại, cô quyết định không chừa mặt mũi cho Lục Tầm, hạ mắt xuống nghiêm mặt nói: “Chúng tôi chỉ là bạn cùng trường gặp qua mấy lần, căn bản không quen.”   Mọi người lại nhìn về phía Lục Tầm, thấy tính tình kỳ quặc cố hữu của anh ta không chút khó chịu, ngoài kinh ngạc, còn nhìn qua Trì Kiều bên ngoài yên tĩnh nhưng trong lòng đang xấu hổ.   Trước khi mọi người quan sát Trì Kiều một lần nữa, Lục Tầm nhìn qua đám người Lục gia đang nhìn chằm chằm vào Trì Kiều, nói: “Nhìn xong chưa? Con còn chưa theo đuổi được, người lại bị các người dọa chạy.”   Ba Lục Tầm không có quan niệm dòng dõi, bản thân ông tìm bạn gái kiểu gì cũng có, lúc đầu cô Lục Tầm nói thói quen của cháu trai quá kém, bạn gái điều kiện gì cũng được, có thể chăm sóc anh ta là được.   Thấy Trì Kiều trừng mắt nhìn Lục Tầm, Lục Tầm còn cười không thèm để ý, cô lớn của Lục Tầm cảm thấy cô bé này rất phù hợp, nhưng tiểu tổ tông thật sự là không bớt lo được, lúc nào thì không nên nói những lời này, lúc này ở trước mặt người Vu gia, có thể coi là làm mất mặt người ta.    Ngoài dự đoán của cô lớn, Lục Tầm không biết là tâm trạng tốt, hay là sợ bởi vì Vu gia mà người nhà có thành kiến với cô gái mà anh thích, từ trước đến nay ai anh ta cũng không chừa mặt mũi, sau bữa tối lại chủ động tiễn người Vu gia về, đám thân bằng hão hữu đều biết rõ tính tình của anh ta, ai cũng nhìn ra thái độ cung kính hiếm thấy của Lục Tầm là có dụng ý, coi như là kéo lại mặt mũi cho Vu gia.   Sau bữa ăn, bà nội và cô lớn của Lục Tầm không ngừng giữ anh ta lại, mẹ Tần không hiểu nội tình ở lại một lúc. Nghe thấy trưởng bối Lục gia và mẹ nghe ngóng chuyện của mình, Trì Kiều trong lòng đầy tức giận lấy điện thoại ra che đậy cảm xúc.    Tính tình Tần Úy nóng nảy, không kìm được phát Wechat cho Trì Kiều: “Cái quái gì thế? Em và Lục Tầm lại có thể giấu chị mọi chuyện! Chẳng trách dạo này vừa nhắc tới anh ta em lại là lạ, uổng công mỗi lần chị yêu ai cũng nói với em!”   Trì Kiều sợ bây giờ mà nói thì với tính cách của Tần Úy sẽ gây ra trò cười, gõ một hàng chữ rồi lại xóa bỏ, nhắn lại: “Em cũng muốn biết đây là cái quái gì.”   Lục Tầm đưa người Vu gia trở về, thấy bà nội và cô lớn kéo ba mẹ con Tần gia không tha, đi qua ngồi xuống ghế sô pha.   Nghe thấy bà nội nói bà đã già, sợ không thể đợi đứa cháu trai duy nhất kết hôn, có thể nhìn thấy nó đính hôn cũng được. Lục Tầm đang nhìn điện thoại đột nhiên mở miệng nói: “Đính hôn cũng được, nhưng đối tượng kết hôn phải là con quyết định.”   Nghe câu này, cô lớn của Lục Tầm cười nói: “Đương nhiên con quyết định, nhà này người nào làm chủ được con.”   Trì Kiều bị mọi người nhìn chằm chằm rốt cuộc nóng nảy, trừng mắt với Lục Tầm đang nhìn mình, nói: “Chuyện anh đính hôn có liên quan gì với tôi? Nhìn tôi nói làm gì?”   Thấy cháu trai lớn bị cô gái khác dạy bảo trước mặt mọi người cũng không nóng nảy đáp lại, bà nội Lục có chút không vui, cô lớn Lục Tầm lại cảm thấy cháu trai mình có loại tính tình này, phải tìm người có tính cách mạnh hơn áp chế cậu ta.   Nghe thấy cô con gái nhỏ luôn mềm mại của mình đột nhiên nói vậy, mẹ Tần rất ngạc nhiên, bà liếc nhìn Trì Kiều, đứng dậy nói tạm biệt.   Thấy người nhà muốn giữ lại nữa, Lục Tầm đứng lên nói với mẹ Tần: “Dì à, con tiễn mọi người ra ngoài.”   Đến khi lên xe của mẹ Tần, Trì Kiều cũng không liếc nhìn Lục Tầm lần nào nữa. Sau khi Lục Tầm rời đi, nghe thấy mẹ hỏi mình và anh ta xảy ra chuyện gì, Trì Kiều cau mày, nói: “Con căn bản không quen anh ta.”   Mẹ Tần cười dịu dàng: “Con không biết cậu ta thì sao lần trước để cậu ấy đưa con về? Ngoài Thời Dự, mẹ còn chưa thấy con thân thiết với cậu bé nào. Có phải nó đang theo đuổi con không?”   “Không có.”   Tần Úy chen miệng nói: “Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa, ngay cả con em ấy cũng không nói, con đang tức giận vì chuyện này đấy.”   Mẹ Tần dừng một chút, lại nói: “Mẹ và ba con đã sớm nói, các con kết bạn với ai bọn ta đều không can thiệp, chỉ cần đối phương nhân phẩm tốt, biết vươn lên là được. Lục Tầm này tướng mạo không tồi, có thể thi đậu đại học Z thành tích cũng sẽ không kém. Nhưng mà…”   Mẹ Tần hiếm khi nói chuyện thị phi, cân nhắc một lúc mới tìm từ nói tiếp: “Tình hình trong nhà cậu ấy quá phức tạp, trên cậu ta còn có mấy người chị nhỉ? Hình như còn có em gái. Bạn gái của ba cậu ta cũng một đống, lớn lên trong không khí gia đình thế này, độ chung thủy trong hôn nhân của cậu ta rất khó cao, hơn nữa nhà cậu ta dường như rất trọng nam khinh nữ… Mẹ có người bạn, sau khi chồng có tiền liền muốn có con trai, con gái của họ cũng đã hơn hai mươi rồi, bà ấy không sinh được nữa, chồng liền ôm về một đứa từ bên ngoài, nói là đứa bé trong ống nghiệm, cũng không biết thật hay giả. Kết hôn với người như vậy tiềm ẩn rất nhiều tai họa, tính cách của con lại không đủ mạnh mẽ, Lục Tầm xem ra rất gia trưởng, lúc con trai theo đuổi con gái tính tình đều tốt, sau khi yêu đương kết hôn có lẽ đã không cần thiết nữa…”   Mẹ Tần rất hiếm khi nói nhiều như vậy, Trì Kiều biết bà quan tâm mình, nhưng lại đau đầu một hồi, nói: “Con và anh ta thật sự không có quan hệ gì, anh ta căn bản là không muốn xem mắt nên lấy con ra làm bình phong. Con mới nhập học năm hai, sao đã nói đến kết hôn…”   “Đây không phải bà nội Lục Tầm nói đính hôn trước à…”   Tần Úy tính tình hoạt bát, chưa bao giờ ngừng có con trai theo đuổi cô ấy, lúc cô ấy học sơ trung đã có người bạn trai đầu tiên rồi. Đối với việc con gái lớn yêu sớm, lúc đầu mẹ Tần rất lo lắng, mấy tháng liền đều ngủ không ngon, nghĩ đủ mọi cách ngăn cản, nhưng hết thảy đều vô dụng. Sau đó dứt khoát mặc kệ, ngược lại Tần Úy rất nhanh cũng đã nói chia tay với chàng trai kia, Nhớ tới Trì Kiều vẫn chưa được hai mươi tuổi, mẹ Tần cảm thấy bây giờ còn quá sớm để lo lắng những chuyện này, vả lại có bao nhiêu chuyện tình cảm thời học sinh của người trẻ tuổi bây giờ có thể có kết quả. Nghĩ đến những chuyện này, thấy Trì Kiều không vụi, mẹ Tần liền chuyển chủ đề, không nhắc lại.    Đối với sự giấu giếm của em gái, Tần Úy vô cùng bị tổn thương, vốn định đợi Trì Kiều tới giải thích với mình, nào ngờ cô vào nhà một lúc đã chui về phòng của mình.   Đợi một hồi lâu không thấy Trì Kiều đi ra, Tần Úy tính tình nóng nảy đành phải làm mặt lạnh đi vào phòng thẩm vấn cô.   Trì Kiều đang ôm đầu gối ngồi một mình trên ghế sô pha buồn bực, thấy chị gái, không đợi cô ấy hỏi, đã kể chuyện lúc trước cho Tần Úy nghe.   Ngoài dự kiến của Trì Kiều, Tần Úy kinh nghiệm yêu đương phong phú cũng không lộ ra phản ứng nào trong tưởng tượng của cô, chỉ mỉm cười chọc vào trán cô, nói: “Không phải hôn một cái thôi sao, chuyện lớn gì chứ, em còn xấu hổ, ngay cả chị cũng giấu! Nụ hôn đầu của chị còn là lúc học sơ trung cơ.”   Thấy em gái nhìn mình bằng vẻ mặt kinh ngạc, Tần Úy nở nụ cười: “Chủ yếu là nhan sắc của Lục Tầm, nếu anh ta xấu xí, đúng là buồn nôn rồi, chị cần phải đánh chết anh ta.”   “Không xấu thì có thể ngả ngớn tùy tiện sao?”   Thấy Trì Kiều nóng nảy, Tần Úy thu lại nụ cười, lắc đầu nói: “Không. Bây giờ chị gọi điện chửi anh ấy thay em nhé?”   “Chị đừng can thiệp! Em tự mình đánh anh ta.”   “Em cũng biết đánh người? Biết tại sao Lục Tầm chỉ trêu chọc em không?” Tần Úy ngồi đối diện em gái mình, chạm vào chai Sprite trên bàn, vừa vặn nắp chai vừa nói, “Bởi vì nhìn em rất dễ bắt nạt. Đừng nói anh ta, chị cũng thích trêu chọc em. Cái mặt bánh bao nhỏ mềm mại trắng trẻo của em, ai thấy mà không muốn véo một cái? Thời Dự biết rõ em keo kiệt, chẳng phải cũng suốt ngày dụ dỗ em mua đồ cho anh ấy sao? Lục Tầm không hẳn là có ác ý, chỉ trêu chọc em mà thôi. Lần sau anh ta gặp lại em, nói không chừng vẫn sẽ tiếp tục, nếu em không thích, chị sẽ nói chuyện với anh ta?”   Nghe nói thế, Trì Kiều rất tức giận. Nhưng Tần Úy nói không sai, bởi vì khuôn mặt yếu đuối, tính khí mềm mỏng, giọng nói nhỏ nhẹ không có khí thế, từ nhỏ đến lớn nam sinh trong lớp đều thích bắt nạt cô, lấy đồ của cô nhìn cô lo lắng, Nhưng bọn họ không có ác ý, chỉ là thích đùa giỡn, sẽ không làm gì quá giới hạn. Tần Úy nói là bắt nạt cũng không quá đáng là do thấy cô dễ nói chuyện, lúc lười biếng bắt cô làm chân chạy mà thôi, Thời Dự lừa cô mua đồ đắt tiền, nhưng sau đó sẽ đền bù tổn thất. Lục Tầm lại khác.   Chuyện lúc trước đã làm anh chống đối như vậy, anh biết rất rõ bản thân mình phản cảm, cũng bởi vì cô có vẻ dễ bắt nạt, không muốn xem mắt liền lấy cớ lấy cô làm bình phong, cũng đoán chắc cô tức giận cũng không dám làm gì. Thật sự hơi quá đáng. Cô và Tần Úy tính tình không giống nhau, không có cảm giác ruột thịt, trước mặt mọi người bị hiểu lầm không tính là gì, lại càng không muốn có lần sau.   Tần Úy đi rồi, Trì Kiều lại vùi mình trên ghế sô pha suy nghĩ một lúc lâu, gọi điện thoại cho Lục Tầm.   Sau khi nhận được điện thoại của Trì Kiều, Lục Tầm có hơi bất ngờ, anh đang ở quán bar của Chương Dương, tiếng người ồn ào, không nghe rõ Trì Kiều nói gì, đã nói : “Em đợi tí, anh tìm một chỗ yên tĩnh.”   Dừng một giây, anh lại đổi ý, hỏi: “Em có ở nhà không? Điện thoại của anh sắp hết pin rồi, anh đi tìm em.”   Trì Kiều cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Lục Tầm: “Anh ở đâu? Tôi đi tìm anh.”