Màu tường vi cho em

Chương 16 : ♦ Chương 16

Edit: Ashe   Lúc Tần Úy chạy một hơi đến nơi không thấy em gái mình đâu, điện thoại đã không còn rung. Cô bình ổn lại hơi thở, gọi lại.   Điện thoại được kết nối rất nhanh, nghe thấy Chương Dương ở đầu bên kia “alo” một tiếng,  Tần Úy đè trái tim ho một tiếng, sờ cổ họng nói: “Anh Chương Dương, anh tìm em có việc gì sao?”   Nhưng Chương Dương lại nói: “Xin hỏi cô là ai?”   Tần Úy ngơ ngác một lúc mới nói: “Em là Tần Úy, trước đó không phải anh đã gọi điện thoại cho em sao?”   Chương Dương hồi lâu vẫn chưa lên tiếng, Tần Úy suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy không có khả năng anh ấy chủ động gọi điện thoại cho mình, cảm giác vui mừng lập tức tan thành mây khói, hẳn là anh ấy vô tình chạm vào số điện thoại của mình rồi. Ồ? Nhưng phải có số điện thoại trước đã thì mới có thể bấm nhầm, cảm giác vui mừng sâu sắc không còn, nhưng chút niềm vui nhỏ bé thì vẫn phải có.   Hai người nãy giờ không nói gì cũng không phải cách, Tần Úy đành phải nói: “Anh Chương Dương, nếu anh bận, em tắt máy nhé?”   Chương Dương vẫn luôn trầm mặc đột nhiên nói: “Cô là chị của Trì Kiều à?”   “Đúng ạ!”   “Cô có đang ở cùng Trì Kiều không?”   “Vừa rồi, sau khi em nhìn thấy điện thoại của anh, liền đi ra nhận. Anh gọi điện cho em là muốn tìm Trì Kiều sao?”   “Không tìm cô ấy. Cuộc gọi này là Lục Tầm bảo tôi gọi cho cô, cậu ấy bảo tôi gọi lâu một chút, cô thích nghe bài hát nào, tôi sẽ tặng cô.”   Tần Úy vừa định nói tên bài hát, liền nhận ra đây là kế điệu hổ ly sơn của Lục Tầm, mặc dù cơ hội được nam thần hát cho nghe rất hiếm có, nhưng muội muội cũng chỉ có một.   “Anh Chương Dương, cơ hội nghe nhạc có thể giữ đến ngày mai không?”   Chương Dương không trả lời, Tần Úy xoắn xuýt chỉ chốc lát, nói “Tạm biệt” liền cúp điện thoại.   Tần Úy trở về nhanh hơn nhiều so với Lục Tầm dự đoán, Lục Tầm không muốn nghe cô ấy la hét ầm ĩ, từ xa đã thấy cô ấy đi tới, nói với Trì Kiều một câu “Tối nay anh sẽ tìm em,” chỉ một bước đã rời khỏi.   Tần Úy chưa bắt được Lục Tầm, liền kể lại chân tướng sự việc: “Lục Tầm cũng quá tâm cơ hồi! Anh ta lừa chị đi là vì muốn nói chuyện riêng với em sao? Rốt cuộc hai người làm sao vậy, tại sao em vừa thấy anh ấy liền tránh?”   Trì Kiều cũng không sợ bị Tần Úy biết rõ chuyện này, nhưng cô đoán được phản ứng của Tần Úy, biết rõ Lục Tầm đã làm chuyện gì, Tần Úy nhất định sẽ lập tức mắng anh ấy, hai người họ tính cách không giống nhau, gặp chuyện cách xử lý cũng không giống nhau, Trì Kiều tính tình hướng nội, không muốn chị gái mình mắng Lục Tầm, đành phải nói sang chuyện khác: “Con trai thích chị nhiều như vậy, chị cần gì phải theo đuổi không buông một người không để ý đến mình.”   “Những người kia nhàm chán không đứng đắn, sao có thể so sánh với Dương Dương của chúng ta! Hơn nữa, Dương Dương so với cả thành phố Z này cũng không tìm được người thứ hai. Anh ấy mà ở đại học Z, còn cần Lục Tầm làm gì!”   “Nhưng Dương Dương của chị cũng phải có khả năng thi đậu đã!”   Ngoại trừ tính cách, Trì Kiều cảm thấy thẩm mỹ của cô và Tần Úy hoàn toàn khác nhau, ví dụ như cô không thích nhất là bọn côn đồ, cũng không thấy tóc Lục Tầm đẹp chỗ nào.   Lúc hai chị em tập xe xong trở lại biệt thự, mọi người cũng vừa đến, đám bảo mẫu đang bận rộn dọn dẹp trà bánh, chuẩn bị dọn cơm tối.   Tính cách Tần Úy hoạt bát giỏi giao tiếp, bất kỳ chủ đề nào cũng có thể nói được, ngồi xuống bên cạnh mẹ Tần, nhanh chóng nói chuyện dưỡng sinh cùng với các dì không quen biết, Trì Kiều tiện tay lật tờ tạp chí trên kệ sách.   Lục Tầm bị cô lớn lừa đến đây, cô lớn nói cả tháng nay anh không về nhà, bà nội đã nhắc đến anh hơn trăm lần, muốn chủ nhật anh về biệt thự ăn cơm cùng bà.   Bà nội Lục mười bảy tuổi đã sinh ra bố Lục Tầm, sau đó lại sinh ra hai đứa con gái, lúc Lục Tầm mới trở về Lục gia, bà lão đã gần bảy mươi tuổi. Thấy Lục Tầm không quen không chịu ăn, lão thái thái mỗi ngày đều tự mình xuống bếp làm ba bữa cơm cho anh, buổi trưa Lục Tầm ở trường học, bà liền làm đồ ăn gửi đến trường cho anh.   Mặc dù cảm thấy lão thái thái đặc biệt chăm sóc mình là bởi vì bà trọng nam khinh nữ, mà bản thân mình vừa vặn là tử tôn duy nhất, Lục Tầm lại không muốn làm tổn thương trái tim của bà lão, sẽ tới biệt thự ở ngoại thành ăn cơm với lão thái thái theo định kỳ.   Nếu không phải lão thái thái đã có chút hồ đồ, vừa gặp anh liền hỏi lúc nào kết hôn, còn nói không muốn kết hôn cũng phải sinh cho bà một đứa chắt trai trước đã chẳng hạn, Lục Tầm có lẽ sẽ tới thường xuyên hơn.   Tiến vào biệt thự, nhìn thấy cả phòng người, tuy rằng Lục Tầm cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, biệt thự này là ba anh mua cho bà nội dưỡng lão, cả nhà cô lớn quanh năm ở đây chăm sóc bà. Bà nội và cô lớn thích náo nhiệt, thường xuyên gọi thân bằng hảo hữu tới nhà đánh bài ăn cơm. Nhưng đêm nay khách trong nhà gấp ba gấp năm ngày thường.   Lục Tầm không thích ăn cơm cùng người lạ, định bụng trò chuyện cùng bà nội xong, tranh thủ rời khỏi trước khi ăn cơm. Nghe thấy anh muốn đi, chị gái Lục Tầm nói thật: “Hôm nay em là nhân vật nam chính, em đi màn này còn có thể hát tiếp thế nào nữa.”   “Màn gì, mọi người gọi em đến không phải muốn em xem mắt chứ?” Lục Tầm không ngốc, nghe câu này lập tức đã rõ vì sao dưới lầu ngoài các dì lớn tuổi, còn có mấy cô gái trẻ trung.   Thoáng thấy trên mặt Lục Tầm không còn kiên nhẫn, cô lớn lập tức nháy mắt ra hiệu với chị Lục một cái, bảo chị ấy ít nói đi: “Xem mắt gì chứ, chỉ là cùng ngồi ăn một bữa cơm, náo nhiệt vui vẻ, thuận tiện làm quen vài người bạn.”   “Lục Tầm cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, lừa nó có ý gì,” chị Lục nói “Thôi” một tiếng, nói với em trai mình, “Ba vừa ý con gái nhà chú Vu, muốn hai đứa làm quen một chút. Ba nói Vu tiểu thư học ở Anh quốc, nếu như em và cô ấy phát triển thuận lợi, sau khi tốt nghiệp đại học có thể qua Anh học nghiên cứu. Ba nói sớm muộn ba cũng đưa em ra ngoài, nhưng nề nếp của em quá kém, ba lo không ai quan tâm em, nếu như thành đôi với Vu tiểu thư, vừa hay có người chăm sóc em.”   Lục Tầm “À” một tiếng: “Kế hoạch hai năm cũng đã có, có phải ông ấy còn nói kết hôn sau cũng không sao không, sinh cháu trai cho ông ấy trước là được?”   “Chuyện đó thì không có, chỉ nói trước bảy mươi tuổi có thể nhìn thấy cháu trai là được.”   Nghe được chủ đề cảm thấy hứng thú nhất, bà nội Lục đột nhiên không còn hồ đồ, đếm đầu ngón tay một lượt, cao giọng nói: “Vậy cũng không được! Cách nó bảy mươi tuổi còn năm sáu năm nữa, nó có thể đợi nhưng ta không thể.”   Đây vốn chỉ là người một nhà nói đùa, Lục Tầm nghe xong bực bội không giải thích được, không đợi dưới lầu gọi ăn cơm, đã nói với bà nội có việc đi trước, đợi trong nhà yên tĩnh lại sẽ trở về ăn cơm.   Lục Tầm tính khí nóng nảy, mất hứng ai dỗ cũng không được, thấy anh cầm chìa khóa lên rồi đi xuống lầu, cô lớn trừng mắt nhìn chị Lục, đi theo.   Chị Lục cười lạnh một tiếng, cúi đầu xem điện thoại.   Cô lớn đi theo cười giữ lại, lúc đầu Lục Tầm không nghe, đi thẳng xuống lầu. Anh không ngốc, đương nhiên hiểu rõ tại sao người chị bình thường cũng không nói nhiều đột nhiên lắm miệng. Anh có hai chị gái, hai em gái, ngay cả người nhỏ nhất cũng nhiều tâm kế hơn một đứa trẻ sáu tuổi bình thường.   Cho dù là thật lòng hay là nói đùa, “Không muốn kết hôn quá sớm cũng không sao, sinh đứa bé trước là được,” lời này cũng đã làm cho anh phiền chết rồi.   Lục Tầm đi đến tầng một, một đám bà lớn nhìn về phía anh, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ nhiều hướng khác nhau, trên mặt anh mặc dù không có biểu lộ, sự bực bội trong lòng càng rõ nét hơn.   Lục Tầm đang định mở cửa ra ngoài, bỗng nhiên thoáng thấy Trì Kiều ngồi cạnh cửa lật tạp chí. Sau một giây bất ngờ, anh dừng bước.   Cuối cùng, cô lớn đuổi theo thấy anh dừng lại, nhanh chóng thấp giọng khuyên bảo lần cuối: “Đến cũng đã đến rồi, ăn cơm rồi hãy đi, đừng nghe chị con nói lung tung, không có xem mặt gì cả. Bà nội nhớ con, con rất hiếm khi đến đây một chuyến, ở chưa đến hai mươi phút đã muốn đi, bà nội rất đau lòng!”   Lúc Lục Tầm gặp được Trì Kiều và Tần Úy ở bên ngoài biệt thự, trong đầu còn nghĩ hai cô có họ hàng và bạn bè sống ở tiểu khu này, hoàn toàn không ngờ tới họ cũng sẽ đến nhà bà nội làm khách. Sau khi anh đi vào cửa, họ vẫn còn ở bên ngoài, cẩn thận nhìn kỹ mới thấy mẹ nuôi của Trì Kiều cũng ở đây.   Cúng lúc đó thoáng thấy Trì Kiều phát hiện ra mình, vô thức cầm tạp chí che mặt, Lục Tầm cười xùy, quay sang ngồi xuống ghế sô pha trong góc.   Thấy tiểu tổ tông cuối cùng cũng chịu ở lại, cô lớn thở phào nhẹ nhõm, duỗi ngón trỏ chỉ lên trán Lục Tầm trách mắng, mới đến phòng bếp thúc giục dọn cơm.   Lục Tầm biết rõ, trong nhà đã mời rất nhiều người tới để anh xem mắt, nếu như anh rời đi, không chỉ không lễ phép, hại cả Lục gia mất mặt, cũng sẽ đắc tội Vu gia. Ba lại dung túng anh, biết được cũng sẽ đau đầu, chị lớn hiểu rõ tính cách của anh, cho nên mới cố tình nói ra.   Nhưng anh tùy ý rời đi bất kỳ ai cũng sẽ khó xử, anh không muốn chờ lâu hơn một phút nào.   Trì Kiều đang không được tự nhiên, điện thoại đột nhiện có một số xa lạ gửi tin nhắn tới: “Ở đây ồn quá, em đi theo anh.”   Trì Kiều giật mình một giây, vô thức nhìn về phía Lục Tầm, đúng lúc thấy Lục thiếu gia cách nửa căn phòng cười với mình.   Cô liếc anh một cái, đang chuẩn bị kéo dãy số này vào danh sách đen, chỉ thấy anh dùng một ngón tay gõ vào điện thoại di động.   Trì Kiều cúi đầu nhìn, rõ ràng anh lại gửi thêm một tin nhắn: “Em có đói không? Đi theo anh, muốn ăn gì anh làm cho em, nhận lỗi.”   Trì Kiều không trả lời cũng không nhìn lại anh, ngược lại kéo tay áo Tần Úy, thấp giọng nói: “Lục Tầm cũng ở đây, sao anh ấy lại ở đây?”   Tần Úy vẫn luôn nói chuyện phiếm cùng đám bà lớn nghe vậy nhìn quanh bốn phía, thấy Lục Tầm, làm động tác xắn tay áo lên với anh, sau đó nói với em gái: “Chị cũng vừa mới nghe nói, đây chính là nhà nội Lục Tầm, hôm nay nhà anh ta gọi nhiều người tới dùng cơm như vậy, chính là vì để anh ta và thiên kim Vu gia xem mắt.”   “…”