Mất Trí Nhớ
Chương 3
Ngày hôm sau, Thiên đế lại không nhịn được mà đến Trảm Yêu Trì. Cực hình đã dừng lại, Bạch Long kia thiêm thiếp trên hình đài, đuôi rồng màu trắng bạc rũ xuống ao, y đã hết sức để hóa thành hình người hoàn chỉnh.
Toàn bộ dụng cụ hành hình đã cởi xuống từ lâu, thiên nữ đến Thiên điện đón Ngao Bính tới nói từ biệt với phụ thân mình.
Trái tim vô dục vô niệm của Thiên đế khẽ khàng run rẩy, hắn cúi người cầm tay Long vương. Mấy móng tay đã bị bẻ gãy vì giãy giụa khi bị tra tấn, năm ngón tay máu thịt be bét.
Thiên đế nhẹ nhàng thổi một hơi vào, vết thương kia nhanh chóng khép lại, khôi phục dáng vẻ trắng nõn thon dài.
Long vương mơ màng cảm thấy có người đang chữa thương cho mình. Phần mi tâm tái nhợt của y cau chặt lại, đôi mắt lờ đờ mở ra, nhưng trước mắt vẫn mờ ảo trắng xóa không nhìn thấy rõ.
Y khàn khàn nói: “Đa tạ ý tốt của tiên quan, nhưng không cần trị cho ta đâu, lát nữa tiếp tục nứt ra… Sẽ càng đau hơn…”
Thiên đế vẫn chưa nhận ra mắt của Long vương không thấy thứ gì, chỉ nói: “Lát nữa con trai ngươi sẽ đến từ biệt, bộ dạng này không thích hợp cho lắm.”
Long vương nghĩ, đúng là không thích hợp thật.
Bính nhi của y không thể bị dọa phát sợ vì bộ dạng này của y.
Vậy thì… Trị một chút đi.
Sau khi được thiên nữ đưa đến Trảm Yêu Trì, vừa thấy dáng vẻ yếu ớt của phụ vương mình sau khi phải chịu cực hình, Ngao Bính đã lảo đảo quỳ rạp xuống đất, nước mắt chỉ muốn trào ra: “Phụ vương… Hài nhi không đi đâu cả, phụ vương ở đây ngày nào thì hài nhi sẽ quỳ ngoài cung Thái Vi Ngọc Thanh ngày ấy… Nhất định… Nhất định phải cầu bệ hạ khai ân…”
Thật ra Long vương không nhìn thấy Bính nhi của mình nữa.
Y vươn tay ra, nhưng lại không chạm được vào vai con trai mình, chỉ đành thất vọng thu về, khẽ gật đầu một cái: “Bính nhi à, vô dụng thôi con. Hạo Thiên đại đế đã trải qua một nghìn bảy trăm năm mươi dư kiếp, tẩy sạch thất tình lục dục từ lâu. Hắn là thần, là thần ở nơi cao, là kẻ không có tim.”
Thiên đế đứng sau rèm muốn nói lại thôi, hắn nghĩ tên Long vương này đang mắng mình, nhưng rồi lại không tìm được chứng cứ.
Ngao Bính không chịu đi.
Tính cách Ngao Bính ngây thơ dịu dàng, thuở nhỏ bị quản thúc nghiêm ngặt, cũng được cưng chiều nên rất đơn thuần, nhưng lại rất bướng bỉnh.
Chuyện đã quyết định, Ngao Bính tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Long vương thấp giọng nói: “Bính Nhi à, đây là mệnh, là mệnh của phụ vương, là mệnh của Long tộc. Những thứ này… Không nên là số mệnh của con… Đi đi, Long tộc không muốn ràng buộc con, Bính Nhi, con tự do rồi.”
Thiên đế gật đầu với thiên binh, sau đó áp giải Ngao Bính ra Nam Thiên Môn.
Long vương như bị rút sạch sức lực, y ngã vật xuống hình đài.
Thiên đế bước lên theo bản năng, chờ khi ôm người vào ngực hắn mới hoảng hốt phát hiện mình đã làm ra một chuyện mất thân phận đến cỡ nào.
Nhưng không còn kịp nữa.
Hắn đã ôm lấy một con rồng tội nghiệt nặng nề, thân thể y lạnh như băng, lạnh đến mức tưởng chừng thấu xương.
Tóc bạc rũ xuống trên khuôn mặt tái nhợt, trông thật yếu đuối tang thương.
Long yêu có thể sống đến chín nghìn năm, Ngao Nghiễm bây giờ đã sống được bao lâu?
Trái tim Thiên đế run rẩy, hắn cảm thấy thật luống cuống.
___________
Tên của Long vương là Ngao Nghiễm nha các thím, hai chương trước tui nhầm.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
45 chương
12 chương
9 chương
220 chương