Trừng phạt mới được bảy ngày, Long Vương đã thoi thóp bất tỉnh trên hình đài. Thiên đế cúi đầu nhìn gương mặt mờ nhạt vì bị máu tươi và tóc bạc che phủ trong Trảm Yêu Trì, lòng chợt đau xót, suýt nữa không kìm được mà chạm vào gương mặt ấy. Lúc này Long Vương đã hôn mê lại khàn khàn lẩm bẩm hết lần này đến lần khác: “Thiên đình… Bất công… Tộc của ta… Con của ta… Bất công! Bất công…” Một dòng lệ trong suốt trào ra từ khóe mặt nhắm chặt, lướt qua máu đen đầy mặt, chầm chậm trôi xuống Trảm Yêu Trì. Thiên đế thu tay lại, thản nhiên nói: “Chờ Ngao Bính tỉnh lại, hãy để cho cha con họ gặp nhau nói hết những lời muốn nói, đừng để gã phải nhớ mong thấp thỏm nữa.” Tiên nhân vốn vô tình, vô dục, vô niệm, vô phàm tâm. Việc cỏn con này cũng chẳng gây nên chút gợn sóng trong cung Thái Vi Ngọc Thanh, chỉ là thanh âm nho nhỏ kia vẫn luôn quẩn quanh trong giấc mộng của Thiên đế. Bạch Long kia dùng giọng nói khàn khàn ứa máu chất vấn từng tiếng từng tiếng một: “Bất công… Thiên đạo bất công…” Thiên đế từng tu hành ở chỗ Hồng Quân lão tổ, trải qua một nghìn bảy trăm năm mươi kiếp, đã lịch kiếp đến mức vô tâm vô niệm, không còn vương vấn nhân gian yêu hận, chẳng hiểu sao đêm từng đêm lại nhớ lấy một câu bất công của một con yêu long. Thiên đế ngẩng đầu nhìn tinh tú trên Cửu trọng thiên, rồi hỏi Hồng Quân lão tổ trong hư vô: “Thiên đạo có thể bất công ư?” Nhưng Hồng Quân lão tổ đã biến mất trong tam giới từ lâu, đã không còn trả lời được nữa, chỉ còn tiếng vấn an của tiểu đồng tử năm đó hắn từng ngồi. Thiên nữ dâng tiên lộ trợ giúp tỉnh thần lên: “Bệ hạ, đã lâu rồi ngài chưa nghỉ ngơi.” Thiên đế hỏi: “Hãy dừng hình phạt trong Trảm Yêu Trì mấy ngày đi.” Thiên nữ nhẹ giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, cái này không hợp hình quy đâu ạ.” Thiên đế: “Cũng không thể để Ngao Nghiễn máu me đầm đìa như vậy đi nói lời từ biệt với con mình.” Người tu đạo, chỉ cầu không lừa thiên đạo, không trái bản tâm. Nhưng hắn không đành lòng… Hắn không đành lòng… Thiên đế nhắm mắt lại, chậm rãi thở một hơi: “Đi đi, hãy ngừng hình phạt lại.”