Lão Tử Muốn Lên Đại Học
Chương 1
« Buổi sáng của Tường Tường »
Ánh sáng vàng nhạt xuyên qua rèm cửa,dừng lại trên ánh mắt khẽ nhắm của y,y đã tỉnh dậy từ lâu.Trong lòng chậm rãi phát sinh sự tức giận như dây leo bò lên trên người y,rồi mới nắm lấy tay y gắt gao.
Cảm giác tức giận pha lẫn với sự lo lắng cùng nỗi bất mãn lâu dài được tích lũy ngày hôm qua,đã sớm tràn ra trong lồng ngực gầy mỏng của y.
Người nằm trên giường vươn tay lên nắm chiếc đồng hồ báo thức mỏng lạnh cạnh giường,tắt công tắc đi trước khi chuông báo kịp vang lên,lệnh cần phải rời giường lẩn quẩn trong đầu,thân thể liền linh hoạt rời đi không một chút quyến luyến chiếc giường ngủ.
Tường Tường động tác thô bạo rửa mặt chải đầu,rồi rất nhanh mặc vào đồng phục trường.Động tác làm việc trước khi đến trường của hôm nay so với mọi khi thì nhanh hơn,chưa đến hai mươi phút,người đã rời nhà,bước vào tháng chín sáng rực rỡ.
Bởi vì cha mẹ chết sớm,chỉ còn duy nhất một mình tỷ tỷ nhưng bởi vì giữ chức tiếp viên hàng không của công ty hàng không nào đó trong nước nên thường xuyên không ở nhà,cho nên trong nhà thường chỉ có một mình y.Bình thường y thật sự không có cảm thấy lẻ loi hay trống vắng,dù sao vừa gặp Tuấn Tuấn là cãi nhau ầm ĩ lên.
Tuấn Tuấn là học trưởng của y ── Trước kia là học trưởng của y bởi vì bỏ bê việc học mà bị ở lại lớp,nhưng sau chín tháng học kì mới,Tuấn Tuấn đã trở thành bạn cùng học,hai người đều là cấp ba.
Quan hệ của y cùng vị Tuấn Tuấn kia,đương nhiên không chỉ là bạn cùng học.Một năm trước tên ti tiện kia dám bước vào cuộc sống của y,tuy rằng chính xác là lúc đầu bởi vì y cướp bạn gái người ta,nhưng y lại cảm thấy ông trời cho y một trừng phạt thật nặng nề,kì lạ không hiểu vì sao lại trở thành đồng tính luyến ái.
Vốn là y liều chết chống đỡ,bất quá cuối cùng vẫn là thất bại dưới công đối phó của Tuấn Tuấn,đó là khoảng thời gian ngọt ngào thương tâm,không phải là nói dăm ba câu qua đường.
Dần dần thới quen có người giữa cuộc sống y luôn vướng víu rõ rệt,thường chạy tới làm nũng,dính bên người y cả ngày không biết khi nào bắt đầu cảm thấy bất an.
Y lo rằng khoảng cách không gian của hai người quá lớn,rõ ràng cùng nơi học,cuộc sống hai cực cũng chạy vòng.Ngày đêm bận rộn thi đại học,cuộc sống trừ bỏ học bài vẫn là học bài,lớp 11 thì thỉnh thoảng cũng có thời gian chơi bóng rổ nhưng bởi vì không đủ thì giờ nên mới bỏ đi.
So với cuộc sống thực tại của y,Tuấn Tuấn thì khác,mỗi ngày đều đánh bóng rổ với bọn Vương Triều Mã Hán.Tuy rằng Tường Tường cũng quen biết được bằng hữu của Tuấn Tuấn,nhưng tính khí lại không muốn nói chuyện thân thiện với bằng hữu của Tuấn Tuấn,chỉ là quen sơ mà thôi.
Thỉnh thoảng,Tuấn Tuấn lại tán gẫu di động với bạn bè về những tin đồn mà y không biết,cũng sẽ oán trách trọng đài không công bằng trong những trận đấu bóng rổ.Việc này đối với Tường Tường mà nói,đều là những đề tài xa lạ.Mà Tường Tường lại không thể cùng Tuấn Tuấn nói chuyện về việc giải những bài toán hay là về những bài ngữ văn tâm đắc như thế nào chính mình che lại thế giới quen thuộc đó.
Tường Tường vừa mới bắt đầu không quan tâm lại càng ngày càng bất an,cảm giác được y cùng Tuấn Tuấn trừ bỏ ôm nhau,dĩ nhiên là không có chút liên hệ cá nhân.
Loại bất an lớn này sao có thể để Tuấn Tuấn phát hiện,Tường Tường tất nhiên không có khả năng kể ra tâm sự mảnh khảnh này của mình với Tuấn Tuấn,thế là nỗi bất an này vẫn bị kéo dài,cho đến ngày hôm qua mới thôi.
Ngày hôm qua là chủ nhật,biết rõ thường lệ như mọi ngày,chỉ cần thời điểm trong nhà Tường Tường không có người lớn,Tuấn Tuấn luôn chạy đến chứa chấp cả ngày,ăn cơm xem TV.Chính là,ngày hôm qua Tuấn Tuấn cư nhiên không xuất hiện.
Tường Tường đợi từ sáng đến tối,người không đến chính là không đến.Đợi đến khi trình tự của y từ lo lắng chuyển thành bốc hỏa,liên hệ đối phương thông qua điện thoại cũng chưa đụng tới.Tuy rằng trước đó y có thể gọi điện thoại,nhưng là y nên dựa vào điều gì?Giống như mấy đứa con gái lấy chuyện khởi binh vấn tội sao?
Liên tưởng đến điều này,Tường Tường liền sinh khí.
Trừ bỏ sinh khí bên ngoài,Tường Tường có điểm lo lắng không biết tên ngốc đản kia có thể hay không nảy sinh điều bất trắc.Cảm xúc lo lắng cùng tức giận khiến cho sắc mặt sáng sớm của Tường Tường phi thường phi thường khó coi.
Tường Tường đáp xe bus đến trường còn cố ý quanh quẩn xem xét phòng học của Tuấn Tuấn,thời gian bây giờ quá sớm,đừng nói là Tuấn Tuấn,phòng học ngay cả ruồi bọ cũng không có.
Nhìn phòng học trống rỗng,y đột nhiên cảm thấy được chính mình thật ngu xuẩn,sáng sớm Tuấn Tuấn còn đang ở trên cái giường quỷ kia thì làm sao xuất hiện.Tường Tường khó nén thất vọng,y thật sự muốn nhìn thấy Tuấn Tuấn,nhưng là nhìn thấy rồi sau đó lại muốn sinh khí với Tuấn Tuấn?
Ngay cả bản thân đều cảm thấy mâu thuẫn,Tường Tường thở dài,y trở về phòng học đọc sách.Nhưng xem như thế nào,chữ trên sách đều không vào đầu được,cuối cùng Tường Tường đơn giản là đóng lại dâng thư ghé vào trên bàn ngủ.
Tường Tường ngủ không bao lâu,công việc lập tức bận rộn lên.
Đầu tiên là bảy giờ rưỡi đến bảy giờ năm mươi phải huấn luyện khả năng nghe tiếng Anh,rồi mới dọn dẹp cùng kéo cờ.Ngay cả giờ lên lớp còn chưa bắt đầu,học sinh cũng đã phi thường bận rộn.
Thời điểm Tường Tường kéo cờ,cũng không có nhìn đến người của Tuấn Tuấn,điều này làm cho lúc y học vô cùng nôn nóng bất an,lo lắng Tuấn Tuấn không biết phát sinh chuyện gì.
Tinh thần không yên như vậy cho đến khi xong khóa,Tường Tường vốn tính trực tiếp đến phòng học tìm Tuấn Tuấn,lại cảm thấy mất mặt,thế là vội vàng từ phòng học ở lầu ba chạy đến căn tin ở lầu một mua sandwich,lại lấy bình sữa tươi mình không thích uống ── bữa sáng đầy tay nhìn Tuấn Tuấn,nói là tiện đường có chuyện,khá tốt.
Như vậy liền có cớ,tương đối tự nhiên.
Tường Tường bưng sandwich cùng sữa,người còn chưa đi đến phòng học của Tuấn Tuấn,trước hành lang thì nhìn thấy kỳ cảnh.Một người quỳ gối sắp xếp chỉnh tề những cây bút trước vách tường,có người cố xem tường như bàn,có người đang chơi nhạc đùa giỡn.
Tường Tường nhất thời nghĩ đến,đây hẳn là nhân sĩ ‘đua xe trong trường’ mà huấn luyện viên nói.Từ từ,bước đi của Tường Tường dừng lại,người đang quỳ thoạt nhìn rất giống Tuấn Tuấn?
Y cơ hồ có thể xác định được khuôn mặt bị đầu che lại đang trốn tránh tầm mắt của y trước mắt chính xác là Tuấn Tuấn.
Còn sống a!Tường Tường nhẹ nhàng thở ra,lại nhìn đến tầng vải băng thật dày bao trên tay Tuấn Tuấn liền bốc hỏa.Người này,mặc dù là trốn y đi đua xe,mà còn bị thương!
Tường Tường sinh khí,vô cùng tức giận.Hơn phân nửa nguyên nhân là: y cư nhiên không biết Tuấn Tuấn bị thương.Điều này khiến cho Tường Tường càng cảm thấy dường như cá nhân y cùng Tuấn Tuấn không hề dính dáng gì cả.
Tường Tường cười lạnh đi đến bên cạnh Tuấn Tuấn,mở miệng: “Không cần trốn,cho dù chui xuống hang cũng không kịp rồi.”
Tuấn Tuấn ngẩng đầu,hướng Tường trưng ra vẻ mặt xấu hổ cười cười: “Tường…” Mém chút nữa đã kêu lên Tường Tường. “Chào buổi sáng a~ học đệ.”
Tường Tường nhăn lại hai bên lông mày hoàn mỹ,biết nhưng vẫn hỏi: “Tại sao ngươi ở đây?”
“Không có a.” Tuấn Tuấn trợn mắt nói dối, “Không khí bên này rất tốt,chúng ta đến đây ~ nói chuyện phiếm sáng tác sự nghiệp.”
Tường Tường khiêu mi,con ngươi xinh đẹp sắc bén lướt qua,dựa vào tường của tiểu đội Tuấn đang ôn quỳ thành một loạt. “Sáng tác sự nghiệp bằng cách quỳ?”
Tuấn Tuấn tươi cười hi hi,nói: “Cái này gọi là đổi góc độ nhìn lại thế giới~”
Tường Tường nhìn vẻ mặt không sao cả của Tuấn Tuấn,nhất thời cảm thấy được nỗi lo lắng không dứt của y quả thực là ngu ngốc.Người này có thể như vậy mà không cần,không biết là y sẽ lo lắng,không giải thích cho y vì sao tay lại bị thương? Chỉ có y ngu ngốc mới sáng sớm chạy đến trường tìm người,hết giờ học vẫn chạy tới tìm,thế nhưng người kia mặt lại tươi cười hi hi thế kia…
Cơn thịnh nộ của Tường Tường cuối cùng cũng phun trào,mặt lạnh lùng đi qua người Tuấn Tuấn.
Truyện khác cùng thể loại
192 chương
31 chương
30 chương
30 chương