Mật Thám Phong Vân

Chương 252 : Ahjussi nhìn đường chút đi

Lăng Phong lơ đễnh nhìn xuống phố. Dưới phố dường như có chuyện gì đó, thậm chí xuất hiện không ít quan binh hối hả đi lại. Lăng Phong vẫy tên tiểu nhị, chỉ tay xuống phố hỏi : - Kia là chuyện gì? - Khách quan chắc mới đến đây? Lăng Phong gật đầu. Tiểu nhị giống như bắt được "gà mờ", vắt khăn lau bàn lên vai, hào hứng khoa trương : - Ấy là Dương tiểu thư sắp xuất hiện. Nghe nói hôm nay nàng ấy làm cái gì mà khinh ... ờ ... Đại loại là một thứ rất to, còn có thể mang người bay lên trời như chim. - Ngươi thấy rồi? Lăng Phong hiếu kỳ, hắn đang nghĩ đến "đèn trời Khổng Minh" cỡ lớn. Tiểu nhị gãi gãi đầu xấu hổ : - Chưa thấy, chẳng qua ngoài phố đều đồn như vậy ... - Dương tiểu thư này là con gái Tri phủ sao? Ngay cả quan binh cũng phải ra mặt. Tiểu nhị muốn nói, đã bị Bạch Ngọc Đường chặn lại nói thay : - Ở Thái Nguyên này, họ Dương cũng chỉ có một nhà thôi. - Dương gia tướng? Bạch Ngọc Đường nói tiếp : - Chính bọn họ. Dương tiểu thư kia còn là vị hôn thê của Tấn Vương. Cô gái này tính tình hiếu động, thích làm mấy trò tân kỳ gì đó. Mỗi lần cô ta muốn thử nghiệm đồ chơi mới, Tấn Vương đều hưng sư động chúng, phái quan binh đi tuần tra dọn dẹp khắp nơi. Tiểu nhị tiếp lời : - Cái tửu lâu này cũng do Dương tiểu thư đưa ý tưởng sắp xếp đó. Khách quan nhìn cái sân khấu kia là thấy ... Lăng Phong chính thức ngạc nhiên, từ đầu hắn đã để ý đến phong cách chỗ này. Bạch Ngọc Đường tặc lưỡi mỉa mai : - Tên Triệu Đán đấy cũng rất biết chiều chuộng nữ nhân. Bằng vào quyền thế của hắn, vung tay một cái còn thiếu người ấm giường sao? Còn nhọc công như vậy ... - Khách quan, thỉnh ngài giữ miệng. Bạch Ngọc Đường gọi thẳng tên thật của Tấn Vương, khiến tên tiểu nhị bên cạnh mặt mày xanh mét. Như nhớ ra điều gì, tiểu nhị vỗ trán nói : - À, tiểu nhân nhớ ra rồi, vật kia gọi là ... khinh khí cầu. "Khinh khí cầu?" Lăng Phong há hốc mồm. Ba chữ này ... cổ đại làm sao lại có? ... Quảng trường gần cổng lớn, lúc này đã chật ních người. Trên đài cao đang có vài cô nương thoăn thoắt đi lại. Nhưng tâm điểm không nằm ở bọn họ, mà nằm ở một thứ to lớn phía sau. Bên dưới đài đám đông xì xào bàn tán, hầu hết đều không hiểu vật kia là thứ quỷ gì? Nhưng tuyệt nhiên không một ai có thể tiếp cận nhìn cho rõ ràng. Xung quanh đài có rất nhiều binh sĩ, đám đông chỉ có thể đứng dưới quan khán. Chỉ thấy một cái thùng hình vuông khá lớn, xem ra được đan bằng chất liệu nhẹ. Chỉ là đường viền trang trí sặc sỡ, giăng hoa kết lụa đủ kiểu. Điều đáng nói hơn cả, cạnh đó một quả bóng khí cực lớn đang nở dần ra, xem ra đang được bơm khí vào. "M*, thực sự là khinh khí cầu?" Lăng Phong vẫn chưa hết ngạc nhiên. Ban đầu hắn còn khinh thường, người cổ đại dù có thông minh tận trời cũng có giới hạn thôi. Nhưng tận mắt thấy bộ phận đốt lửa giữ nóng trên "khinh khí cầu" kia, Lăng Phong buộc phải nghĩ lại. Thậm chí, hắn còn muốn gặp vị tiểu thư kia ngay hỏi vài chuyện. Bỗng có tiếng quát tháo ngay cạnh Lăng Phong : - Tránh đường, tránh đường cái nào. “Soạt” Sau đó là một thân thể mềm mềm đi kèm một mùi hương nhẹ đập thẳng vào người hắn. Người kia ngã ra, Lăng Phong thì chỉ lúc lắc một chút, vẫn đứng yên. Còn chưa kịp nói lời hỏi thăm, đã nghe tiếng nữ nhân : - Aishib ... Lăng Phong không khỏi ngẩn ra. Vừa rồi vị nàng ta không phải chửi tục đấy chứ? “Shibal” là tiếng Hàn, đại loại ... “ĐM”. Cô nàng này ăn mặc khá tân kỳ. Không búi tóc không cài trâm, mà lại buộc đuôi gà ra sau. Nàng ta cũng không mang váy dài, mà lại là váy ngắn tận đầu gối. Có điều bên trong vẫn mang quần dài. Bằng không ngả ra đất một cái thì lại chẳng lộ hết cả hàng đi. Nàng ta đứng thẳng phủi phủi bụi, liếc Lăng Phong một cái bất mãn nói : - Ahjussi à, đi đứng nhìn đường chút đi. Lăng Phong lập tức bĩu môi : - Đại tỷ, không phải ahjussi, lâu không cạo râu thôi, là oppa đó. Vị cô nương kia lúc này mới nhìn kỹ Lăng Phong, che miệng : - Omo, ngươi cũng biết ... - Diệu Chân, nàng sao vẫn còn ở đây? Có tiếng ai đó ngăn mất cuộc trò chuyện thế kỷ. Là một thanh niên, ăn mặc kiểu công tử nhà giàu. Vừa nhìn thấy thanh niên này, vị cô nương kia bỗng thái độ quay ngoắt 180 độ, quay sang Lăng Phong chớp mắt ra vẻ hối lỗi : - Soly, vely vely soly nha. Là ta không cẩn thận đụng phải ngươi, ta phải đi gấp đây. Lăng Phong nhìn theo nàng ta lẩn vào đám đông, vẫn không hết kỳ quái. Ngay khi hắn muốn đuổi theo ... - Ta tên Lý Đán. Thanh niên kia đột ngột làm quen với Lăng Phong, Phong ca thậm chí cảm nhận được một tia thù địch của đối phương. Hắn thấy người này khí chất rất không tệ, cử chỉ tao nhã nhưng không chút gượng ép, ước chừng xuất thân nhà quyền thế đi ra. Phong ca lâu nay toàn quen phường thô lỗ, thôi thì "gần mực thì đen gần đèn thì cháy", đã vậy làm quen chút xem sao. Lăng Phong cẩn thận chắp tay : - Tại hạ Phong Lăng. Hân hạnh. - Họ Phong? Họ này khá hiếm, ta lần đầu nghe đến. Lăng Phong cười cười : - Haha, họ Phong của ta quả thật hiếm, cũng như họ Lý của Lý huynh vậy. Họ Lý thiên hạ chỉ e nằm top 10 họ phổ biến, Lăng Phong lại bảo hiếm, Lý Đán không khỏi ngẩn ra một lát. Mãi Lý Đán mới ra vẻ hiểu ra gì đó, cười cười lấy lệ. Xung quanh bắt đầu có tiếng bàn tán : - Các ngươi nói, vật kia có bay được không? Đứng cùng Lăng Phong có cả Tần Quyền Lăng Hổ và hai tên Bạch Ngọc Đường Tưởng Bình. Cố lão Phi Yến và A Si không có hứng với khinh khí cầu, tạm đi đâu không rõ. Chỉ nghe Bạch Ngọc Đường bĩu môi : - Làm sao mà bay. Nếu nói Dương tiểu thư tự mình bay lên, có khi ta còn tin chút. Dù sao nàng ta cũng là con cháu họ Dương, có khi học được khinh công thượng thừa gì đó. Lăng Phong lại nghĩ khác, hắn sờ sờ mũi nói : - Ta lại nghĩ ... có thể. Lý Đán vui vẻ ra mặt hỏi : - Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Lăng Phong không khỏi kỳ quái. Người này cũng chỉ là khán giả, cái vật kia bay được hay không liên quan gì hắn? Không đến mức vui như vậy đi? Tạm bỏ qua chuyện vì sao Dương tiểu thư kia có thể nghĩ ra được thứ này. Cái cấu trúc trên đài mô phỏng khinh khí cầu hiện đại. Tuy Lăng Phong không tin bên trong là khí Heli, nhưng đốt khí thường lên vẫn có khả năng lớn sẽ nhấc được một đoạn. Nói cho cùng, chuyện bay với người cổ đại cũng không phải quá thần bí. Diều có từ rất lâu, hàng năm tiết Thanh Minh mọi người đều thả. Tệ nhất là "đèn trời Khổng Minh", dám nói người cổ ai cũng nghe qua. Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là "không người lái" và "có người lái" mà thôi. Lăng Phong ra vẻ hiểu biết : - Đó là vì khí nóng nhẹ hơn. Ngươi nhìn cái quả bóng khí kia, ta dám cá Dương tiểu thư sẽ cho khí nóng vào đó, như vậy cả cái vật kia sẽ nhẹ đi, dĩ nhiên có thể bay lên. Vừa nói Phong ca vừa cầu mong vị Dương tiểu thư kia thực sự làm đúng cách, nếu như nàng ta cho cái gì khác vào, tỷ dụ nước nóng, vậy xem như Phong ca thành thằng bốc phét. Hôm nọ nói ra thân phận 800 năm lại bị đám Tần Quyền không tin, Phong ca đang rất khó chịu. Bỗng Bạch Ngọc Đường vỗ đùi : - A, ta hiểu rồi. Lăng Phong không khỏi giật mình. Thằng này bề ngoài tuy cố ra vẻ trí thức sáng loáng, nhưng lại dân giang hồ chính cống. Chưa gì đã ngộ ra vật lý học rồi? Xem ra không thể khinh thường dân chợ búa, mỗi thời một khác. Lý Đán thì không nhịn được mờ mịt liếc qua, ước chừng vẫn chưa hiểu ra vấn đề. Bạch Ngọc Đường hào hứng nói : - Khinh công, chính là công phu làm nhẹ, cho nên mới bay được. Thảo nào ... Lăng Phong toát mồ hôi. Đại ca, hai vấn đề bản chất khác nhau. Giải thích khoa học cho người cổ không dễ. Không lẽ còn bắt Phong ca nói cái gì mà khí nóng thì phân tử chuyển động nhiều mật độ giảm, rồi thể tích tăng làm trọng lượng giảm gì gì đó sao? Nói trắng ra, Phong ca cũng chỉ nhớ mang máng thế. Lỡ như có người hỏi vặn hắn tuyệt đối không giải thích rõ được. Các ngươi học 3 năm đại học dám chắc kiến thức cao trung đều quên sạch đi. Phong ca lăn lộn giang hồ 2 năm, còn nhớ được đã là trâu lắm rồi. Lý Đán nhìn lên đài, lại nói : - Phong huynh cũng ái mộ Dương tiểu thư? - Ta? Haha, ái mộ thì không đến, tò mò thì có một chút. - Nàng ấy khác hẳn nữ nhân thông thường, không chỉ xinh đẹp như hoa, còn tài hoa thiên bẩm. Nhìn tên kia lẩm bẩm, Lăng Phong thở dài. Đúng như dự đoán, đụng phải "cây si". Hắn cũng lý giải vì sao tên này lại si. Vị Dương tiểu thư kia không rõ xấu đẹp ra sao. Chẳng qua, nữ nhân thông minh hoạt bát hướng ngoại kiểu này, thời cổ xem ra hàng hiếm. Lý Đán yêu thích cũng dễ hiểu. Đổi lại, Phong ca từ hiện đại trở về, chỗ kia toàn các em "hướng ngoại" đến không thể hướng hơn được nữa, anh em đều sợ mất mật thà FA không thèm có vợ. Cho nên Phong ca cũng như nhiều đại thần xuyên không khác, đều thích nữ nhân hướng nội thuần cổ đại. Lăng Phong còn chưa kịp phun câu nào để vun đắp mối tình cảm động của Lý công tử, bên cạnh đã có thằng nào thò vào : - Các vị ái mộ giả có cần hàng không? Tại hạ có bài thuốc gia truyền, tài hoa thiên bẩm gì đảm bảo chỉ nửa canh giờ muốn kiểu nào cũng ... Lý Đán mặt mày tối sầm, sẳng giọng quát : - Ngươi là kẻ nào? Sao lại dùng lời lẽ thô tục như vậy? Lăng Phong toát mồ hôi ngăn lại : - A, Lý huynh, bình tĩnh, bình tĩnh. Nghe hắn nói hết câu đã ... À, không phải ... Quay sang tên lắm mồm vừa rồi, hắn cũng định rèn giũa một phen. Phong ca nhìn mấy em gái lượn qua lượn lại trên đài, trong đầu cũng có ý dâm. Chẳng qua, nghĩ là một chuyện nói là chuyện khác, thật bái phục thằng nào liều như vậy. Lăng Phong đành ép giọng nhắc nhở : - Ngươi làm nghề gì mà liều vậy? - Bán thuốc dạo. - Bán được không? - Cũng khó khăn. Lâu lâu mới có chỗ đông người thế này ... Lăng Phong hảo tâm khuyên nhủ : - Thôi, chịu khó kiếm khách khác đi! Tên kia cong đít phi thẳng. Đợi cho thằng phá bĩnh đi khuất, Lý Đán mới nhả ra : - Hừ, ta và Diệu Chân là thực lòng ái mộ ... Lăng Phong giờ mới biết, hóa ra tiểu thư kia tên đầy đủ là Dương Diệu Chân. “Từ từ, Diệu Chân?” Vị cô nương hắn đụng phải vừa rồi, không phải bị tên Lý Đán này gọi là “Diệu Chân” sao? Lại từ từ tiếp, không phải Bạch Ngọc Đường giới thiệu qua, Dương Diệu Chân là vị hôn thê của Tấn Vương Triệu Đán sao? Lý Đán? Triệu Đán? Lăng Phong liền đưa mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, ra hiệu về phía Lý Đán ý hỏi. Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường nhún vai, ý tứ “chính là hắn đó, ta đã biết từ đầu”. Lăng Phong lập tức toát mồ hôi. Không thể không nói, Phong ca rất có duyên với chư vị Hoàng tử. Ngoài ra, hắn còn có duyên với nữ nhân của Hoàng tử nữa, mà toàn là “đụng chạm” trước khi gặp Hoàng tử. Còn may lần này chỉ mới đụng ngã, còn chưa có đè lên. Đúng lúc này, lại có tiếng quát tháo : - Tránh đường, tránh đường cái nào.