Mật Thám Nương Tử
Chương 52 : Thử tâm
“Công tử…” giọng nữ mềm mại, kéo dài đáp lại
Phó Lệnh Nguyệt không cần nhìn cũng biết đó là ai, máu toàn thân lập tức vọt lên tới hai gò má.
Liễu Dung.
Viên Li vậy mà dùng ngữ khí thâm tình chân thành để an ủi nàng ta?
Ngữ khí của Viên Li có chút áy náy “chỗ đó ta đã an bài tốt, ngươi muốn dùng gì, tiêu gì, nói với Phúc Cường là được”
Liễu Dung sắp đi xa? Phó Lệnh Nguyệt hưng trí bừng bừng, cẩn thận lắng nghe
“Công tử không cần lo lắng cho ta, Dung nhi đều hiểu, trong lòng cũng rất vui” thanh âm của Liễu Dung không hề không vui, còn có chút háo hức ‘Dung nhi rốt cuộc cũng có thể an tâm, thực sự là Phật tổ phù hộ”
Viên Li không lên tiếng, không khí trong phòng liền có chút đình trệ, giống như là hai người đang buồn bã nhìn nhau
Hồi lâu mới nghe Viên Li thì thào như lập lời thề “ta sẽ cố…không bao lâu nữa ta sẽ đón ngươi về”
“Công tử, đại sự làm trọng” Liễu Dung ôn nhu nói “nôn nóng quá dễ có sơ hở, sư phụ đã nói nhỏ không nhịn sẽ hỏng đại sự, huống chi” nàng cười khẽ một tiếng “ta thấy, nàng đối với ngài hình như có chút ý tứ”
“Ngươi nói linh tinh gì đó’ Viên Li đột nhiên nghiêm khắc hẳn
“Công tử’ Liễu Dung nhanh chóng thu lại ý cười ‘Liễu Dung cũng chỉ suy đoán, chưa từng nói với ai, có điều…Liễu Dung nhìn từ góc độ của nữ nhân, cảm thấy nếu sư phụ đã nói có ích thì ngài cũng nên tận dụng thật tốt, còn có thể khiến nàng khăng khăng một mực với ngài”
Viên Li cắt ngang lời nàng “ngươi không hiểu, chuyện này rất phức tạp, ngươi cũng đừng suy đoán lung tung, lo cho mình là được rồi. Mau thu thập đi, sau này phải hết sức chú ý an toàn, ra cửa phải mang theo người, không có việc gì thì đừng ra ngoài, muốn gì thì bảo bọn họ mua cho ngươi”
“Công tử, Dung nhi đã biết” Liễu Dung nhịn không được cười khẽ “ngài khi nào thì rầy rà như vậy?ta không phiền ngài quan tâm, ngài chiếu cố tốt mình là được rồi, thân thể của ngài không thể để bị thương nữa, một kiếm kia…”
Miệng của nàng giống như bị người ta bịt lại, hồi lâu không nghe được thanh âm gì
Giờ phút này, hai người kia là đang ôm nhau hay là hôn nhau? Phó Lệnh Nguyệt tò mò, rất muốn rình coi một chút
Liễu Dung rất nhanh đã rời đi
Viên Li đứng yên trong phòng một lát, phiền muộn thở dài rồi cũng rời đi
Phó Lệnh Nguyệt xác định bọn họ đều đã rời đi mới lặng lẽ chui ra ngoài.
Người bọn họ vừa bàn luận là ai?không phải là Phó Lệnh Nguyệt nàng chứ? Liễu Dung vui mừng chuyện gì? Viên Li lại muốn làm gì? sư phụ mà bọn họ nói là ai?Liễu Dung muốn Viên Li nhẫn nại để làm chuyện lớn là chuyện gì?
Nếu hai người này vừa nói tới nàng, vậy vì sao Viên Li vừa nghe Liễu Dung trêu chọc là nàng động tâm với hắn thì hắn lại thay đổi sắc mặt? giống như thích nàng là chuyện đáng chết vậy?không thể nào…
Phó Lệnh Nguyệt tuy cảm thấy rất có khả năng nàng là nhân vật chính mà bọn họ vừa đàm luận nhưng lại không hiểu liên hệ thế nào. Đầu của nàng càng thêm mơ hồ, cuối cùng quyết định mau chóng ta ngoài, tìm hiểu xem Liễu Dung rốt cuộc muốn làm gì, có vậy mới có thể tính bước tiếp theo.
Phó Lệnh Nguyệt rất hài lòng vì mình luôn biết phải làm gì.
Nàng đi ra cửa, nhìn thấy Phúc Quý đang đứng trông cửa nhưng nàng xuất thân ở Triệu gia đại viện không hề phí cơm, cho nên không cần tốn nhiều sức đã có thể an toàn thoát thân.
Đầu óc rối rắm, Phó Lệnh Nguyệt đi dạo trong hoa viên hồi lâu, cho đến khi sắc trời không còn sớm, nàng quay về phòng bếp ăn tối xong mới trở về phòng của mình. Vừa đẩy cửa đi vào, đã thấy Viên Li ngồi chờ trong phòng.
“Công tử?” Phó Lệnh Nguyệt chân run lên, có chút chột dạ
“Ngươi đi đâu vậy?” sắc mặt Viên Li không chút biểu tình
“Buồn chán, tùy tiện đi dạo một chút’ Phó Lệnh Nguyệt ăn ngay nói thật, tin rằng hắn cũng không thể phát hiện được gì
“Ta thấy mấy ngày nay ngươi không được vui?” Viên Li trào phúng ‘nhớ nhà hay là không thích ứng cuộc sống ở kinh thành?”
“Không phải…”Lệnh Nguyệt không biết hắn đã biết những gì, muốn làm gì, chỉ cúi thấp đầu, chờ hắn chủ động nói trước
‘Phúc Quý nói ngươi tìm ta, có chuyện gì?” Viên Li thấy nàng bày ra thái độ vô lại, đi thẳng vào vấn đề
“”À..”Phó Lệnh Nguyệt theo thói quen nhìn chung quanh
Viên Li thản nhiên nói ‘không có ai, nói đi”
Phó Lệnh Nguyệt âm thầm khinh thường, tự tin vậy sao? võ công cao vậy sao lúc nãy không phát hiện ra nàng ở dưới bàn?
“Thuộc hạ muốn hỏi công tử chuyện này…”Phó Lệnh Nguyệt yên tâm nói “nghe nói Phương gia Nhị công tử thi Hương?chuyện này là thật hay chỉ là lời đồn? rốt cuộc chuyện là thế nào?”
Viên Li cười khổ, ai thán lắc đầu “chỉ hỏi chuyện này? Ngươi đúng là tật xấu không đổi được”
“Bệnh nghề nghiệp thôi.” Lệnh Nguyệt xót xa cong khóe môi. Nàng phải nhắc nhở hắn tò mò là trách nhiệm của nàng
Viên Li hữu khí vô lực nói “mấy ngày nay đen mặt không để ý tới ta, hôm nay đột nhiên tìm tới, thì ra là để hỏi về lời đồn trên phố” sau đó không tình nguyệt thuật lại sự việc
Thì ra trong kỳ thi Hương, Phương Diệu Tổ không dùng bút pháp quen thuộc như các thí sinh khác mà dùng lối chữ thảo viết một bài Cần chính yêu dân hết sức xuất sắc. Các giám khảo vừa thấy bút pháp mới lại đều ngây người. Các thí sinh tham gia thi Hương đều phải dùng lối chữ thể đã là quy củ bao nhiêu năm nay, trước giờ chưa từng có thí sinh nào dám phạm quy, thế nhưng lúc này…Mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn những dòng chữ uyển chuyển như mây bay, mạnh mẽ như thác đổ, câu chữ khúc chiết, văn từ lưu loát…cảm thấy người này chính là Trạng Nguyên nhưng sao lại cố tình phạm quy để từ bỏ công danh?
Dù sao bài thi này cũng đã bị phế,cho nên mọi người mới tò mò nhìn xem đây là thần thánh phương nào, cho đến khi nhìn thấy danh tự, các giám khảo lại một phen ngây người: Phương Diệu Tổ. Bên cạnh còn có một câu, đây cũng chính là đề mục lần này: Người đương quyền vì dân nhường đường. Ý tứ là hắn biết quy củ nhưng hắn chính là cố ý
Phó Lệnh Nguyệt cũng ngây người
Viên Li khinh thường lắc đầu “Phương Diệu Tổ này muốn chơi nổi. Nói là văn nhân tướng khinh nhưng dùng văn đàn để được ca ngợi, vỗ mông ngựa như thế thật khiến người ta nổi da gà. Lần này, sĩ tử toàn thiên hạ đều ca ngợi hắn, toàn những lời hoa lệ”
Một câu của Phương Diệu Tổ đã khiến thiên hạ sôi sục. Sĩ tử trên phố bàn luận không thôi, dù thế nào thì cũng là mình được lợi, ai nấy đều cảm động đến rơi nước mắt. Bọn họ ngâm thơ làm phú, hành văn viết khúc, ca ngợi Nhị công tử Phương Diệu Tổ của Trung Quân Đô đốc phủ hết lời
Người đương quyền vì dân nhường đường
Phó Lệnh Nguyệt nghĩ loại chuyện này cũng chỉ người như Phương Diệu Tổ làm ra. Hắn làm việc luôn suy trước nghĩ sau,suy tính chu toàn, tâm tư lại quá nặng, cố kỵ cũng nhiều, chuyện gì cũng muốn làm thật trọn vẹn. Hắn sẽ không vì xúc động mà làm ra chuyện không nắm chắc. Có lẽ hắn còn có hậu chiêu.
Trong nháy mắt, nàng chợt hiểu được suy nghĩ của Phương Diệu Tổ. Hắn đã được Hoàng thượng tứ hôn, ai cũng biết hắn sẽ là Phò mã. Lần thi Hương này, nếu hắn trở thành Trạng Nguyên, dù tự hào thì cũng sẽ có người nói hắn là bám váy thượng vị. Cho nên hắn mới tự hủy đường công danh của hắn, thông qua chuyện này chiêu cáo với thiên hạ rằng hắn có tài làm Trạng Nguyên nhưng lại không có ý tranh đoạt. Hắn đã là hào môn chi tử, lại là Phò mã đương triều, Trạng Nguyên đối với hắn chỉ là hư danh, là trên gấm thêm hoa, chi bằng bỏ đi, chủ động thể hiện thái độ
“Chờ coi đi, chuyện này sẽ không có kết quả tốt” Viên Li trào phúng ‘đám toan nho bàn đi tán lại sẽ thành hại Phương lão nhị. Tốt quá hóa cùi, khi đó chính là tự bê đá đạp chân mình”
Phó Lệnh Nguyệt nhìn Viên Li, cảm thấy hắn thật hiểu tâm lý toan nho, nếu hắn là quan to quý nhân, có lẽ lúc này trong lòng cũng suy nghĩ rất phức tạp
Không ai nghĩ tới, việc ở dân gian sẽ có ảnh hưởng lớn như thế, Phương Diệu Tổ lại dưa vào điều này chiếm hết tâm của sĩ tử trong thiên hạ. Bọn họ vừa cười nhạo hắn ngốc, cảm thấy không đáng giá, sau lưng đều châm chọc hắn muốn nổi danh, cũng vì thế mà chiêu họa.
Cứ nghĩ tới công tử áo trắng nho nhã phiêu phiêu, Phó Lệnh Nguyệt không khỏi cảm thán thở dài, lại nhớ tới bàn tay nắm chặt đôi tay lạnh như băng của nàng, đêm cùng nhau uống rượu…Chuyện thế gian, hắn đều muốn làm đến vạn vô nhất thất. Hắn, sống cũng quá mệt mỏi ah.
“À, ta đã bảo Liễu Dung đi rồi” Viên Li đột nhiên thốt lên
Phó Lệnh Nguyệt sửng sốt “vì sao?” nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắc bạch phân minh của hắn, tim lại đập nhanh
“Ngươi nói xem” Viên Li liếc mắt xem thường
“Ta không biết” Phó Lệnh Nguyệt thản nhiên lắc đầu, nàng muốn nghe hắn giải thích
“Đi theo ta, ngươi sẽ biết” hắn đi ra khỏi cửa
Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc đi theo, thấy hắn quanh cong vòng vèo một hồi đi về phía phòng của hắn
Viên Li phân phó Phúc Quý “canh cửa cho kỹ, người ngoài tới hỏi nói ta thân thể không khỏe, đã nghỉ ngơi”
Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc đi theo vào trong. Viên Li muốn làm gì? là xác nhận hiện trường sao? nàng đột nhiên có chút chột dạ
“Sao khẩn trương như vậy?” Viên Li đột nhiên xoay người khiến nàng đề phòng không kịp, suýt chút nữa đụng vào người hắn
“Được rồi, đừng giận dỗi nữa” Viên Li cười khẽ, đưa tay ôm eo nàng “ta đã đuổi người đi, ngươi cũng nên…” đôi môi đã đặt lên trán của nàng
Mặt của Phó Lệnh Nguyệt nóng như thiêu, muốn giãy ra nhưng bị hắn ôm chặt hơn.
“Dù sao ngươi cũng phải cho ta thời gian xử lý chuyện đó chứ” hắn thấp giọng nói thầm bên tai nàng ‘ta cũng nhớ ah…tự do như ở lúc Ngưng Hương sơn trang thật tốt” nói xong xấu xa cắn vành tai của nàng, để mặc nàng đánh, ôm lấy nàng đi vào trong.
Màn trướng buông xuống, xiêm y cởi bỏ. Tay hắn vuốt ve khắp người nàng như đốt lửa, nàng cũng đã trầm mê trong hơi thở thuần hậu của hắn. Lúc này giống như tiểu biệt thắng tân hôn, nam nhi dũng mãnh, nữ nhi sáng sủa, vu sơ phó mộng không chút miễn cưỡng, giống như củi khô gặp lửa, bất tri bất giác cháy lan cả cánh đồng
Một đêm này trải qua đầy đủ chín thế trong Tố nữ kinh.
Phó Lệnh Nguyệt chỉ nhớ mình bị ép buộc không ngừng, từ đầu chủ động mời sủng đến cuối cùng bị động phối hợp. Nàng đã sớm sức cùng lực kiệt, vô lực hôn mê
Trong lúc cao thấp điên cuồng, đầu óc của nàng lại lâm vào thế giới mê ly, tầm mắt cũng trở nên mơ hồ.
Nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một nữ nhân đang khóc “đừng bỏ lại ta…giúp ta lần này được không?”
Bên tai nàng lại vang lên một giọng nam phiền muộn “ngươi cũng biết ta yêu ngươi”
Thanh âm này khiến nàng chấn động. Là của Triệu Thực, chính là thanh âm của hắn. Nàng có thể dùng tất cả số tiền nàng có để đặt cược, nam nhân này chính là Triệu Thực.
Đây là chuyện gì?Triệu Thực đang nói với nữ nhân nào? cảnh tượng này là thế nào?
Phó Lệnh Nguyệt liều mạng mở to mắt, nàng muốn nhìn thấy rõ dung nhan của nữ nhân kia. Nàng muốn…nhưng mọi chuyện vẫn như cũ, một cú kích tình cuối cùng, thân thể của nàng liền từ trên mây rơi thẳng xuống nhân gian. Nàng rốt cuộc không nghe, không nhìn thấy gì nữa cả. Ảo cảnh kia cũng nhan chóng tan biến như mây khói
Phó Lệnh Nguyệt ngửa đầu nhìn màn giường, nhớ lại tình huống vừa rồi. Thanh âm của Triệu Thực cảm khái, phiền muộn, chua xót,mất mát, giống như ma âm luôn quanh quẩn bên tai nàng. Còn nữ nhân kia là ai?nhất định là tình nhân cũ của hắn rồi. Khó trách nàng theo hắn mười năm lại chưa từng thấy có nữ nhân nào ở bên cạnh hắn. Không ngờ Triệu chủ lãnh huyết cũng có chuyện cũ hương diễm như thế.
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy thế này vốn là một cuốn sách dày, tràn ngập chuyện ly kỳ, đủ chuyện buồn cười, còn phấn khích hơn cả những truyền kỳ.
“Thích không?” nam nhân trên người mệt mỏi hỏi nhỏ
Nàng tinh thần vừa chuyển, đột nhiên thốt lên “ngươi thích ta sao?” nói xong chính nàng cũng ngây ngẩn cả người
Viên Li hơi run một cái, chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, bốn mắt đối diện nhau…
“Ngươi nói xem?” hắn đột niên cười xấu xa “không thích…ta có thể ra sức sao?” trong mắt của hắn tràn ngập ôn nhu ẩn tình, thanh âm trầm thấp mê hoặc, lông mày nhướng lên…
Nàng nhìn đôi con ngươi trong suốt của hắn, đột nhiên đáy lòng run lên. Nàng và hắn, thân mật không phải vì tâm linh mà là vì thân thể. Hắn cần thân thể của nàng, lại dùng thân thể của hắn để dụ hoặc nàng
Phó Lệnh Nguyệt bình tĩnh nhìn Viên Li, trong lòng lại suy đoán, nhu tình trong mắt có thật là chân thành..
Tay của nàng dọc theo xương quai xanh của hắn chậm rãi di chuyển xuống dưới, xoa nắn chỗ trái tim hắn ‘ta muốn nghe lời từ chỗ này nói”
Thân thể hắn có chút cứng ngắc, khóe miệng cũng thu lại ý cười, chậm rãi nói “nếu là từ nơi này…vậy thì…là thích”
Từ lúc vào kinh thành đến ở trong Tả Quân phủ, Viên Li cũng không cần Phó Lệnh Nguyệt làm thị vệ bảo hộ an toàn.
Thế tử Tả Quân phủ lĩnh chỉ nhàn rỗi, ám vệ Phó Lệnh Nguyệt buổi tối muôn màu muôn vẻ, ban ngày lại cực kỳ nhàn rỗi
Viên đô đốc vẫn bị bệnh, Viên Li một lòng chăm sóc, cả Tả Quân phủ cũng không có ai quản nàng. Nàng rảnh rỗi liền đi đến cửa sau của phủ, nghe lão Hoàng hộ viện kể chuyện về những lời đồn trên phố. Vợ của hắn là bà mối nổi danh ở kinh thành, cho nên tin tức rất linh thông
Kinh thành gần đây rất náo nhiệt, tin tức nổi bật lại xuất hiện. Lần này nhân vật chính của câu chuyện cũng là quý nhân nhà cao cửa rộng,có điều đổi lại thành nữ nhân.
Truyện khác cùng thể loại
122 chương
47 chương
10 chương
21 chương
16 chương
113 chương
13 chương
10 chương
3 chương